Lại nói về năm ấy, sau khi lập ra mưu hèn kế bẩn để gia hại toàn tộc ân sư họ Địch. Hứa Sùng Thành liền một bước lên mây, đường đường chính chính nắm trọn quyền vị trung quân. Lúc này không còn chịu sự dạy dỗ quản thúc của thầy, lại ỉ mình tuổi trẻ tài cao khó ai bì kịp, liền mặc sức mà tham ô vơ vét đến tận xương tủy con dân đất Việt. Cũng vì thế mà theo năm tháng lão đã tích lũy cho mình khối tài sản kếch xù, thậm chí lượng tài phú ấy còn nhiều hơn trong phủ đệ Tĩnh Hải Quân.
Đến ngày hôm nay khi đã bước sang tuổi xế chiều, điều khiến lão đang đau đầu nhất chính là phải xử trí giải quyết làm sao với số tài phú khổng lồ ấy. Ngặt nỗi chốn này lại chính là nước Nam, chỉ là một quận Giao Châu trong thời Bắc thuộc. Đời này của lão thì không cần nói tới làm gì, quyền uy lẫm lẫm dưới một người mà trên cả vạn người. Nhưng rồi đây thì sao? Làm thế nào mang được đống tài sản kếch xù ấy trở về đất Bắc?
Đêm nay cũng thế, cũng giống như bao đêm trước vẫn khiến lão trằn trọc mất ngủ. Lão chỉ biết trong đèn rồi nằm đó lim dim hưởng thụ, lại hít hà trong cơn say thuốc phiện mà mường tượng ngắm ả phù dung.
Bỗng nhiên lão cất giọng gọi lớn khiến tên gia nô Hứa Thanh còn đang đứng hầu ngủ gật liền giật bắn cả người:
- Hứa Thanh! Mau vào đây lão phu có việc giao phó.
Ngay lập tức từ bên ngoài liền lập cập chạy vào một tên hầu cận, dáng bộ vô cùng khẩn trương xúm suýt xum xoe lắm. Vẫn không quên nhiệm vụ rót trà cho chủ, mồm năm miệng mười vồn vã đon đả đáp:
- Dạ bẩm lão gia.. Lão gia cho đòi con ạ. Mà lão gia ơi.. đợt này con thấy lão gia có vẻ đăm chiêu suy tư nhiều lắm thì phải. Hay là trong triều gần đây có chuyện gì khiến lão gia bận lòng được chăng?
Vừa nghe được những lời hỏi thăm từ tên gia nhân tâm phúc, lập tức lão chột dạ mà ngẩng phắt đầu, lại đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn đăm đăm tới tên này, đánh giá sâu một cái.
Lão khẽ gật đầu, lại lặng im giây lát rồi mới thốt:
- Hứa Thanh này.. Quả nhiên lão phu nhìn không nhầm người. Nhà ngươi đã theo hầu lão phu được bao lâu rồi nhỉ?
- Dạ bẩm lão gia.. Con theo hầu người cũng đã lâu lắm rồi ạ. Nay lại thấy lão gia có nhiều tâm tư chất chứa khó giải, vậy thì con xin mạn phép được suy đoán cũng như chia sẻ những tâm tư ấy cùng người có được không ạ? Nếu có sai sót mong lão gia lượng thứ xá cho con cái tội leo teo này với ạ.
- Nhà ngươi biết được lão phu đang lao tâm khổ tứ suy nghĩ cái gì sao?
Cũng không để cho Hứa Thanh kịp thốt, lão đưa tay làm dấu ra hiệu bảo y hãy đứng yên tại chỗ, cũng cấm không cho nói gì. Lão nhỏm dậy nhoài người trên bàn giấy, đưa tay lấy vội cây bút cùng tấm giấy nhỏ. Sau đấy nhìn lại tên gia nhân tâm phúc một lượt, mới khẽ gật đầu. Hứa Thành từ đầu đã hiểu được ý chủ, hắn đón lấy giấy bút rồi vội vàng viết ngay lên trên đấy một chữ "Tiền" thật lớn.
Vừa nhìn thấy chữ này viên chủ tướng Hứa Sùng Thành đã phá lên cười vô cùng đắc ý, lão còn vỗ mạnh lên vai tên gia nhân tâm phúc đến mấy cái rồi lại thốt lên tán thưởng:
- Được.. được lắm! Hứa Thanh.. nhà ngươi được lắm, rất hợp ý ta. Vậy là bao ưu tư trăn trở bấy lâu nay của lão phu đã có người san sẻ được rồi.
