- Chuẩn! Mà ông là quản lý ở đây hả?
- Tôi muốn cho ông một sự bất ngờ nên hôm qua không nói, tôi cũng đoán được hôm nay ông sẽ quay trở lại. Tôi và hai người nữa canh quán ở đây, tôi làm ca 2 từ 3h chiều đến 10h tối còn một người nữa làm ca sáng và đến đêm là một người khác. Còn đến đêm thì tôi vào máy chơi luôn
- Thế mà hôm qua tôi tưởng ông là khách chơi đêm giống tôi. Hôm nay có khi tôi chơi thâu đêm như hôm qua đấy. Tôi không biết rõ là mình sẽ ngồi mấy tiếng nên ông cứ nạp trước cho tôi đến 12h đêm là 6 tiếng.
- Không phải lo ông bạn mới quen. Ở quán này đêm thì bọn tôi giảm giá 30%, hôm qua quên không nói với ông nên hôm nay trước 12h giá sẽ là 7.000đ/1 tiếng nhé.
- Không sao. Cái này đối với tôi là chuyện nhỏ - Noname quả quyết
- Lấy chỗ hôm qua hả?
- Cứ lấy cho tôi cái máy hôm qua ấy
- Xong rồi đó anh bạn, chơi vui nhé! – Lực cười và nói
Noname ngồi vào chỗ, khác một chút với hôm qua, hôm nay hắn lại chơi game ôn lại kỷ niệm nhưng không phải là CS mà là GTA San Andreas. Trong cái thời gian này, chỉ có game bạo lực mới làm hắn thỏa mãn. Tuy vậy, hắn đã trưởng thành, vẫn có ý thức tách biệt game với cuộc sống, trong game hắn hung hãn là thế, mà ngoài đời lại mỏng manh, vỡ vụn mỗi khi có gì đó gợi cho hắn sự đau buồn về chuyện vừa qua. Hắn không thể làm một Carl Johnson San Andreas hay một chiến binh với cái nick Noname trong CODM hay CS được, hắn vẫn đang phải cố nén nỗi hận để không mất lí trí, để có thể phục thù. Hắn sẽ chơi game bắn súng, sẽ chơi CODM nhưng hắn muốn nó người ghép đội để không cô đơn, hắn sẽ đợi Lực hết ca và sẽ rủ anh ta chơi cùng.
Đồng hồ đã điểm đến 0h ngày hôm sau, vừa tan ca, Lực đã tiến ra chỗ Noname nói "Ê! Ông bạn, tôi nạp cho ông tới 3h rồi đó". Nhìn thấy người bạn mới ngồi xuống vị trí cạnh mình. Noname không ngần ngại hỏi "Chiến vài ván CODM với tôi không? À quên! Tôi ra đưa tiền cho nhân viên nạp tiền đã". Lực xua tay, đáp lại với giọng điệu hài hước "Khỏi lo, chút nữa hay sáng mai đưa cũng được, lúc nào đưa cũng được, chúng tôi note lại rồi, ông có quên cũng không được đâu. Haha". Nhưng tính cách của Noname lại không thích nợ nần nên hắn từ chối thẳng chuyện Lực vừa nói, tiến nhanh ra chỗ nhân viên để nạp tiền cho 3 tiếng tiếp theo.
Vẫn như hôm qua, cả hai vào trận với tâm thế hừng hực, quyết thắng đối thủ trong chế độ Multiplayer. Dù trong trận đầu tiên, hiệp đầu có phần khó, đội lại toàn những người mới chơi, đối thủ vượt lên dẫn trước nhưng sang đến hiệp sau Noname đã gần như gánh toàn bộ giúp đội dần dần cân bằng được số điểm trước đối thủ rồi giành chiến thắng một cách thuyết phục nhờ cách sắp xếp vật phẩm trong chuỗi điểm hợp lý, hắn chọn drone, vtol và mưa tên lửa. Vì thế đến hiệp thứ hai của trận đấu, hắn tích lũy được nhiều điểm nhờ sự trợ giúp của Lực, bắn chết được nhiều tên địch nên sử dụng được cả ba vật phẩm trong chuỗi điểm, nhất là dung vtol rồi mưa tên lửa liên tiếp nhau khiến địch trở tay không kịp. Cuối cùng chính Noname được MVP (Most Valuable Player, cụm từ trong một ván game chỉ người chơi hay nhất trận). Đêm hôm nay đúng là một đêm tuyệt vời của hai người bạn chiến game, họ thắng liên tiếp và Noname được MVP liên tục 3-4 ván liền đủ mọi kiểu chơi từ quyết đấu, tranh đoạt đến chiếm cứ điểm. Đúng đến 3h sáng khi cả hai đều đã mệt và buồn ngủ. Lực vẫn cố nán lại hỏi Noname thêm 1 câu "Ông chơi game này ngon nghẻ phết đấy nhỉ? Thấy ông cũng có vẻ là người mới đến nơi này. Mai tỉnh dậy đi ăn sáng rồi dạo quanh thăm thú vãn cảnh với tôi không?". Noname vốn có tính hơi cảnh giác nên khi được một người mới rủ đi chơi, hắn cũng có đôi chút do dự nhưng rồi hắn nghĩ mình cũng học được một chút boxing tự vệ, cũng không đáng sợ nếu như tên kia có ý định gì với mình. Nhưng mà hắn có công có việc ở quán này rồi cũng chả phải lo hắn ta cướp của vì hắn có phải là thiếu tiền đâu mà làm thế. Yên tâm mà đồng ý vậy. Noname đồng ý rồi gục xuống bàn ngủ một giấc sau những ván game thăng hoa.
