Anh khẽ nhếch mép nhìn cô gái đang ngủ rồi đi ra ngoài, trời tối An Bất Hối mơ hồ tĩnh dậy thấy xung quanh xa lạ trên tay mình là một sợi dây truyền nước cô giật mạnh ra khiến tay nhỏ máu chạy ra ngoài mắt không ngừng nhìn khắp nơi là biệt thự thiết kế kiểu châu Âu nhìn tới nhìn lui không thấy ai cô hoảng hốt đứng ngây người đột nhiên giọng nói lạnh nhạt vang lên
- Đây là nhà của tôi không phải Lưu Gia???
Cô nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt thạt cao nha cô chỉ đứng tới vai anh ta thôi lại còn đẹp trai khuôn mặt cương nghị ngũ quan toát lên loại không khí khiến người ta nhìn vào điều thấy thật xa cách. Cô nhìn đã rồi cười ngây ngô nhìn thấy như vậy anh khẽ cau mày chẳng nhẽ con bé này có vấn đề nhưng ánh mắt đó lại toát lên vẻ trong trẻo kỳ lạ được để xem cô giở trò gì anh tiến lên một bước cô lùi lại cứ như vậy tiến đến bức tường lạnh cô khẽ rùng mình anh từ từ cúi xuống cô hoảng hốt kêu khẽ "Ưm" rồi khóc rống lên
-Chết tiệt cô điên à tôi đã làm gì cô đâu cô tốt nhất đừng giả khùng với tôi...
Vừa nói anh nắm lấy cổ cô dùng sức bóp vì không thông khí nên cô vung tay chân loạn xạ anh thấy mặt cô đỏ nước mắt cũng rơi lã chả nên bỏ cô xuống không lẽ ngốc thật
- Chết tiệc tưởng đem về một người có ích không ngờ vừa xấu xí lại bị điên...
Hắn buông cô ra hắng giọng nhìn cô rồi buông câu
-Cút khỏi mắt tôi, tôi không giữ một người vô dụng
Nghe vậy cô hoảng sợ tuy người đàn ông trước mắt tàn độc nhưng sẽ không dày vò cô như người ở Lưu Gia với cô muốn thoát khỏi Lưu Gia nghĩ cách trả thù cho An Gia ở nơi này vừa an toàn cũng có thể nghĩ cách ở đây cũng là một biện pháp chắc hắn sẽ không ép cô đến chết đâu cô lết lại gần nắm lấy quần anh khóc huhu nghẹn ngào đáng thuơng lắc mạnh đầu
-Được coi như trOng đời Phàm Y Lạc tôi lần đầu làm việc thiện cô ở trong kho đừng để tôi nhìn thấy cô
Nghe nói vậy cô không ngừng gật đầu chạy trở về phòng củ đem con gấu và bức ảnh của mẹ chạy ra nhìn Phàm Y Lạc anh nhìn cô gái càng nhìn càng thấy cô không phải là người ngốc
-Cô ở dưới tầng trệt
Anh chỉ vào căn phòng dưới nhà kho tuy bé nhưng cũng đủ cho cô ở cô chạy vào trong đóng cửa trèo lên cái giường nhỏ kéo khóa của con gấu lấy ra một mảnh giấy bên trong là thư của mẹ cô viết cho cô khi cô chưa sinh ra được mẹ cô nhét ở trong con gấu năm 16 tuổi cô vô tình phát hiện ra mẹ vì bị ép từ bỏ mối tình đầu trong đau khổ lấy Lưu Tĩnh không ngờ ông ta hám lợi lại ăn chơi sa đọa nên đã hãm hại ông ngoại cô giết bà ngoại cô cố tình nói hai ông bà đột quỵ chết vô tình mẹ cô phát hiện ra vì mang thai nên bà không dám manh động không lâu sau Lưu Tĩnh dây dưa với một người phụ nữ bên ngoài có con lại cùng người phụ nữ đó ép đến mẹ cô sinh non mà chết lại cố tình nói mẹ cô ngoại tình với tình cũ sinh ra cô nên cô bị vứt bỏ khi mới sinh ra vì sợ người ngoài đàm tiếu nên 3 năm sau mới dắt người phụ nữ cùng con về nhà. Cô không khóc mà nghiến răng khen khé tôi phải trả thù khiến cho Lưu Gia không còn đường sông cầm trong tay bản di chúc của mẹ cô gấp lại cẩn thận ôm con gấu ngủ.