Mùa thu qua đi, ban ngày càng lúc càng ngắn. Sắc trời dần u ám. Có thông báo đóng cửa văn phòng,Tiểu Thiết mới bắt đầu thu dọn cặp tài liệu, gọi là cặp nhưng thực chất là bao đựng laptop màu đen.
Sau khi thu dọn xong xuôi,cậu nhìn quanh văn phòng một lần nữa. Sàn nhà bằng gỗ, rèm cửa màu trắng, ở bốn góc tường có trưng một vài chậu cây xanh, hệ thống máy sưởi đủ dùng. Cậu lấy điện thoại ra xem, mới 5 giờ rưỡi, còn sớm để các cơ quan công sở tan tầm. Trong lòng nổi lên ghét bỏ.
Tiểu Thiết đeo balo lên vai, bước ra cửa, đứng chờ thang máy. Bên cạnh, một đôi nam nữ đang nói chuyện phiếm, hình như là mấy chuyện to nhỏ trong văn phòng. Cậu sụt sịt, trong đầu suy nghĩ xem tối nay ăn gì, rồi tháng này chi tiêu hết bao nhiêu tiền.
Thag máy đến rồi, Tiểu Thiết theo sau bọn họ. Không gian bên trong chật chội làm đầu óc cậu có phần trì trệ, tiền gas 100, tiền thuê nhà 1500,…. Vừa rồi tính đến đâu rồi, 2557 hay 2700? Tiểu Thiết bị giọng nói bên cạnh làm cho gián đoạn, mọi thứ rối tung hết cả lên. Cuộc nói chuyện giữa hai người vẫn tiếp tục, bây giờ chuyển thành vạch trần việc phúc lợi của cục quá kém.
Hừ, Phúc do trời sinh. Tiểu Thiết từ trong mũi cười nhạt. Đến lầu 1, cậu ra khỏi cửa thang máy, hai người kia cũng đồng thời bước về phía bãi đậu xe, anh đi hướng ngược lại. Tiểu Thiết quấn chặt chiếc áo khoác màu nâu, cài nút mũ, rời khỏi tòa nhà thương mại.
Ra đến cửa, một đợt gió lạnh thổi vào mặt khiến cậu không khỏi rùng mình, thời tiết thật sự rất lạnh. Tức khắc trong lòng lại ghen tị hai người vừa nãy,có xe thật tốt.
Vị trí tòa nhà không được tốt lắm, gần khu dân cư, ít taxi, trên đường lui tới, không phải xe tư gia thì chính là xe máy điện, hoặc xe đạp công cộng.
Tiểu Thiết co rụt cổ lại, thở ra một hơi khí lạnh, đưa tay sờ điện thoại, mở Didi* gọi taxi.
*Didi: là một ứng dụng gọi xe của Trung Quốc.
Thanh toán xong, cậu đứng ở ngã tư đợi xe. Nơi này đến một chỗ chắn gió cũng không có, răng cập cập va vào nhau, run thành súng máy, lạnh đến nỗi muốn chửi. “Mẹ nó”
Cậu giậm chân, bên đường có một chiếc ô tô đậu, không tắt máy cũng không có ý lái đi, qua lớp kính màu nâu, cậu có thể thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.
Tiểu Thiết cảm thấy chính mình đang lo chuyện bao đồng, người kia có đi hay không cũng chẳng liên quan tới cậu, dù sao trong xe cũng ấm áp hơi bên ngoài rất nhiều.
Lại có thêm một cơn gió lạnh, cậu quay lưng để cảm thấy dễ chịu hơn.Xoay người lại, một chiếc xe đạp công cộng bên hông ô tô kia lướt qua, người đi xe đạp bịt kín mít, trời nhá nhem tối,không phân biệt được là nam hay nữ.Nhưng rõ ràng, trong túi người nọ rơi ra tờ 100 tệ, nằm trên đường nhựa sẫm màu. Hồng đến lóa mắt.
Người nọ khom người về phía trước, ra sức đạp mạnh mà không biết rằng có thứ gì đó vừa rơi xuống.
Tiểu Thiết sững sờ vài giây, cơ thể xoay theo hướng di chuyển của người nọ, muốn mở miệng hét lên “Ta…”, nhưng cậu không biết tên người nọ là gì, giọng cậu nghẹn lại trong cổ họng. Lẳng lặng nhìn bóng dáng đó khuất dần sau cột đèn giao thông, trong người hiện lên một tia choáng váng.
Cậu quay đầu nhìn chằm chằm tờ 100 tệ, có nên nhặt hay không? nhặt được muốn làm gì?Loay hoay một lúc lâu, cậu vô thức bước tới và ngừng lại bên cạnh chiếc xe đang đậu bên đường. Cậu không biết bản thân mình có nhầm không, nhưng người đàn ông đang ngồi trên ghế lái cũng đang nhìn cậu.
Tiểu Thiết thoáng chốc bối rối,nói thẳng ra, như thể đang tham gia một trò chơi. Một bên là bề mặt của chính nghĩa, còn một bên là lòng tham bên trong. Cậu thống khổ giãy dụa, Có nên nhặt không đây?
Tác giả có lời muốn nói: hừm,Tác giả khẩn cầu mau xuất hiện. Để làm thú vui tiêu khiển, thích thì nhớ sửu tầm lại nhé!
Lời của Ross: Nhặt được của rơi, thì tạm thời đút túi.( nói vui vậy thôi chứ nhặt được số tiền lớn hãy đem đến đồn công an gần nhất để khai báo nhé, chứ tội người đánh mất lắm)
Hãng xe DiDi
100 tệ ~ 344.661 VNĐ