Đồng hồ lại điểm 9h sáng, hai người chơi game tỉnh dậy, do có ý định sẽ ngủ đêm tại quán net nên Noname đã chuẩn bị sẵn bàn chải và khăn mặt mà không cần phải quay về nhà nghỉ nữa. Đúng như lời hứa, Lực chở Noname trên một chiếc xe máy cũ ăn sáng và vãn cảnh quanh hòn đảo xinh đẹp này. Đến trưa, hai người quyết dừng lại ở một quán café sân vườn vừa ăn trưa, uống nước và tán chuyện. Lực bắt đầu gợi chuyện hỏi Noname:
- Tôi quên không hỏi ông bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Sau buổi đi chơi, Noname cũng dần có lòng tin với Lực, hắn không còn giấu nữa:
- Tôi 27 tuổi còn ông?
- Trời! Trùng hợp ghê, tôi với ông cùng tuổi, cùng sở thích như nhau. Nhưng sao ông tới đây thế? Đi du lịch hay gì?
- Du lịch cũng không hẳn là đúng, vì nếu thế tôi đã đi thăm thú, vãn cảnh, selfie các kiểu rồi. Mà chả giấu gì ông, thấy ông cũng không phải là người xấu nên tôi cũng nói thật, tôi chán không khí ở nhà nên chốn tới đây để chạy chốn khỏi những thứ phiền muộn, cũng chưa biết lúc nào về vì giờ tôi vẫn còn muốn ở lại đây
- Ra thế. Ông đang nghỉ ở chỗ nào thế?
- Tôi nghỉ ở cái nhà nghỉ cách Quán game 1-2 con phố, đi bộ ra cũng không xa nên hôm nọ tôi tỉnh dậy sau một đêm ngủ tại quán là tôi về nhà nghỉ sửa soạn các thứ rồi đến tối lại ra.
- Thế hả? Mà ông từ Bắc vào phải không? Tại tôi tò mò
- Đúng. Tôi từ Hà Nội vào, mà ông cũng ở ngoài đó vào phải không tại tôi thấy giọng ông cũng hơi na ná giống giọng Bắc
- Trước tôi cũng sống ở ngoài đó, cũng đi làm ở ngoài đấy được 1-2 năm rồi vào đây với người anh họ làm chủ cái Quán game này. Mà ông cũng không biết đâu, khi ông vào quán thấy cũng không ít người ngồi đó, trong số đó cũng có những người đam mê game, chơi thâu đêm như chúng ta hoặc là vì buồn bực trong cuộc sống họ tìm đến game, vào quán này để có người đồng cảm đó.
Noname chợt nghĩ đến tình cảnh của hắn, đôi mắt hắn bắt đầu như buồn lại, hắn tiếp chuyện:
- Tôi mê game cũng là một phần, ai cũng có một niềm vui riêng, tôi cũng thế, game là cái tôi dùng để tìm niềm vui, tìm cái giải trí sau những căng thẳng. Tôi lại cũng thuộc những người cô đơn, chán trường, mất phương hướng, tìm đến game để có người cùng sở thích, chút bầu tâm sự mà ở ngoài đời thực tôi không có được. Nhưng tôi không hiểu, nhiều người họ căm ghét game đến kinh khủng, ghét tới nỗi quơ đũa cả nắm, cứ thấy ai thích chơi game là đổ cho "nghiện game" rồi tìm cách triệt hạ người ta như giết một con quỷ vậy
- Trông ông có vẻ buồn ngay từ hôm đầu tiên bước vào quán, tôi đá đoán già đoán non ra, nhưng vì ông là người mới, tôi không dám hỏi ngay – Lực phân trần
Noname như quên hết mọi sự nghi ngờ, dè dặt từ lúc đầu nói chuyện với Lực, hắn như tìm được một người để giãi bày đích thực bấy lâu nay chưa có được:
- Đúng là thế, tôi bị rơi vào một thảm kịch ông ạ. Trước kia tôi có công có việc, một công việc mà nhiều người mơ ước, trực điện thoại, canh email, trả lời tin nhắn.. Nếu mà cái ý tưởng của tôi nó không bị dập thì giờ chắc tôi với ông không gặp nhau (Noname vừa nói vừa cười một cách chua chát).
Cơn tò mò trong Lực dường như được tiếp thêm lửa, hắn không thể không hỏi thêm về Noname:
- Ý tưởng gì mà cuối cùng ông phải bỏ đến đấy vậy?
- Nói ra thì hơi điên, tôi định kêu gọi những người có cùng sở thích game như tôi trong công ty thành lập một team Liên Quân và CODM để đấu giải với mấy công ty khác, mục đích vừa để cho mọi người xả stress lại có cơ hội giao lưu sau những ván game. Thậm chí có thể phát triển hơn, có thêm team Liên Minh Huyền Thoại hoặc Pubg chơi trong các sever nước ngoài để từ game người nước ngoài sẽ chú ý đến những công ty trong nước mình. Nhưng tôi chưa kịp nộp bản thảo thì những kẻ cùng phòng đã vô tình nhìn trộm thấy được, bọn chúng miệt thị tôi, bêu rếu tôi là một kẻ "nghiện game", bỏ bê mọi thứ mà tôi chỉ chơi lúc nghỉ giải lao, sau giờ ăn trưa thôi chứ tới giờ tôi lại tắt game vào việc như thường, tính ra có 1 tiếng chơi chứ mấy. Về nhà nữa thì cũng vào 3 tiếng/1 ngày thôi. Thế mà cái lũ đó, ghét game thì thôi, không chơi cũng được, lại căm ghét sang cả tôi, gán mác "nghiện game" cho tôi. Do cái tiếng xấu đó mà tôi bị sa thải, lại còn bị phết vào sổ đen, đã có cái chữ "nghiện game" rồi thì còn nơi nào khác chấp nhận tôi nữa.. Tôi bỗng sau một hôm, trở thành một người thanh bại danh liệt, đến cả người tôi yêu, cũng bị thằng cha trưởng nhóm nó cướp trên giàn mướp. Ngày cuối tôi rời khỏi đó, tôi còn phải chứng kiến cảnh nó và bạn gái tôi tư tình, thân mật. Không chấp nhận được những điều đó, tôi chỉ còn biết chạy đi, nhốt mình trong căn phòng mấy ngày liền, khóc lóc, suy sụp, ăn uống còn không thiết. Gia đình tôi lo lắng mời cả bác sỹ tâm lý đến chữa nhưng được một hôm thôi, tôi bỗng có ý định muốn chốn đi thật xa để quên tất cả nên đã bí mật book vé máy bay vào đây, lặng lẽ ra đi lúc mọi người không để ý, tôi chỉ để lại mảnh giấy thông báo là đã đi chơi xa. Mấy hôm nay mọi người thân thiết cũng liên lạc với tôi suốt, kêu tôi trở về nhưng tôi nói với họ là hãy yên tâm, đừng lo cho tôi, tôi sẽ về khi hoàn toàn vui vẻ.