- Nghe đây..
Thứ nhất: Lão phu giao phó cho ngươi chính là: Trong vài ngày tới phải nhanh chóng về lại đất Bắc, tìm cho được những kỳ nhân dị sĩ bậc thầy cao tay nhất về huyền thuật phong thủy. Sau đấy bằng mọi giá phải đưa về được đất Nam, giúp lão phu thăm tìm huyệt đất cất giấu kho tàng.
Thứ hai: Tìm người thân tín trà trộn vào chốn nhân gian, âm thầm tìm kiếm cho lão phu một cô gái trẻ hãy còn đồng trinh, hội đủ ngày giờ hợp mệnh cho ta sử dụng. Thời gian cũng không còn nhiều nữa mà việc này cũng vô cùng hệ trọng, mau mau mà xử lý gọn ghẽ đi. Một khi công việc đã đại công cáo thành thì lão phu đây cũng không hẹp hòi gì với ngươi đâu mà sợ.
Hứa Thanh vừa nghe tới đây thì đã vội quỳ sụp người xuống đất, hắn vái lạy liên hồi lại thốt:
- Ấy chết ạ! Bẩm lão gia.. kẻ tôi tớ như chúng con nào dám tâng công nhận thưởng thế ạ. Bổn phận của chúng con là được hầu hạ lão gia cho tới hơi thở cuối cùng, cho dù có phải thịt nát xương tan thì chúng con vẫn cứ phải làm như thế ạ.
- Tốt.. tốt lắm! Từ thời ông nôi ngươi, rồi cha ngươi nữa, cũng cả đời tận tâm đi theo lão phu đánh đông dẹp tây. Giờ đây lão phu sắp trăm tuổi về già lại có được Hứa Thanh người làm người tâm phúc, như thế thì còn gì thú bằng.
* * *
Lại nói về tên quản gia tâm phúc Hứa Thanh, cái tên này cũng không phải tên thực của hắn, mà tên chính thức khi được gọi ở nhà lại chính là Lưu Quản. Tổ tiên nhà hắn là người Hàn Châu bên mãi cố quốc xứ Tàu. Cho tới đời Lưu Quản cũng đã là đời thứ ba kế nghiệp ông cha phải đi làm tôi tớ ăn nhờ ở đậu, cam tâm phục dịch cho người. Theo tục xưa hãy còn chép lại, hễ là những kẻ thấp hèn trong xã hội. Chỉ cần mong kiếm được miếng ăn nuôi sống bản thân và gia đình qua ngày, thì họ sẽ chấp nhận trở thành gia nhân trung thành cho nhà họ người, lúc ấy sẽ phải thay tên đổi họ theo người. Thế nhưng tên Lưu Quản này lại lọc lõi ranh ma khác xa các vị tổ tiên nhà hắn, vừa có tâm cơ lại chiều lòng được ý chủ nhân. Cho nên hắn luôn được Tư Mã đại nhân yêu chiều tin dùng nhất nhất.
Lần này hắn được chủ nhân giao cho một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, chuyến đi này cũng đã lấy mất của hắn gần một năm trường thời gian dài đằng đẵng, được cái mọi sự đều thuận buồm xuôi mái hết thảy. Cho tới hôm nay khi trở lại đất Giao Châu, Lưu Quản cũng tuyệt không dám nghỉ ngơi thêm một giây một khắc. Hắn vội vàng trở về trong phủ Tư Mã, còn mau chóng muốn gặp ngay chủ nhân để tâng công khoe trí cho thỏa.
Vừa gặp mặt chủ nhân Lưu Quản đã liền đổi mặt rồi giả đò xu nịnh, hắn vội vàng quỳ sụp dưới chân vị Tư Mã mà khóc lóc sướt mướt mãi. Tay chân hắn vẫn không ngừng nắm bóp cho chủ, miệng lưỡi cũng theo đó mà dẻo quẹo hót lời:
- Dạ.. Bẩm Lão Gia! Người khi này vẫn được khỏe mạnh chứ ạ? Thời gian rồi con vẫn đêm ngày mong nhớ, không khi nào là không nghĩ tới người, lúc nào cũng mong mỏi được trở về để hầu hạ cho người đấy ạ.
