“Em họ Phó, Phó trong sư phó, tên Vãn Tình”.
“Thiên lý liên u thảo, nhân gian trọng vãn tình?” Người con trai giương giương đôi mày kiếm.
“Đúng”, Phó Vãn Tình nở nụ cười, “Chính là hai chữ kia”.
“Anh đưa em về”. Người con trai ấy không nói lời nào đã cầm lấy đống túi đồ lỉnh kỉnh của nàng.
“Hảo.”
“Anh là Cố Tích Triều…”
Một đoạn tình cảm lưu luyến nhưng lại có thể phát sinh nhanh đến vậy. Chỉ có Phó Vãn Tình trong lòng rõ nhất, rằng kỳ thật, nàng đã đợi suốt hai tháng ròng.
Vì thế, đến thời khắc cáo biệt, lòng không tự chủ cứ thế cho người kia số điện thoại liên lạc.
Phó Vãn Tình dựa vào cửa nhà, bóng dáng xanh đen dần dần xa kia giống như một chiếc lá rụng vào tâm hồn nàng, nhè nhẹ xoay xoay, đến cả gió thu cũng thổi không đi đoạn kỷ niệm lưu luyến ấy.
Cố Tích Triều… Triều triều tần cố tích sao?
Khi Phó Vãn Tình ngượng ngùng kể cho Tức Hồng Lệ nghe về bạn trai mới của mình, một mạt ý cười không tự chủ hiện lên rõ ràng nơi đáy mắt, lấp lánh ánh sáng hạnh phúc.
Nói đến Tức Hồng Lệ kia, nàng là một mỹ nữ không cần phải tranh cãi, lớn hơn Phó Vãn Tình mấy tuổi, là kiểu đẹp thành thục, nữ tính. Hai người là bạn thân làm cùng phòng đã nhiều năm. Tức Hồng Lệ biết Phó Vãn Tình chỉ có một mình ở ngoài, không người thân bên cạnh, nên thường xuyên bớt chút thời gian cùng nàng tâm sự.
Ngày hôm nay, trong nhà của Phó Vãn Tình, mọi chuyện các nàng nói đều là về tình yêu. Tức Hồng Lệ nghe xong thiên tình sử của Phó Vãn Tình, đột nhiên thần bí nói:
“Chúng ta thật đúng là ăn ý nha! Cậu nhất định không tưởng tượng được đâu, gần đây tớ cũng gặp được chân mệnh thiên tử của tớ đấy!”
“Thật sự?”
Phó Vãn Tình thật sự cảm thấy ngoài ý muốn. Tức Hồng Lệ từ đầu đến cuối luôn tôn thờ chủ nghĩa độc thân, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp, thu nhập rất cao, nam nhân ái mộ nàng xếp được mấy hàng dài, chính là, mỹ nữ tâm cao khí ngạo, đối với những kẻ phàm phu tục tử này không để vào mắt, vậy nên gần ba mươi rồi mà vẫn chưa từng nói đến chuyện hôn nhân. Hiện giờ lại nghe chính miệng nàng thừa nhận có bạn trai, này thật đúng là tin sốc mà. Phó Vãn Tình không khỏi tò mò muốn biết, đến tột cùng ai là kẻ may mắn kia?
“Cậu biết đấy, gần đây công ty có cử tớ tới Paris công tác, tớ quen anh ấy lúc đó”. Đối mặt với chuyện tình cảm, so với Phó Vãn Tình, rõ ràng Tức Hồng Lệ tiêu sái hơn nhiều lắm, không có bất kì chút biểu hiện nhăn nhó hay thẹn thùng nào.
Tức Hồng Lệ là thư kí đối ngoại, nên khi có việc vẫn thường phải đi theo ông chủ ra nước ngoài.
“Yêu người ngoại quốc?” Phó Vãn Tình cười. Hiện nay hôn nhân ngoại giao có vẻ đã trở thành một đề tài đáng để lưu truyền rồi. “Trách không được bao nhiêu người theo đuổi cậu đều không được, nguyên lai Tức đại mỹ nhân của chúng ta đầu mày cuối mắt đều ngóng trông về nơi hải ngoại đi”. Nàng trêu chọc nói.