Nghe câu chuyện của Noname, Lực chợt nhớ lại câu chuyện 2 năm trước, hắn cũng ở trong một trường hợp tương tự nhưng khác với Noname, hắn không đột phá, không có ý tưởng táo bạo như Noname mà phải ra nông nỗi. Hắn cũng bị gán mác là "nghiện game", hắn còn bị đủ mọi cái mác xấu nữa chỉ vì khác với những người xung quanh. Hắn chậm rãi nói:
- Công nhận tôi với ông đúng là cặp cạ, thích game giống nhau, bây giờ lại cũng trải qua hoàn cảnh giống nhau nữa, có điều tôi F. A tới tận bây giờ, không như ông, bị cướp bồ. 2 năm trước, tôi cũng là một nhân viên bình thường như ông. Tôi cũng lấy game làm cái để xả stress nhưng không "nghiện". Tôi cũng bị mấy kẻ ghét game đổ cho là "nghiện game", rồi cũng bị sa thải vì cái câu nói ác ôn đó. Sau đó tôi may mắn tìm được một chỗ khác nhưng vẫn không bị thoát khỏi kiếp bị khẩu nghiệp đeo bám, một lần tôi đang đào bitcoin để tích trữ đề phòng thôi thì bị một con mẹ vô tình nhìn thấy rồi túm tụm với mấy mụ khác nói là tôi đổi tiền ảo để giao dịch đen. Ông biết rồi đấy, mấy cái miệng đó làm tôi điêu đứng, tôi bị cô lập, bị kỳ thị như bị mắc dịch vậy. Cuối cùng tôi quá chán do bị đì đẹt chỉ vì cái tiếng xấu đó nên tôi quyết định nghỉ. Trong khi đang chưa biết phải làm gì tiếp theo, thì ông anh họ của tôi cũng bỏ việc, có ý định mở quán game trong này vì cái thời đó net trong này ít lắm mà khách du lịch rồi những người thích chơi ở đây thì đông. Thấy hay hay tôi theo ông ý vào đây chung với ông ý luôn. Tính tôi thích tự do nên chỉ canh quán game vào ca chiều tối, buổi sáng là một người khác nhưng nâng cấp máy móc, cài đặt game này nọ là tôi làm, rồi tôi cũng phải kiểm tiền ra, tiền vào cùng ông anh tôi luôn.
- Thế còn gia đình ông thế nào? Vẫn ở ngoài đó hay cũng vào đây sống luôn? (Noname bắt đầu hiếu kỳ với câu chuyện của Lực)
- Họ vẫn ở ngoài Bắc, Tết hay những dịp lễ gì đấy thì tôi về thăm. Hàng tháng tôi vẫn gửi tiền về để giúp đỡ bố mẹ
Lực tiếp tục kể:
- Hôm qua tôi bảo với ông là đêm tôi vào máy chơi game, thật ra tôi vừa chơi vừa quan sát những người khách ra vào Quán game đó ông. Cứ từ tôi mà suy ra, người ta tìm đến game là có nguyên do cả, ham mê cũng có, thường thì những trường hợp đó đến quán này thì ít, mà có thì tôi đều tìm cách tặng cho họ đồ ăn, đồ uống rồi tìm cách nói chuyện để người ta vừa được giải lao, vừa lấy lại được sức lực đã mất quá nhiều vào game. Mà nghiện game cũng chẳng tự nhiên có trong máu người ta, cũng lại do hoàn cảnh, người ta muốn quên đi cuộc sống thực tại, vùi đầu vào game nhưng cái sai của họ là để mất kiểm soát và trượt dài trong hố sâu rồi không thoát ra được. Tôi cũng bắt gặp mấy trường hợp như thế tới quán, tôi thường giúp người ta không thôi. Tôi tìm cách rủ người ta sáng mai ra ngoài cùng tôi rồi tìm cách nói chuyện tìm hiểu nguyên nhân và khuyên nhủ. Quán tôi học sinh vào cũng không ít nhưng tôi dặn hai người canh quán kia rằng không được cho bọn nó chơi quá 2 tiếng, nếu nó vào đúng giờ đi học thì không cho chơi. Đêm thì tuyệt đối không cho vào. Ông ngồi chơi cũng biết, cứ đêm là ai vào là bọn tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân xem đã trên 18 tuổi chưa mới cho vào, ông là vì tôi nhìn tôi biết là ông trưởng thành rồi nên mới để cho vào.
