Trình Tri Hàn an ủi tỷ tỷ mấy câu liền mang hành lý vào trường thi.
Gia quyến thí sinh không được vào trường, Trình Tri Dĩnh bên ngoài khẩn trương nhấp nhổm, chốc chốc lại đi tới đi lui, kẻ phải dự thi là Trình Tri Hàn còn bình tĩnh hơn nàng.
Xa xa hai bên đường dựng rất nhiều lán che, chủ yếu phục vụ gia quyến thí sinh. Trình Tri Dĩnh thuê một cái, nhưng ngồi không nổi, ba ngày Trình Tri Hàn trong trường thi, nàng ở bên ngoài lo lắng sốt ruột đủ ba ngày.
Đây là kỳ đại thí, trực tiếp quyết định tương lai thí sinh trong trường, và cũng là kỳ thi tuyển chọn hiền tài cho đất nước. Tính chất vô cùng quan trọng, cho nên việc canh giữ và giám thị cũng cực kì nghiêm ngặt.
Trình Tri Dĩnh tới tới lui lui đến mức hai chân mỏi nhừ, tạm dựa vào gốc đại thụ bên cửa hông gần nhất. Bỗng nhiên sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp: "Cô ở đây đi tới đi lui làm gì? Không biết như vậy sẽ gây ồn ào, ảnh hưởng tới khoa cử bên trong sao? Hay là muốn trèo vào trong, có ý đồ bất chính?"
Nàng giật mình quay người lại, vẻ mặt có chút trắng nhợt: "Thiệu tướng quân oan uổng quá! Tiểu nữ quan tâm đệ đệ dự thi bên trong nên mới đứng ngồi không yên, không có ý đồ gì đâu... Mà sao tướng quân lại ở đây?"
Đường đường đại tướng quân, hắn đương nhiên không thể xuất hiện ở cửa ngách Thái Học viện. Nhưng Huỳnh đô đốc chuyên phụ trách an ninh kinh thành nửa tháng trước về quê chịu tang chưa trở lại, việc này liền đẩy cho Thiệu Kỳ.
"Bản tướng là thống lĩnh trị an trường thi, phụ trách giám sát trong ngoài nơi này. Sao, còn không đi?"
Trình Tri Dĩnh giơ tay: "Đi, đi ngay, tướng quân ngài vất vả rồi."
Thiệu Kỳ liếc nàng, chỉ chỉ tay ra ngoài: "Xa một chút, cách tường viện mười trượng, bằng không đừng trách bản tướng bắt cô vào đại lao... Này, cô mau mau về nhà đi, cái sắc mặt này, binh sĩ của bản tướng rất bận, không có thời gian khiêng cô về đâu. Có đứng lo lắng thì thành tích của đệ đệ cô cũng không thể cải biến đâu."
Thiệu Kỳ dứt lời liền đi, chẳng hề bận tâm nàng có nghe vào hay không.
Lại chờ một ngày một đêm, tam hồi chuông âm vang vọng, cánh cửa Thái Học viện đóng chặt ba ngày rốt cuộc mở ra.
"Ngươi làm bài thế nào... Khảo thí năm nay khó quá... Câu thứ chín ngươi làm được không... Câu cuối cùng thật sự thâm thúy... Câu thứ chín ta nghe nói là đương kim Đại học sĩ* - viện trưởng Thái Học viện ra, còn câu cuối, aiz, đương kim Thánh thượng thật sự là minh quân kim cổ..."
(Quan nhất phẩm, là cố vấn của vua trong những việc trọng đại.)
Trình Tri Dĩnh tiến lên đón Trình Tri Hàn: "Đưa hành lý của đệ đây. Có mệt không, đệ muốn ăn món gì, canh gà mái hầm nấm nhé? Xem này, khóe mắt trũng sâu rồi, không nghỉ ngơi đầy đủ, nhanh nhanh về nhà ngủ bù..."
