Hai người bầu bạn với nhau đi du lịch khắp nơi, có khi ở một chỗ nào đó mà ở cả vài tháng, cùng nhau trải qua thật nhiều kiểu dáng sinh hoạt.
Lại chờ đến khi hơn bảy mươi tuổi, hai người ở nông thôn xây một biệt thự nhỏ, trong biệt thự nhỏ trồng rất nhiều hoa, còn sửa thêm một ao cá be bé.
Công vẫn như khi còn trẻ, tâm tính tiểu hài tử, có người cưng chiều mà, luôn có thể cậy sủng mà kiêu.
Công làm việc không có bao kiên nhẫn, dưỡng hoa dưỡng vài ngày liền quẳng cho thụ, nuôi cá nuôi chưa đôi bữa đã tiêu sạch hứng thú.
Thụ vẫn luôn trông chừng công, rất sẵn lòng mà thay người ta chăm bón những cái hoa con cá đó, sợ tự dưng lúc nào đó công lại nổi hứng.
Hiện tại, công đang thích thú với khiêu vũ, nhưng chuyện đáng nói là, công từ nhỏ đã tay chân lóng ngóng vụng về, học một hồi lâu cũng không biết nhảy, lúc này đang phụng phịu dỗi trên sô pha.
Tận khi ăn cơm còn chưa có nguôi giận.
Thụ nấu thật nhiều món ăn ngon, nhìn công phồng mặt tròn thành cá nóc, thò lại gần hôn người ta một ngụm, đem người ôm vào trong ngực, xe nhẹ đường quen mà dỗ dỗ, “Bảo bảo, ăn cơm nha! Chúng ta cơm nước xong lại nhảy được không? Ta với ngươi chúng ta cùng nhảy.”
Công vẫn tức giận, liền tính già rồi, công cũng là ông già đẹp lão, nóng giận cũng có thể khiến thụ yêu đến không chịu được.
Công đem mặt chôn trên hõm vai hắn, tính trẻ con mà “Hừ” một tiếng.
Thụ nhẹ giọng cười, cầm khăn lông giúp công lau tay, trong miệng tiếp tục ngọt ngào, “ Là vấn đề vũ đạo thôi mà, chúng ta tí nữa đổi cái khác nha. Hiện tại ăn cơm trước được không?”
Tay công được thụ dùng khăn lông ấm mềm nhẹ xoa, một cái rồi một cái, tỉ mỉ đến mỗi một khớp xương, thậm chí kẽ móng tay đều thoải mái cực kỳ.
Lúc này, bụng công cũng góp vui theo.
Thụ cười hôn hôn trán công, dắt người ta đến bàn ăn, chuẩn bị cho công bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn, thụ dọn dẹp hoàn tất, lại chầm chậm dắt công đến trong sân.
Mở đĩa nhạc trong máy hát lên.
Thụ cầm một bàn tay công đặt đến trên eo mình, chính mình một bàn tay đáp ở đầu vai công, hai người nắm tay, chặt chẽ đan vào nhau lả lướt.
Thụ từng bước từng bước dẫn đường, nhưng là công thực ngốc, luôn sẽ dẫm vào chân thụ, công có chút đỏ mặt.
Không sao cả, thụ cũng vẫn sẽ ôn nhu cổ vũ như trước nay đã từng, “Bảo bảo rất tuyệt, đã tiến bộ rất nhiều rồi! Chúng ta lại cố gắng một chút liền xinh đẹp nha!”
Công bị khen có xíu xấu hổ, nhưng khóe miệng cong cong đã bại lộ rõ sự vui mừng của chủ nhân.
Dưới ánh trăng, hai ông lão lưng hơi còng dựa vào nhau, họ nâng lấy nhau, nhảy một điệu múa phá lệ dịu dàng. Này một tảng lớn hoa, kia một hồ cá, đó một vầng trăng treo lơ lửng cao cao, ngay cả cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cùng áng mây miên man tình ý, vạn vật đều trở thành khán giả của bọn họ.
Biết rằng nhảy không thuần thục, chính là hai người đều cực kỳ nghiêm túc, đều cực kỳ thỏa mãn, đều cực kỳ.... hưởng thụ.
Một người vui vẻ sủng, một người vui vẻ kiều.
Cứ như vậy, ngày lại tiếp một ngày, rồi vào một đêm lãng sao thưa nào đó, mà hẹn nhau cùng nhắm mắt. Họ mặc lên bộ quần áo xinh đẹp, an tường ở trên giường, tay lại chặt chẽ nắm chặt lấy nhau, phảng phất cho dù tới cầu Nại Hà cũng không đành lòng buông lỏng. Dường như, đây chính là ước định rõ, rằng kiếp sau họ nhất định phải tương phùng.
Tiểu bối dựa theo ý nguyện hai người, đưa bọn họ chôn cùng với nhau, mà đôi nhẫn kia ở tuổi mười sáu mười bảy liền mang trên tay cũng được cẩn thận đặt ở tro cốt hai người.
Tình yêu của bọn họ từ khi niên thiếu đến khi già đi vẫn, vẹn nguyên như thuở ban đầu, vẫn luôn giống lời thụ từng nói, vẫn mãi yêu công, yêu vạn mùa thu.
- -------------------
Tiểu lão đầu đẹp lão