Noname dần dần cảm thấy tin tưởng rằng anh bạn mình mới quen là một người tốt, bản thân hắn trước kia cũng không bao giờ nghĩ những người thích chơi game là kẻ xấu xa, tồi tệ những cái lũ đã hại hắn. Có điều, hắn thường hay e dè trước những người lần đầu nói chuyện, chỉ khi cảm thấy cái người mà mình tiếp xúc không đáng sợ, hắn mới nói chuyện nhiều. Cũng từ câu chuyện về gia đình của Lực, hắn cũng sực nhớ ra gia đình hắn, có lẽ vì chìm sâu trong buồn bực mà hắn đã quên đi những người luôn lo lắng cho hắn. Hắn quyết rằng nhất định mỗi ngày phải liên lạc với gia đình, với ai đang thấp thỏm mong chờ tin tức từ hắn ở quê nhà, nói với họ rằng hắn đang rất ổn, đang cố gắng từng ngày ở xứ xa để trở về trong tư thế ngẩng cao đầu.
Kết thúc cuộc đi chơi với Lực, hắn lại trở về nhà nghỉ, mở laptop ra xem có tin gì mới. Hôm nay vẫn chưa thấy cuộc gọi nào từ gia đình, có lẽ họ cũng bớt lo khi nhận được sự thông báo rằng hắn đang rất ổn, muốn tinh thần hoàn toàn thỏa mái rồi mới trở về từ hôm qua. Nhưng hẵn vẫn muốn trấn an gia đình hắn thêm lần nữa. Lần này hắn chủ động gọi messenger cho bố mẹ hắn. Vừa thấy hắn gọi bố hắn đã vội vã gọi mẹ hắn ra để cùng nhìn hắn và nghe giọng nói từ hắn. "Con ơi! Con đang ở đâu vậy? Khi nào con về hả con?'Vẫn là những câu hỏi đó đến từ bố mẹ hắn, có lẽ họ vẫn mong muốn hắn trở về dù có thế nào đi chăng nữa nhưng Noname đã quyết rồi:
- Bố mẹ, con đang ở trong Nam bố mẹ ạ, ở đâu thì con sẽ nói sau, con chưa biết khi nào về, con đang cố gắng sốc lại tinh thần rồi có khi con lập nghiệp ở đây luôn. Lúc nào ổn định con sẽ về thăm bố mẹ
- Bố mẹ hiểu những gì con vừa phải gánh chịu, bố mẹ biết con đau buồn nhưng con còn có nhà mà, bố mẹ luôn dang tay với con, không trách gì con đâu. Ai mà chả có lúc
- Con cũng nhớ bố mẹ lắm, con biết là bố mẹ luôn lo cho con nhưng bọn chúng nó bôi nhọ con là đứa nghiện game rồi thì không có một nơi nào họ chấp nhận con đâu cho dù con có tài đến mấy, người ta nghe thấy hai chữ nghiện game là đã căm thù rồi nói gì đến sử dụng một đứa bị rêu rao khắp nơi là nghiện game, đầu óc không bình thường như con. Chỉ có đi xa thôi, lập nghiệp ở mỗi chỗ khác thôi bố mẹ à. Ở đây thỏa mái lắm, con không bị ai kỳ thị, xa lánh cả, những người xung quanh đều giúp đỡ khi con cần và con mới quen được một người bạn khá là tốt bụng sẽ đồng hành với con. Bố mẹ cứ yên tâm nhé!
Nhìn thấy hắn có vẻ phấn trấn tinh thần hơn hồi còn ở nhà và nghe thấy hắn đang sống rất ổn, tìm được những người tốt xung quanh giúp đỡ, bố mẹ hắn phần nào cũng an tâm phần nào nhưng họ vẫn muốn biết hắn đang ở đâu để có thể vào thăm hắn: 'Con cho bố mẹ biết con ở đâu đi'. Noname hiểu rõ bố mẹ mình nhưng hắn vẫn chưa cho họ biết vì sợ họ sẽ vào tìm hắn và nhất quyết đưa hắn về: 'Con sẽ nói sau bố mẹ ạ, bố mẹ đừng lo. Thôi! Con chào bố mẹ, mai con lại gọi nhé'. Sau cuộc gọi, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng còn tin nhắn lại đến, cũng của một người bạn học cùng đại học – Đăng:
- Đang ở đâu đấy? Hôm qua anh tới nhà thì thấy bố mẹ chú bảo chú bỏ đi mấy ngày nay rồi, ở đâu không nói. Anh hiểu tính chú hay suy sụp nhưng đừng thế chứ, để mọi người lo lắm biết không?
Hắn ngay lập tức trả lời lại:
- Em với anh là bạn, tin tưởng nhau, anh đừng cho bố mẹ em biết, nãy em cũng đã gọi messenger, bật camera cho họ thấy mặt em rồi. Em đang ở Phú Quốc, em mới đầu định vào để đi chơi cho quên hết mọi thứ, đến khi thỏa mái thì trở vể. Nhưng sau đấy em lại muốn lập nghiệp ở đây, em mới quen được một thằng cùng tuổi, em với nó hay chơi game cùng nhau, nó sẽ giúp em. Anh biết đấy, bọn khốn nạn kia nó loan tin khắp nơi là em nghiện game rồi, khó tìm được chỗ nào mới nó nhận em lắm. Anh đừng nói cho bố mẹ em biết là em đang ở đâu nhé, em sẽ nói sau khi mọi thứ ổn định, không họ lại vào tìm rồi bắt em ra thì mất công đấy.
Đọc được dòng tin từ hắn, anh bạn kia cũng không nỡ không đồng ý với hắn vì anh ta hiểu rằng, hắn cũng đang bị kẹt buộc phải bỏ xứ ra đi còn bố mẹ hắn thì có thể vì quá thương hắn mà làm hỏng kế hoạch của hắn. Anh ta chỉ chúc hắn thành công và còn dặn là phải update tình hình cho anh ta biết. Sau một buổi đi chơi xả láng, Noname thấy mệt nhoài, hắn đặt lưng xuống giường ngủ giấc. Đã 3 ngày kể từ khi tới đây, hắn mới như thế vì giấc ngủ của hắn chỉ có là gối đầu lên bàn phím sau những trận game gay cấn. Rồi cái đồng hồ sinh học của hắn cứ như đã được đặt từ trước, đúng 10h tối hẳn tỉnh giấc và không tài nào ngủ tiếp được. Hắn giống như được lập trình theo cái đồng hồ đó: Mặc quần áo, chuẩn bị đồ đạc và đi ra quán net.
