Tôi cố lấy hết an đảm rời khỏi lớp. Tôi lại hít thở thật sâu một lần nữa.Tôi sợ lại vuột mất cơ hội như lúc nãy nên vừa ra khỏi lớp tôi đã đi thật nhanh sang lớp kế bên.Tâm Tùng vẫn ngồi,vây quanh cậu ấy còn có một số học sinh khác,họ đang tám chuyện.Điều đó có thể chứng minh vẫn chưa có cô gái nào cưa cẩm cậu ta cả,thật may mắn.
Tôi bước thật nhanh vào lớp A7 một hướng thẳng đến chỗ Tâm Tùng đang ngồi.Vì thường ngày tôi vẫn hay sang đây hơi cùng Tú Loan (1 bạn nữ) nên việc tôi ra vào lớp này không còn lạ lẫm với bọn họ.Nhưng càng đến gần,tim tôi càng nhảy loạn,hơi thở dần gấp gáp,thật khó chịu,đúng hơn là tôi đang hồi hợp tột độ,tôi cảm giác được chân tay mình đang run rẩy.Tôi đứng trước mặt bọn họ.
Tuy hay sang đây chơi,nhưng đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp bắt chuyện với đám con trai trong lớp nên bọn họ nhìn tôi một cách ngạc nhiên.Chỉ có Tâm Tùng là chủ động bắt chuyện trước khi thấy tôi cứ nhìn chầm chầm cậu ấy mà không nói gì.
-Sao vậy bạn học,mình có thể giúp gì cho bạn không?
- Mình...mình muốn nói...là...là...
-Bạn muốn nói gì?
Ngay lúc này tôi cảm thấy như hơi thở cực kì khó khăn,cổ họng như bị bóp chăc,toàn thân nóng rực,nhịp tim cũng mỗi lúc một nhanh khiến cho lời nói vừa lấp bấp vừa run run.Nhưng đã hạ huyết tâm,tôi nói to điều mình muốn nói:
-Tâm Tùng,mình thích bạn.Bạn có thể làm bạn trai của mình hay không?
Một tràng "ồ" của lớp vang lên.Lúc này hàng chục cặp mắt hướng về phía tôi với vẻ bất ngờ chưa từng có.Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một cô gái béo ú tỏ tình với một "Thần học" điển trai như hiện tại. Câu chuyện lúc sáng mĩ nữ Thu Trang tỏ tình với lớp trưởng Tuấn Minh lúc sáng đã tạo nên một cảnh tượng hết sức đẹp và cảm động trong lòng họ.Nhưng màn tỏ tình đang diễn ra lại khiến họ cảm thấy quái gỡ.Từng đợt bàn tán cũng bắt đầu dậy sóng:
- Sao chứ,cô ta nghĩ mình là ai?
-Phải đó,mập ú,xấu xí như vậy mà cũng ôm mộng cùng với Tâm Tùng sao?
-Cô ta nghĩ mình đang mơ chắc,không biết xấu hổ?
-Tâm Tùng à,sao cậu có thể thích loại người như cô ta chứ? Mau từ chối đi.
-Phải đó,mau từ chối đi...
Những câu nói của bọn họ,từng câu từng chữ như dao nhọn cắm vào tim tôi.Tôi mập đấy,tôi xấu đấy nhưng không lẽ mập xấu thì không được phép thích người khác sao?Hơn nữa người tôi thích đâu phải họ.Sao họ có thể đối xử với tôi như thế.
Đau lòng,tức giận nhưng tôi vẫn cố chịu và chờ mong câu trả lời từ cậu ấy. Mười phút trôi qua,cuối cùng cậu ấy cũng chịu lên tiếng:
-Chúng ta có thể quen nhau.
- Thật sao,cảm...
-Đợi một chút.Cậu là Nhật Anh lớp A4 phải không?Chúng ta có thể quen nhau nhưng...
-Nhưng sao?
-Cậu có thể giảm cân không,mình...mình không muốn trở thành trò cười cho các bạn học khác.Cũng không phải vậy,ý mình là...
-Nếu tôi giảm cân thì cậu có thể làm bạn trai tôi chứ.
-Ừ
-Được,cho tôi 3 tháng,tôi nhất định sẽ giảm cân.Lúc đó cậu phải làm bạn trai của tôi.
-Được,tôi hứa.
Sau cuộc giao dịch với cậu ấy.Tôi lập tức chạy khỏi đó.Bỏ lại sau lưng hàn vạn lời xì xầm to nhỏ,mà tôi biết nó cũng chẳng tốt đẹp gì.Tôi nhắm thẳng một đường lên sân thượng khu 3 mà chạy.Nơi đó rất ít có học sinh đến vì nó ở tận lầu 5 mà trường không có thang máy nên ít ai chịu leo cầu thang lên đó,chỉ có tôi. Khi đến đó,tôi không chút sức lực mà khụy xuống đất.Tôi khóc,khóc thật to,thật lâu để tự an ủi lòng mình.
Lúc câu nói "Chúng ta có thể quen nhau" là lúc cậu ấy đưa tôi từ dưới đáy vực sâu mà kéo lên.Nhưng cậu ấy lại nói tôi phải giảm cân thì cũng là lúc cậu ấy đẩy tôi xuống nỗi đau muôn trượng.
Cậu ấy cũng chê tôi mập,chê tôi xấu,cũng cho rằng kết giao với tôi cũng sẽ trở thành trung tâm của sự bàn tán,sợ bị cười nhạo.
Cũng phải thôi,là tự tôi đa tình,tự tôi chuốt nhục,tự tôi muốn chủ động tỏ tình với người ta.Có lẽ tôi đã quá tự tin vào bản thân,quá tin vào những triết lý "cái đẹp cốt ở tấm lòng" nhưng lại quên mất đây là thế kỷ XXI,thời đại mà mọi thứ đều trở nên thực dụng,con người chỉ được đánh giá qua các tiêu chí bề ngoài: giàu,nghèo,đẹp,xấu. Đặc biệt là tư tưởng "yêu từ cái nhìn" của giới trẻ hiện nay.Họ chỉ chú trọng theo đuổi những người nổi trội,xinh đẹp,chuẩn dáng và còn hàng loạt tiêu chí ngoại hình chuẩn ba vòng,sáu múi gì đó nữa chứ.Mấy ai lại chịu tìm hiểu,thích một cô gái mập ú,tầm thường như tôi.
Nhưng đây là cơ hội duy nhất,tôi không muốn buông bỏ.Giảm cân thì theo ý cậu sẽ giảm cân.Tôi vẫn ngồi lê trên đất mà khóc,mặc cho tiếng chuông vào lớp đã reo tự bao giờ.Tôi khóc,tôi muốn thả trôi muộn phiền theo dòng nước mắt của tôi.