Trình Tri Hàn thấy tỷ tỷ đón mình thì mỉm cười vui vẻ, sau đó lại cau mày, cũng không để nàng giành lấy hành lý: "Tỷ, đệ cầm được rồi. Có phải tỷ ở đây đợi đệ không chịu về không, đi, tỷ mới phải về ngủ bù đấy..."
Thiệu Kỳ từ xa thấy Trình gia tỷ đệ càm ràm lẫn nhau, không có nửa câu đề cập đến vấn đề thi cử, hoàn toàn đối lập với gia quyến và các thí sinh khác, thấy con em mình vừa ra thì câu đầu tiên là 'thi thế nào rồi, nắm được mấy phần', không mảy may để ý sức khỏe mà chỉ tăng thêm áp lực. Lúc này hắn mới biết, hóa ra Trình Tri Dĩnh đứng ngồi không yên không phải vì thành tích thi của đệ đệ, nàng ta đơn giản chỉ quan tâm trạng thái Trình Tri Hàn mà thôi.
Một tháng sau, kết quả thi công bố.
Trình Tri Hàn hôm trước bị ốm, đến nay vẫn chưa khỏi, Trình Tri Mẫn ở nhà chăm sóc hắn.
Trình Tri Dĩnh một mình chen chúc nhìn hoàng bảng.
"Tam giáp... Mười sáu vị trí đầu rồi... Tám vị trí đầu... Năm, bốn, ba..." Nàng lẩm bẩm, ánh mắt quét từng cái tên một, qua một tên tim nàng lại run một nhịp, vừa chờ mong vừa khẩn trương.
"... Hai, một... Aaa!! Trạng nguyên!!!"
Trình Tri Dĩnh mừng rỡ nhảy cẫng lên, nàng quay sang tóm lấy người đứng kế bên mình, vừa nắm vai vừa lay đối phương: "Đỗ rồi, đệ đệ ta đỗ rồi!"
Đối phương bị nàng làm kinh ngạc, vội vàng gỡ tay nàng ra: "Nè nè, cô buông tay ra trước đã... Làm gì đấy, nhanh buông tay ra..."
Trình Tri Dĩnh nén kích động buông tay ra, khó giấu nổi vui mừng, nhìn thấy người bị nàng túm lấy thì hơi sững sờ: "Xin lỗi, xin lỗi. Tướng quân, ngài cũng đến xem hoàng bảng sao?"
Thiệu Kỳ phủi phủi y phục bị nàng làm nhăn nhúm, ngữ điệu thế nhưng không có vẻ cau có như mọi khi: "Thuận đường ghé xem một chút, dù sao sau này cũng là đồng liêu."
"Vậy ngài xem từ từ nhé, ta phải về báo tin hỷ cho đệ đệ biết."
Nàng dứt lời liền không giữ ý tứ cắm đầu cắm cổ chạy về nhà, nhưng vừa chạy được hai bước thì quay đầu lại, giọng khàn khàn: "Thiệu tướng quân, đệ đệ ta đỗ rồi, đỗ Trạng nguyên."
"Ừ, biết rồi." Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng hắn đánh giá rất cao Trình Tri Hàn. "Chúc mừng!"
Thiệu Kỳ hiếm khi nói chuyện hòa nhã với nàng, thấy nàng vừa khóc vừa cười chạy trên đường, va người này đụng người kia, thật sự không có điểm nào giống khuê môm thục nữ, tuy nhiên cũng khá chân thật.
Trình Tri Dĩnh đem tin vui thông báo cho cả nhà, đặc biệt là Trình Tri Hàn, sau đó tắm rửa thay y phục chỉn chu tươm tất, trịnh trọng đến từ đường thắp hương báo cáo tổ tiên.