- Ừ.. được rồi. Tốt.. tốt lắm Hứa Thanh! Nhà ngươi cũng khéo lời đấy nhỉ?
- Thôi nào.. mau thuật lại cho lão phu nghe xem, những việc ta dặn dò nhà ngươi xử lý đến đâu rồi.
- Bẩm Lão Gia! Mọi chuyện Lão Gia căn dặn con đã xử lý ổn thỏa hết cả rồi ạ. Chuyến đi trở lại cố quốc lần này con đã không để Lão Gia phải thất vọng, con đã tìm gặp và mời được Đặng Huyền đạo trưởng rời núi, vài ngày tới chắc cũng về đây giúp sức cho người đấy ạ.
- Ồ.. Tốt.. tốt lắm! Hứa Thanh.. lão phu thực sự đã không nhìn nhầm người rồi. Được rồi.. nhà người trở về nhận thưởng rồi nghỉ ngơi tẩy trần đi. Vài ngày nữa thì tiếp quản công việc tìm kiếm gái đồng trinh chỗ lão Hứa Minh cho ta, lão ấy già rồi làm việc có phần chậm chạp quá. Ngày lành tháng tốt cũng sắp đến rồi mà có mỗi việc đó ta giao phó cứ lề mề mãi, khéo chừng hỏng việc thì lão phu đây giết sống tất cả.
Hứa Thành vừa nghe thấy chủ nhân phân phó, lập tức trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia sáng kỳ dị, nhưng rồi như cảm thấy có gì thất thố liền cúi mình giả đò rất khéo, lại tiếp tục mở miệng nói lời xu ninh:
- Vâng.. con xin nhận mệnh Lão Gia. Đời này kiếp này cho dù có phải cắn rơm cắn cỏ, ngậm miệng nằm vành cực khổ tới đâu Hứa Thanh cũng xin dốc toàn lực giúp Lão Gia hoàn thành đại sự.
* * *
Thế rồi sau đó không rõ là Lưu Quản đã dùng cách nào âm thầm cấu kết rồi phản bội chủ, hắn đã từng bước lên được một kế hoạch hoàn hảo, cùng thông đồng với Đặng Huyền đạo nhân để thi triển ra kế cực độc. Nhờ lấy lòng được chủ nhân, lại được chủ nhân trao cho toàn quyền xử lý công việc cất trữ kho tàng. Cho nên mọi chuyện từ việc: Tìm thầy phong thủy huyền thuật cao tay, tìm ra cô gái đồng trinh yểm luyện dùng làm "Thần Giữ Cửa". Hay chuyện âm thầm đào hầm khoét núi xây dựng huyệt báu, cùng đêm ngày vận chuyển toàn bộ số của cải liên thành chôn giấu vào núi, cũng nhất nhất nằm trọn trong lòng bàn tay của hắn.
Thế rồi vào thời khắc then chốt tối trọng, giọt máu huyết kích hoạt nhận chủ khi điểm xuống huyệt báu kho tàng, đã ngay lập tức giúp hắn hoàn thành tâm kế. Cũng từ giây phút này toàn bộ số của cải liên thành của nhà họ Hứa đã thực sự không còn, được chuyển giao về tay của nhà Lưu Quản. "Thần Giữ Của" sẽ mãi mãi nhận lệnh mở cửa kho tàng thông qua khẩu quyết truyền đời của nhà họ Lưu.
Sau khi thực hiện thành công tâm kế, Lưu Quản đã cùng Đặng Huyền đạo nhân lập tức cao bay xa chạy trốn về cố quốc. Đại Tư Mã Hứa Sùng Thành lúc phát giác ra được tất cả thì đã căm phẫn lên tới tuyệt đỉnh, lại cho người tầm nã truy lùng giáo giết quyết tận diệt bằng được hai nhà Lưu, Đặng. Thế nhưng mọi công sức lão bỏ ra cũng chẳng khác chi muối bỏ biển, Lưu Quản và Đặng Huyền đã tính trước lão hơn một nước cờ, đã đem toàn bộ quyến thuộc trốn biệt mất dạng. Chỉ tội cho ngài Đại Tư Mã Hứa Sùng Thành, tuổi cao sức yếu lại ngậm vào cực tức lên tới xung thiên, được vài ngày cũng không chịu nổi liền theo hầu tổ tiên về miền cực lạc.