“Ân… Kỳ thật anh ấy cũng là người Trung Quốc, tuy rằng quốc tịch Pháp”. Hai má Tức Hồng Lệ cũng bắt đầu ửng hồng. Phó Vãn Tình nhìn biểu tình thẹn thùng khó có được của Tức Hồng Lệ, đoán rằng người nọ khẳng định hoàn mỹ xuất chúng, người đàn ông có thể cầm tù trái tim Tức mỹ nhân, có thể nói quý hiếm như lông phượng hay sừng lân vậy.
Nam nhân hoàn mỹ… Trước mặt Phó Vãn Tình lại hiện lên hình bóng một nam nhân khác. Cố Tích Triều. Ánh mắt ngẫu nhiên thâm thúy ôn nhu, nụ cười nhu hòa, trong cảm nhận của Phó Vãn Tình, anh mới là hoàn mỹ nhất. Bọn họ gặp nhau, giống như một tiết mục đã an bài từ kiếp trước, không chút tục tằng, lại vô cùng lãng mạn…
“Cậu nói, hôm nào đó chúng ta để hai người họ gặp nhau được không? Nói không chừng có khi bọn họ cũng sẽ trở thành bạn tốt đấy!” Tức Hồng Lệ đề nghị. Nàng lại hoàn toàn không biết câu nói của mình đã đánh gãy xúc cảm mê trai của người nào đó kia.
Phó Vãn Tình đang thất thần nhanh chóng tỉnh lại, “Tốt!” Vì che giấu quẫn bách, nhanh chóng tìm một đề tài khác, “Kể với tớ chân mệnh thiên tử kia của cậu đi…”
***
Thành phố C rất phồn hoa, cũng rất mới mẻ. Tại chốn thành thị phồn hoa này, mỗi ngày đều diễn ra vô số kể những cảnh nhất kiến chung tình, không giống hệt nhau thì cũng vài phần tương tự.
Nhất kiến chung tình? Cố Tích Triều không tin những chuyện chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hư cấu như vậy.
Nhà Cố Tích Triều tọa lạc nơi ngoại thành, là một tòa ngôi nhà hai tầng, lớn như vậy nhưng chỉ có một mình cậu ở. Cậu là giảng viên âm nhạc của một trường đại học, đam mê nhạc cổ điển, cho nên nhà trọ cũng bố trí theo một phong cách rất cổ điển, vài bức tranh sơn dầu, một chiếc dương cầm làm từ gỗ tùng. Cố Tích Triều một mình làm chủ không gian rộng rãi này, không lo phiền nhiễu.
Phụ thân suốt một năm nay đã không liên lạc với cậu. Cố Tích Triều tâm không gợn sóng nghĩ, có lẽ ông ấy đã hoàn toàn quên đứa con này rồi.
Quên đi một kẻ đã không còn biết cười như cậu, có lẽ luôn luôn là một chuyện tốt…
Cố Tích Triều lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, yên lặng như một pho tượng điêu khắc. Đôi mắt tuấn mỹ không hề gợn chút ánh sáng Phó Vãn Tình hằng mê luyến, mà hoàn toàn là một mảnh sương khói mông lung. Cố Tích Triều một tay lau những giọt nước mắt đã trào ra nơi gò má, tay kia gắt gao nắm chặt chiếc điện thoại, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Một dãy số từng thuộc nằm lòng nay cũng đã như mây khói mà tan đi. Có một số việc, có thể quên, nhưng có một người, lại không dễ dàng quên đi được.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, quanh quẩn trong căn phòng trống trải lại khiến người ta thấy đinh tai nhức óc.
Cố Tích Triều vốn không định bắt máy, nhưng thấy dãy số trên màn hình, lập tức bình tĩnh lại, “Vãn Tình”. Cậu lầm bầm lầu lầu thấp giọng gọi, sự xuất hiện của cô gái này, giống như một luồng sáng mặt trời trải xuống cõi lòng âm u của cậu. Lần đầu tiên gặp nhau tại siêu thị, Cố Tích Triều đã ẩn ẩn cảm thấy cô gái tên Phó Vãn Tình này không giống những người khác.
Nhưng đến tột cùng là bất đồng ở chỗ nào, thì lại không nói rõ được.
Có lẽ, cậu thật sự có thể nếm trải thử cảm giác yêu người trong định mệnh của mình… Dùng cả linh hồn để yêu.
“Chuyện gì?… Được… Được, anh có thể đi. Không quan hệ, Vãn Tình”.
Cố Tích Triều đáp ứng, đặt điện thoại xuống, tùy tiền khoác một chiếc áo khoác rồi ra khỏi nhà.