Ta mơ hồ nghe thấy những chữ “Thật thủ”, “Lui lại” v.v, phát hiện trên mặt hắn sinh ra một tầng khói mù.
Hắn quay đầu lại nhìn ta, nhéo nhéo cằm ta, nói ta có thể tự do đi chơi trong chốc lát, không cần có người ngăn đón.
Ngay sau đó một đám nội thị đi theo sau, vội vàng rời đi.
Từ nhiều thêm một tầng thân phận, ta ngược lại càng thêm tự do.
Từ trước kia Chiêu Nghi không cho ta chạy khỏi cung điện của nàng ta, hiện tại, ít nhất thì phạm vi hành động của ta đều mở rộng xa xa, rất ít người ngăn trở ta.
Chiêu Nghi không có cách nào với ta, nhưng vẫn phái một tiểu cung nhân đi theo ta.
Ta giả vờ ngoan ngoãn, mang theo tiêu cung nhân đi đông đi tây, nhân lúc nàng ta không chú ý, bước nhanh xuyên qua mấy chỗ ngoặt, nháy mắt đã ném nàng ta ra xa.
Trong lòng ta sinh ra khoái ý hiếm gặp, tùy tay tản tóc ra, làm gió lạnh mà hơi nước phất qua từ trong tóc, lạnh lẽo lại thoải mái. Ta không nhịn được bước chân ra tận tình chạy vội, dọc theo tường cung, chạy qua mỗi một gốc cây cam quýt.
Không biết đã chạy bao lâu, nhưng giống như vĩnh viễn chạy không mệt, ta thật sự vui vẻ, không ý thức được sắc trời đã đen nhánh.
Xong việc nhớ lại, trong đêm tối, một bóng dáng tóc đen tung bay lang thang không có mục tiêu chạy vội khắp nơi, chỉ sợ dọa rất nhiều người.
Dưới chân giống như biết đường, lúc ta rốt cuộc cũng mất hết sức lực, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên phát hiện mình bất tri bất giác mà về đến cung của Chiêu Nghi.
Trong cung này chẳng lẽ không giống mê cung ư, chạy đi chạy lại lại về chỗ cũ.
Ta không để ý đến sự trách cứ che trời lấp đất tiếp theo của Chiêu Nghi, ngã vào trên giường đã ngủ luôn, vẫn ngủ đến hừng đông ngày hôm sau.
Dưới tình huống không có người đốc thúc ta, ta lại thực hiện trò cũ, lại đi một mình dọc theo tường cung, lần này đi chậm rãi, cuối cùng ngừng ở một sân, có một tàng cây dưới gốc cây cam quýt.
Trên cây đã kết không ít trái cây màu xanh, có quả đã rơi trên mặt đất.
Ta giơ tay muốn hái một trái cây ở cành gần nhất, còn chưa đụng tới, liền phát hiện sau lưng bị ném trúng vài viên gì đó.
Ta quay đầu nhìn lại, một nam hài năm tuổi ăn một thân đẹp đẽ quý giá một tay nắm lấy mấy quả, một tay liều mạng mà ném đến đây.
Ta không nhịn được mà tức giận, quát lớn bảo hắn ta dừng tay.
Nhưng hắn ta càng ném càng hăng, thậm chí nhặt quả trên mặt đất ném lên mặt ta, vừa mắng: “Tiện tì.”
Trước nay ta chưa từng chịu sự nhục mạ trắng trợn táo bạo như vậy, đi về phía trước vài bước, dùng sức tát hắn ta một cái.
Hắn ta lớn tiếng khóc, dẫn một nữ tử trang phục lộng lẫy được mấy cung nhân vây quanh đi đến, mấy cung nhân bao vây ta, đồng thời kêu lên: “Ngươi biết ngươi đánh ai không? Đây là Đông Tương Vương điện hạ. Mau xin lỗi Điện hạ và Quý Tần.”
Hoá ra đây là hoàng tử đứng đắn.
Ta không lên tiếng, thần sắc khinh thường trên mặt đã được bọn họ nhìn thấy đầy đủ, “bốp” một tiếng, trên má ta đột nhiên có một cái tát không kịp phòng ngừa.
Quý Tần không cần người khác động thủ, tự mình ban cho ta một bài học.
Trên mặt nóng rát đau đớn.
Ta trừng mắt nhìn nàng ta, nàng ta hung hắc liếc mắt nhìn ta một cái, lại có chút kỳ quái, hỏi thân phận của ta.
Cung nhân bên cạnh nói rõ một năm một mười.
Ta cho rằng Quý Tần muốn tùy ý châm chọc ta một chút, nên cắn răng chuẩn bị đánh trả.
Nhưng châm chọc thì nàng ta cũng lười làm, nhìn cũng không thèm nhìn ta nhiều thêm một cái, nắm tay người được gọi là Đông Tương Vương ngạo nghễ rời đi.
Tiếng khóc của Đông Tương Vương càng lúc càng xa.
Một mình ta đứng ở đó, đau đớn làm ta cảm nhận chân thật về thân phận của chính mình.
Cho đến khi Chiêu Nghi sai người tìm thấy ta, đưa ta trở về.
Dọc theo đường đi hận ý trong lòng ta càng ngày càng kịch liệt, có biệt pháp gì đâu, ta đột nhiên nghĩ đến hắn, đột nhiên rất muốn gặp hắn.