"Tổ tiên trên cao, cha, mẫu thân, Tri Hàn đỗ đạt rồi, đỗ hạng cao nhất, là đương kim Trạng nguyên. Nhị đệ công thành danh toại, làm rạng danh tổ tiên Trình gia, mang vinh quang về cho tông tộc. Nữ nhi coi như không phụ phó thác, hôm nay đến dâng hương tế cáo tổ tiên... Mẹ, con gái không làm mẹ thất vọng, con gái đã chống đỡ được Trình gia, hôm nay nhị đệ đỗ công danh, lo mối hôn sự tốt đẹp cho Tri Hàn và Tri Mẫn, trọng trách trên vai con cũng xem được hoàn thành, sau này xuống đó cũng có thể ăn nói, mẹ có phải rất tự hào về con không?"
***
Ninh thành phát sinh đại dịch, xu thế lây lan nhanh chóng, chẳng mấy chốc các làng trấn lân cận đều nhiễm dịch.
Thư viện tư lập Chiêu Hiền, Y các.
"Có nhìn thấy không, Văn Oánh đồng học đang nổi trận tam bành, hình như là cô ta nghe được phong thanh mười ngày sau Thiệu tướng quân sẽ cùng tiểu thư nhà Tô thị giảng* đại nhân bàn bạc chuyện hôn sự."
(Quan ngũ phẩm trong Hàn Lâm viện.)
"Cũng chẳng trách, Tô tiểu thư nổi tiếng Họa* đại tài nữ, vừa nhu mì vừa xinh đẹp, gia thế tốt hơn, lại còn là biểu tỷ họ ngoại của Văn Oánh, làm sao đấu lại, đương nhiên chỉ có thể trốn ở đây trút giận lên chúng ta rồi. Ngược lại ta thấy Trình tiên sinh tốt hơn, bộc trực thẳng thắn, thích liền nói thích, đáng thương cho tiên si... Trình, Trình tiên sinh!"
(Họa, một trong cầm - kỳ - thi - họa.)
Hai cô gái thấy Trình Tri Dĩnh lập tức im lặng, lễ chào một tiếng liền đi mất.
Dù sao Trình gia bây giờ đã khác, Trình Tri Hàn vừa đỗ Trạng nguyên liền được Hoàng thượng khâm điểm tạm thời giữ chức Hàn Lâm Học sĩ*, ngày nhậm chức còn được Đại học sĩ gật đầu tán thưởng, tiền đồ vô lượng. Ai còn dám bàn tán lung tung trước mặt Trình Tri Dĩnh chứ, hơn nữa tiếp xúc thời gian dài, trong thư viện cũng có nhiều người yêu quý nàng.
(Tứ phẩm: Quan văn: Học sĩ (trong viện Hàn lâm), Thái giám, Trường sử (Thư ký về văn thư), Phó tổng ngự sử, Tham tri.)
*
"Thấy ngươi ăn mặc thướt tha, châu cài ngọc giắt thế này thật có chút không quen mắt." Lâm An mỉm cười cảm khái.
Trình Tri Dĩnh nói thầm nàng cũng không quen, Tri Hàn cũng bảo nàng thích thế nào thì cứ thế ấy, không cần làm khó chính mình. Nhưng dù sao nàng không thể như trước đây, Tri Hàn là quan triều đình, nàng phải chú ý tác phong ăn mặc, không để nhị đệ bị người ta chê cười.
"Nhìn nhiều sẽ quen. Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
Đại sư huynh này của nàng sẽ không vô duyên vô cớ tới Trình trạch thăm nàng, giờ này Tri Mẫn lại đang ở hiệu thuốc, không có khả năng tới tìm tam nha đầu, cho nên nhất định có chuyện.
Vẻ mặt Lâm An trở nên nghiêm túc: "Tri Dĩnh, hai ngày nữa ta sẽ đi Ninh thành, sư phụ ở Mông Cổ cũng trên đường tới, ngươi có đi không?"
"Đại dịch ở Ninh thành?"