Vừa tới nơi, Lực đang ngồi ở vị trí máy chủ bèn lên tiếng:
- Tưởng nay nghỉ không ra?
- Ngủ từ chiều tới giờ, thấy nhớ game nên ra cày vài ván
- Thế hả? Tối ăn gì chưa? Tôi lấy cho ly mì nhé
- Thôi. Nãy tôi ra cái quán gần đây ăn đêm rồi
- À này. Quen nhau mấy ngày rồi, cho xin cái Facebook hay Zalo đi?
Noname lúc này cũng không còn muốn giấu diếm gì nữa, hắn không ngần ngại add nick của Lực. Còn Lực thì cuối cùng cũng biết được tên thật của Noname là gì:
- Aha, biết tên thật rồi nhá. Tên hay đấy! Phúc Tài
- Biết tên thật rồi thì gọi luôn cũng được hoặc thích thì cứ gọi bằng nick name. Tôi hay có tính 'từ từ hé mở', ai gặp tôi lúc đầu, trừ khi bất khả kháng, tôi đều chỉ cho họ biết nick name của tôi. Hôm nay, nhân dịp 'lộ tên thật', ông nạp cho tôi thâu đêm nay tới 9h sáng mai luôn nhé, nếu tôi phải tắt máy sớm thì tiền này tính cho những ngày sau cũng được (Tài nói với Lực với giọng hài hước).
Phải tới 12h đêm, Lực mới hết ca, mới ghép đội chơi với Tài được nên Tài lại phải chơi một game gì đó trong lúc chờ, hôm đầu thì CS, hôm qua thì San Andreas, không biết hôm nay chơi gì nhỉ? Cái sự phân vân đó cứ quẩn quanh trong đầu Tài. Cuối cùng hắn đã nghĩ ra, hắn quyết định chơi Liên Minh Huyền Thoại dù cho hắn cũng không giỏi game này cho lắm, chỉ gọi là trình trung bình thôi. Thế nên chỉ số của hắn lúc nào cũng là thấp gần nhất kể cả là thắng lẫn thua. Suốt một năm qua hắn hầu như chỉ chơi CODM và Liên Quân, hắn không có quá nhiều thời gian để chơi các game khác, hắn bận đi làm rồi về nghỉ ngơi, chơi xả stress được vài ván thì phải đi ngủ để lấy sức mai dậy sớm. Game đối với hắn lúc đó chỉ là công cụ giải trí, là chỗ để hắn tìm thấy những người như hắn trong cuộc sống ảo vì hắn luôn bị coi là kẻ 'dị' trong mắt những người xung quanh, hắn luôn bị giam cầm bởi sự ghẻ lạnh, sự khinh miệt và cả sự ghét bỏ. Hắn tìm đến game cũng giống như những gì Lực đã nói chuyện với hắn, những người tìm đến game do những 'buồn bực trong cuộc sống'. Hắn lúc đầu chỉ chơi khi về nhà, trước khi đi ngủ nhưng rồi tất cả những cái 'tát' mà đồng nghiệp dành cho hắn mỗi lúc một nhiều khiến hắn quên đi những ánh mắt dòm ngó mà chơi game luôn trong giờ giải lao ở công ty để rồi hắn phải ngồi trong cái quán net này.
Thấm thoắt đã 2 tiếng trôi qua, Lực xong việc tiến ra chỗ của Tài:" Hôm nay lại liên minh à? ". Tài nghe câu hỏi chỉ đáp:
- Ừ thì chơi, để chờ ông bạn ghép đội đánh CODM thôi còn cái trò này tôi chơi gọi là biết chứ không thạo, dòng game MOBA này thì tôi hay chơi Liên Quân nhiều hơn vì đánh thấy nó thuận tay
- Ông cũng chơi Liên Quân hả? Hay hôm nay, xong trận CODM đánh Liên Quân với tôi. Đêm này cũng đầy người vào net chơi hết giờ xong vẫn ở lại ngủ hoặc gọi đội chơi game mobile ở đây là bình thường mà, tại mấy lần ông đeo tai nghe với hầu như ở dưới tầng 1 nên ông không biết đó thôi. Riêng đêm thì bọn tôi cho xõa.
- Ngay và luôn! (Tài quả quyết)
Cả hai bắt đầu khởi động một ván CODM như đã hứa. Hôm nay, game mới mở kiểu chơi mới 'chiếm và giữ' nên hai người háo hức vào chơi thử. Không như mọi hôm cứ vào là tìm được người ghép đội chơi một cách dễ dàng, hôm nay, mọi game thủ như đi ngủ sớm, họ phải chờ mãi, chờ mãi mà chưa được chơi. Cuối cùng, Lực chợt nghĩ ra, hắn lập tức hỏi những người chơi khác trong quán để ghép đội. May mắn cho cả Lực và Tài là đã có 3 người nữa nhập hội, lại còn cũng chơi trên giả lập trên máy tính ở Quán game nữa. Cả đội chơi hết mình, giành chiến thắng với số điểm 100 – 0, đặc biệt, Tài lại giành MVP với cách gọi mưa tên lửa và vtol vào những lúc quyết định khiến cho cả đội nhìn hắn với ánh mắt thán phục kể cả Lực cũng thế.'Ông dường như sinh ra để chinh phục cái game này!'Lực trầm trồ khen ngợi, sau đó những người chơi kia cũng bắt đầu đề nghị sẽ tiếp tục chơi với hai người vào các ngày sau nếu họ ghé chơi đêm tại quán này. Để tăng thêm bầu không khí cho buổi chơi game, Lực rủ bọn họ chiến Liên Quân cùng với hắn và Tài. Ai ai cũng mừng rỡ đồng ý lôi smartphone của mình ra cho trận game nảy lửa sắp tới. Cả đội dù không có ai là một game thủ cao siêu trong cái game này nhưng ai cũng đoàn kết, lắng nghe kế hoạch 'bày binh bố trận' của nhau mà hợp sức quyết đánh thắng đội địch. Trận đầu gặp phải đội khó, có thua nhưng ai nấy đều không cãi vã nhau vì tất cả đã cố gắng, có điều địch mạnh thì phải chịu. Hai trận liên tiếp tiếp theo, đội lại gặp phải những đội của mấy đứa chơi" gà "hoặc là mâu thuẫn nhau mà phá trận nên thắng với tỷ số đậm. Tài thì lại ăn được cái MVP ở trận thứ thắng thứ 2, hắn cầm Valhein, diệt địch những 24 mạng. Quả là không gì sánh bằng khi gặp đồng đội tốt.