Tuy còn không biết nên giải thích với Chiêu Nghi và hắn như thế nào, nhưng ta cảm thấy vừa gặp được hắn có thể làm được tất cả, giải quyết mọi thứ.
Đáng tiếc, khi chân chính gặp lại hắn, tình thế khác một trời một vực với suy đoán của ta.
Hắn triệu ta đến một Noãn Các.
Ta vừa đến, bên ngoài đã bắt đầu mưa tí tách.
Ta làm theo quy củ cũ mà hành lễ bái kiến chí tôn của Vương triều này.
Câu đầu tiên hắn nói chính là: “Ngươi đánh Đông Tương Vương?”
Ta lập tức ngơ ngẩn, nhưng sảng khoái thừa nhận ngay sau đó: “Đúng vậy.”
Hắn dường như không nghĩ đến ta dứt khoát thừa nhận như thế, hơn nữa vậy mà không biện giải.
Noãn Các yên tĩnh đến đáng sợ.
Lạnh nhạt là vũ khí ta dùng để giằng co với hắn.
Hắn nghiêng đầu sang một bên, nhìn về bóng dáng trên tường kia, phát ra tiếng nghiến răng rất nhỏ.
Nhưng ta còn nghe thấy được, hắn không vui, sự tức giận của hắn nhẹ nhàng xé rách lòng ta, giống như bị chủy thủ cắt từng chút từng chút.
Ta cúi người quỳ lạy: “Bệ hạ, Chỉ Nô lấy cái chết để tạ tội.”
Tuy rằng đã quỳ xuống, nhưng ta vẫn giữ thẳng sống lưng, hơi hơi ngẩng đầu. Tư thái như vậy, ta nghĩ, hắn có thể sẽ tức giận tiếp.
Đáng tiếc, hắn quay người đi, một chút cũng không nhìn ta.
Dường như trôi qua rất lâu rất lâu, hắn vẫy vẫy tay, trong ngữ điệu, giống như đã phiền chán vô hạn, không chịu nổi.
Hắn nói: “Ngươi đi đi.”
Ta không nghĩ đến hắn sẽ dễ dàng thả ta đi, nhất thời phản ứng không kịp, chần chờ đáp: “Tạ bệ hạ.”
“Trong lòng ngươi cũng không có tý cảm kích nào, Trẫm biết.” Hắn thở dài: “Có cũng chỉ từng thật lòng muốn tạ Trẫm. Không, các ngươi đều giống nhau, những người có thói quen với những lời nói này đều giống nhau, cũng chỉ coi câu nói đó là thói quen mà thôi… Ngươi đi đi.”
Ta không biết nên nói thế nào, cũng không muốn biện bạch gì, chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nghe thấy mệnh lệnh của hắn, vì thế lập tức xông ra bóng tối ngoài phòng.
Bóng tối làm ta an toàn.
“Từ từ.”
Một tiếng ra lệnh này của hắn làm dừng bước chân ta.
Hắn đi đến, đi đến bên cạnh ta, đứng sóng vai ở dưới hiên với ta.
Nước mưa nhỏ giọt xuống theo mái hiên, kết thành một đám rèm châu.
Một tia chớp xẹt qua, bên rèm châu trong suốt kia, xa xa có bóng dáng núi chạy dài.
“Mưa lớn như vậy, có nhiều bất tiện. Vẫn nên đừng đi, chờ ở đây một lát.”
“Bệ hạ cũng ở chỗ này đến khi mưa tạnh ư?”
Hắn mơ hồ trả lời, không tỏ ý kiến.
“Nếu mưa vĩnh viễn không ngừng thì sao?” Ta hỏi: “Bệ hạ muốn ở đây mãi, ta cũng ở đây mãi sao? Ta sẽ ở bên cạnh bệ hạ đợi trời tạnh mưa sao?”
Hắn ngơ ngẩn, ngón tay giấu ở sau vạt áo hơi hơi rung động.
“Ít nhất, ngươi hiện tại không cần ở một mình.”
Ta cố chấp lắc đầu.
Gặp mưa mà thôi, có cái gì đâu, nhiều lắm là bị xối đến chật vật đầy người, ta còn có thể chật vật hơn hiện tại ư?
“Một mình ngươi muốn đi nơi nào?” Trong giọng nói của hắn đã không còn ý giận, lại nhiều thêm không thể nề hà.
“Chỉ cần không có ai cản, ta tùy ý đi đâu thì đi.”
Hắn đè thấp âm thanh: “Trong cung tối hôm qua có quỷ náo loạn, ngươi không sợ à?”
Ta có thể sợ cái gì, còn có gì có thể làm ta sợ hãi chứ?
Ta đành phải nói cho hắn, ta chính là nữ quỷ đáng sợ tối hôm qua đó.
Mặt hắn lộ thần sắc kinh dị, tiền đến gần nhìn ta, cẩn thận quan sát biểu tình của ta.
Ánh mắt hắn đình trệ.
Hắn ôm một tia hy vọng, tâm hồn may mắn mà muốn tìm ra sự nghịch ngợm hoặc trêu chọc ở trên mặt ta, ít nhất là biểu tình không chút để ý.
Nhưng cái gì hắn cũng không nhìn thấy.
Trừ bỏ làm bản thân rơi vào mê võng.
Mà ta đang lén lút dùng dư quang đánh giá hắn.
Trên phiến gạch đá xanh có một tầng mây mù nhàn nhạt bay lên, cách ở giữa hai người chúng ta.