"Đúng vậy. Người mắc bệnh bị sốt và khó thở, khuôn mặt thiếu khí nhuốm xanh. Có dấu hiệu xuất huyết trong, trướng phế gây nôn mửa, chảy máu cam, bệnh nhân phát bệnh không quá mười ngày thì chết."
Nàng nhíu mày: "Triệu chứng dịch tả chuột Tây Xiêm?"
"Đúng vậy. Là dịch tả ngươi đang nghiên cứu."
Trình Tri Dĩnh trầm mặc rất lâu, lúc ngẩng đầu ánh mắt vô cùng kiên định: "Ta đi."
"Tốt." Lâm An nhếch môi: "Nếu ở đây khó chịu nghe người ta bàn tán hôn sự của Thiệu Kỳ, còn không bằng ngươi theo ta cùng sư phụ thống khoái một phen."
"Ta đi chuẩn bị. Không tiễn."
"Đệ/muội không đồng ý!"
Trình Tri Dĩnh vừa đứng dậy liền thấy Trình Tri Hàn và Trình Tri Mẫn ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt hai người xanh mét.
Trình Tri Hàn nói: "Tỷ, đừng đi. Nhà chúng ta chỉ còn lại ba người, tỷ đừng đi."
"Nếu hai người đi phải mang muội theo, dù sao muội sẽ không cho hai người cứ thế đi tìm chết!" Trình Tri Mẫn bướng bỉnh kéo tay tỷ tỷ, khóe mắt đỏ hoe.
"Làm càn!" Lâm An nghiêm mặt khẽ quát: "Đó là nơi thế nào? Muội không được đi! Hơn nữa năng lực của ta và đại tỷ muội lợi hại như thế, ai nói tới ổ dịch thì nhất định sẽ chết, muội ngoan ngoãn ở nhà chờ chúng ta trở về. Khi trở lại, sẽ là lúc ta mang tam thư lục lễ tới hỏi cưới muội, ở nhà chờ ta!"
Tri Mẫn òa khóc nức nở. Trình Tri Hàn vẫn cố chấp nhìn tỷ tỷ chằm chằm.
Trình Tri Dĩnh yên lặng nhìn hắn, ngữ khí bình tĩnh kiên định: "Tri Hàn, Ninh thành thiếu một đại phu như tỷ cũng không tính là gì, nhưng công trình dịch tả này tỷ đã nghiên cứu rất nhiều năm, rõ ràng có thể có cơ hội cứu chữa cho họ, nhưng lại khoanh tay đứng nhìn. Tương lai về sau, lòng tỷ sẽ không yên được. Hơn nữa, đệ nhẫn tâm nhìn nhiều người như vậy chết đi ư?!"
...
Trình Tri Dĩnh thu xếp ổn thỏa chuyện trong nhà, ra hiệu thuốc an bài một chút, nha đầu Dân Lan phụ việc ngoài hiệu thuốc còn tưởng nàng căn dặn hậu sự, thút thít nói cho dù Thiệu tướng quân lấy thê tử bà chủ cũng đừng nghĩ quẫn, tội gì vì một cái cây từ bỏ cả khu rừng.
Bước trên con đường về nhà quen thuộc, ghé thăm mấy nhà thường xuyên qua lại. Lang thang một hồi, lúc ngẩng đầu, không biết khi nào đã tới trước đại môn Thiệu phủ.
Môn phủ này nàng đã đi qua vô số lần, nhưng chưa lần nào tiến lên gọi cửa.
Trình Tri Dĩnh ngẩn người nhìn cánh cửa đen tuyền uy nghi, đột nhiên ghé vào.
"Xin vào thông báo, Trình Tri Dĩnh muốn bái phỏng Thiệu tướng quân."
"Tướng quân nhà tôi đã ra ngoài rồi, xin cô nương hôm khác lại ghé. Hoặc là cô nương có chuyện quan trọng..."
"Không có gì."
Trình Tri Dĩnh xua tay, "Đa tạ."