Quá đã, quá mãn nhãn với những ván chơi vừa rồi, cả đội quyết định nghỉ giải lao để lấy sức cho những trận tiếp theo. Lực mang ra 5 li mỳ và 5 chai Sting để khao quân:" Hôm nay chủ quán bao nha ". Mọi người bắt đầu làm quen hỏi chuyện nhau, trong số 3 người chơi được Lực mời ghép đội, có một tên dáng người nhỏ con, gầy gò, khuôn mặt hằn lên những vẻ trầm tư, đượm buồn. Có lẽ vì quá liên tưởng tới mình, Tài chủ động bắt chuyện với cậu ta mặc dù Tài là một người ít nói, hiếm khi nói chuyện với ai trước:
- Ê này, cậu tên gì thế?
Cậu ta ngước lên nhìn Tài và nói:
- Chắc phải gọi là anh nhỉ, em tên Thuận, em mới 18 tuổi thôi
Lúc nãy trong trận thấy Thuận đánh Liên Quân cũng có vẻ thành thạo, thậm chí nhiều lần còn kéo cho Tài hay Lực nữa, Tài khá bất ngờ, hắn hỏi thêm:
- Em chơi Liên Quân từ năm bao nhiêu tuổi mà đánh có vẻ ngon thế?
- Em chơi từ mùa đầu tiên cơ, tức là từ hồi em còn học cấp 2 ý, hồi đó em hay chơi lúc về nhà, chứ mà chơi ở lớp thì có mà bị thầy cô thu luôn điện thoại
- Anh hỏi được không? Em mới tốt nghiệp cấp 3 xong thì ra đây chơi luôn hả?
- Vâng anh. Em xin gia đình cho em đi du học, em thích học về trí tuệ nhân tạo (AI), em biết là đang dịch cũng khó đi, em định để sau dịch thì đi cũng không muộn nhưng gia đình em bắt em học trong nước, học kinh tế, em không thích nên mới bỏ ra đây. Em tính săn học bổng để đi
Tài chợt nghĩ đến cuộc đời hắn, trước kia hắn cũng từng ra nước ngoài học với niềm đam mê, thích thú và cả một ước mơ tươi đẹp khi trở về. Và rồi cuối cùng, hắn phải ngồi ở cái hòn đảo này. Hắn chầm chậm tiếp chuyện với Thuận:
- Em định đi nước nào?
- Em thấy Úc thật đẹp nên muốn tới đó học
- Thế hả? Trước anh cũng học bên đó, nhưng anh không học về AI hay ngành nào liên quan đến máy tính, anh học về khoa học xã hội
- Vậy à? Anh về được mấy năm rồi
- Anh năm nay 27, anh về nước từ năm anh 22 tuổi, vừa lúc nhận bằng tốt nghiệp xong. Anh nhập học năm 19 tuổi
- Thế anh ra đây du lịch à?
- Cũng không hẳn là thế, anh định ra đây ở không biết chừng nào về. Bây giờ anh đang thất nghiệp, tỷ phú thời gian mà
Tài vừa dứt câu, thì một giọng nói cất lên trong nhóm:
- Nãy giờ hai ông này mải đàm đạo quên không giới thiệu với mọi người xung quanh nhỉ?
Tài giật mình, xin lỗi, định giới thiệu thì người đó nói:" Tôi đùa mấy ông đó, nãy hai ông nói chuyện riêng gì mà mọi người nghe thấy hết. Haha ". Câu đùa của Kiệt khiến cho cả nhóm có một trận cười sảng khoái. Lực thêm vào bầu không khí đó:
- Thôi thì danh tính của hai người kia đằng nào cũng lộ rồi, nãy mải nói chuyện có khi chưa nghe Kiệt giới thiệu đâu, bây giờ ông giới thiệu theo kiểu riêng cho mọi người biết với hai bạn kia đi nào
Sau đó Kiệt đứng lên giới thiệu tên, tuổi (bằng tuổi Lực và Tài), rồi lý do tại sao tới đây. Hóa ra đằng sau cái sự hài hước đó lại là một câu chuyện buồn của Kiệt, anh ta cũng có một hoàn cảnh gần giống như Tài, anh ta đã suýt nữa làm đám cưới với người bạn gái sau 3 năm yêu nhau, cuối cùng một câu chuyện về một kẻ" nghiện game "từ một tên đồng nghiệp xấu xa của anh ta đã làm người bạn gái đó trả nhẫn, từ hôn và đi theo tên đó. Kiệt thất vọng, suy sụp tới mức trầm cảm rồi cuối cùng quyết định đi đến một nơi thật xa để quên đi tất cả. Anh ta cũng là một người thích chơi game nên trong lúc bỏ tới đây, ngoài thời gian đi dạo vãn cảnh, anh ta mài quần trong quán net này có khi thâu đêm cho tới tận sáng sớm hôm sau.
Nghe câu chuyện của Kiệt, sự đồng cảm trong hắn bỗng trỗi dậy, hắn xóa bỏ đi cái sự đề phòng với những người lần đầu gặp mặt, hắn kể cho Kiệt nghe câu chuyện của hắn, một câu chuyện cay đắng cũng chỉ vì hai chữ" nghiện game "của những kẻ khốn nạn khắc lên mặt hắn. Nhưng câu chuyện của Tài, của Kiệt hay của Lực cũng không sầu bằng câu chuyện của thành viên cuối cùng trong nhóm, một cô gái với phong cách tomboy, cũng là một người đi rừng rất hay trong mấy trận Liên Quân vừa rồi. Cũng như vị trí mà cô chọn trong game, nấp trong rừng, thì ngoài cuộc sống của cô trước kia cũng phải thoắt ẩn để che giấu giới tính thật của mình, chỉ dám thoắt hiện lúc người khác không để ý. Từ nhỏ lúc nào cô cũng bị cha mẹ mắng nhiếc, chửi bới và đánh đập vì có những sở thích không giống của con gái như thích chơi ô tô, chơi trò bạo lực, rồi cũng thích mặc đồ con trai hơn. Sống trong sự sợ hãi, cô luôn phải giấu mình trong suốt 12 năm đi học, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, bố mẹ cô phát hiện ra rằng cô là một lesbian khi đọc nhật ký của cô. Họ lại lăng mạ, chửi bới và rồi đuổi cô ra khỏi nhà vì không thể chấp nhận một cái đứa" trai không ra trai, gái không ra gái "trong nhà. Cô quyết định ra đây, giam mình trong Quán game này gần như cả ngày trừ buổi chiều cô phải đi phục vụ trong một quán ăn ngay cạnh quán net và lúc cần thì về nhà trọ sinh hoạt.
Đêm nay như một đêm dài vô tận, không chỉ gói gọn trong những trận đánh CODM của Lực và Tài, hay chỉ là những ván chơi Liên Quân đơn thuần, đêm nay, một đêm mà Tài như được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy những nỗi niềm khác nhau ở trong một quán net, vốn chỉ được biết đến như là một chỗ để chơi game không thôi hay là cái chỗ của những cái bọn ăn không ngồi rồi, rảnh rỗi sinh nông nỗi, vô công rồi nghề, xấu xa, hư hỏng như những người ghét cay ghét đắng game nhìn vào. Quán net, đối với Tài cũng như với Lực nó là một chỗ để con người ta chút bỏ bớt những gánh nặng cuộc sống, những thứ hàng ngày tấn công ồ ạt tới họ. Thật là một đêm đặc biêt! Đặc biệt tới nỗi tất cả 5 người trong nhóm quên đi giờ giấc, quên đi mệt mỏi lại cùng nhau chiến thêm vài ba ván Liên Quân nữa, thắng cũng có, thua cũng có. Để đến khi đồng hồ điểm 5h sáng, đáng nhẽ là giờ thức dậy của rất nhiều người, nhưng nó lại là giờ đi ngủ của những con người có chung sở thích, có cùng suy nghĩ kia.
Sau một đêm dài chiến game, chuyện trò, cả 5 thành viên trong đội tỉnh dậy vào giữa trưa, ai nấy đều trở về nơi nghỉ của mình chuẩn bị cho những việc riêng của họ. Riêng Tài thì lại được Lực rủ đi ăn trưa vì có chuyện muốn bàn. Tới nơi, vừa ăn, Lực bắt đầu gợi chuyện:
- Tôi tính nói với ông chuyện này, ông xem được không nha. Tôi thấy ông chơi game cũng khá, nhất là CODM, ông đánh rank cả Battle Royale (BR) lẫn Multiplayer (MP) hay, lúc nào cũng MVP, mà ông lại cũng đang thất nghiệp, chưa kiếm ra tiền nữa. Ông chơi ở chỗ tôi, ăn nghỉ ở đây cũng là lấy tiền tiết kiệm ra trả, lâu lâu nó cũng phải cạn chứ. Tôi định rủ ông vào một cái group trên Facebook do tôi lập nên, chuyên cho cày rank, ghép đội đánh thuê đấu thường trong game CODM, có cả Liên Quân nữa vì nhiều đứa cũng mê cái game này mà muốn tìm người cày hộ nó hoặc để ghép gánh team, mỗi trận đấy cũng được 50k. Mỗi trận cày tùy theo mức rank nó muốn ít nhất cũng từ 100.000 đổ lên, ngày ông cày mấy trận là cũng quá là ấm rồi, xong còn dư thì gửi cho gia đình để họ yên tâm khi thấy ông đang lập nghiệp, ổn định ở một nơi mới. Ông thấy thế nào?
- Thế á? Tôi cũng đang cần tìm cách kiếm ra tiền để vừa an lòng gia đình vừa để" vả "vào mặt mấy đứa đã từng khinh rẻ tôi. Cơ mà tôi sợ add tôi vào group kia, tôi comment, giao dịch các thứ người nhà hay ai biết lại rách việc vì họ không thích tôi làm cái việc này, cứ nghĩ game nó là cái gì xấu xa, lại phá hỏng thì mất hay mà cũng nhỡ liên lụy tới ông nữa
- Không lo. Haha. Tôi đâu có dại và để public đâu, group kín hết đấy, ai cần nhu cầu thì tôi add vào, toàn từ mấy người trong Quán game giới thiệu cả nên cứ yên tâm. Trước mắt cứ thế còn sau thì phát triển lên làm một cái khác như giả sử mở kênh youtube chẳng hạn thì tôi sẵn lòng giúp ông.
- Ok. Ông bạn
Theo lời hướng dẫn của Lực, Tài bắt đầu lấy điện thoại của mình ra đăng nhập vào tài khoản chụp lại lịch sử thi đấu và để lại thông tin tài khoản ngân hàng cùng với các ví điện tử mà Tài có để tiện cho việc giao dịch còn Lực thì nhanh tay add Tài vào group. Khi có một ai đó lên post trong group cần người cày thuê, rank gì, hay muốn ghép đội để thi đấu nếu ai có thể nhận được thì xác nhận ở bên dưới, sau đó người có nhu cầu cần cày thuê sẽ inbox riêng cho người nhận cày thuê, nếu cần người nhận cày thuê sẽ phải đưa hình ảnh lịch sử thi đấu của mình ra để bên kia đồng ý, cuối cùng là đặt cọc, giao dịch. Giá cả và phí đặt cọc đã được niêm yết ở trên group, nếu bên cày thuê không đạt được rank trong thời gian mong muốn thì sẽ phải trả lại tiền đặt cọc cho bên thuê còn nếu người thuê phá thỏa thuận, họ sẽ mất đặt cọc.
Mừng vui vì đã tìm ra được một ánh sáng nơi cuối đường hầm, nhất là chính bản thân hắn cũng không ngờ, cái thứ chỉ gọi là trò chơi, có khi là" vô bổ "ấy lại là cái nguồn tiền cho hắn sau này, hắn vội mở laptop lên để gọi cho gia đình và bạn của hắn. Hắn gọi cho bố mẹ hắn đầu tiên vì hắn biết họ đang mong tin tức từ hắn. Luôn là như vậy, cứ hễ hắn gọi về là bố mẹ hắn lại hỏi hắn đang ở đâu. Nhưng nỗi sợ bị làm hỏng kế hoạch khiến hắn lại tiếp túc giấu họ" Con đã bảo là sẽ nói sau mà, bây giờ con đang ở trong Nam, khoảng hết tháng này, mọi thứ ổn định con sẽ cho bố mẹ biết rõ, bố mẹ đừng lo, con vẫn rất ổn, còn rất vui nữa ". Thấy vẻ mặt của hắn đã phấn khởi lên rất nhiều so với hồi đầu mới gặp chuyện khiến bố mẹ hắn bắt đầu an tâm về hắn nhưng hắn lại được biết một tin mà hắn cảm thấy chẳng vui chút nào khi bố mẹ hắn nói rằng bạn gái cũ của hắn tới nhà tìm vì hắn đã chặn số, chặn Facebook làm cô ta không liên lạc được. Hắn bực bội:
- Bố mẹ hãy nói rằng cô ta đừng tới nữa, cắm sừng con chưa đủ hay sao còn muốn liên lạc để trọc tức con nữa chắc
Mẹ hắn từ tốn nói:
- Bình tĩnh con, nó nói rằng hôm đấy con hiểu lầm nó chứ nó với thằng kia không có gì hết. Nó không liên lạc được với con để giải thích, đến tìm con thì con lại bỏ nhà đi mấy ngày rồi. Nó còn bảo định tìm con để nó đưa con tới gặp một người bạn của nó, người ta đang cần người mà con lại là người phù hợp với chỗ người ta
Tài nghiến răng, nổi cáu:
- Đúng là vừa đấm, vừa xoa. Chính cô ta đã nghe cái lũ kia, không thèm nghe con giải thích, hùa theo chúng nó bắt con hủy bỏ bản ý tưởng rồi còn bắt con đi cai nghiện game mà con nghiện lúc nào. Không thèm bảo vệ con, gật theo chúng nó, nhìn thằng khốn kia đá con xong lại còn tư tình với nó còn bảo là không có gì, hiểu lầm, còn định đưa con tới gặp ai? Hay là cái thằng khốn kia giật giây xúi cho con tới chỗ đứa kia rồi lại thông đồng với nó hại con một vố nữa cho hả dạ?
Thấy hắn có vẻ bực bội, sợ hắn lại căng thẳng, bố mẹ hắn tìm cách lái sang chuyện khác và dặn hắn là hãy thường xuyên liên lạc với gia đình. Cuộc nói chuyện kết thúc, lúc này bỗng nhiên nghĩ đến cô bạn gái cũ và cái cảnh tượng ngày hôm đó, hắn tức sôi máu. Hắn định đi tìm một quán bar làm vài chén nhưng rồi hắn nghĩ đến những đơn đặt cày thuê béo bở đang chờ hắn, hắn không thể say không thì tối nay hay ngày mai không thể cày kiếm tiền được. Hắn đành thôi và nằm vật xuống giường. Vừa đúng lúc, Đăng gọi:
- Thế nào rồi? Bảo là cập nhật tình hình mỗi ngày mà hôm nay chưa thấy?
- Đâu có anh, tại nãy em đang gọi cho bố mẹ đấy chứ. Nói chung là vui lắm, em giờ mới tìm ra được cách kiếm tiền nhờ cái thứ" vô bổ "đấy
- Cái gì?" Vô bổ "là sao?
- Tức là cái thằng bạn mới quen trong này nó bày cho cách kiếm tiền bằng việc cày thuê vì nó thấy em chơi CODM rất ngon nên mới rủ em vào group của nó. Ai cần có nhu cầu thì post bài, ai nhận được thì comment thế thôi rồi inbox cho nhau bàn bạc là thích chơi rank hay đánh trận thường các thứ. Được thì chốt, bên kia chuyển tiền đặt cọc, thắng thì trả tiền thuê mà thua thì em trả lại tiền cọc. Mà em chưa cho phụ huynh biết đâu vì để hết tháng này em kiếm được khoản rồi gửi tiền dư về cho hai ông bà yên lòng.
- Chú em được đấy, thế mà anh cứ tưởng chơi chán rồi về hóa ra cũng nghĩ cách kiếm tiền rỉnh rang rồi quay về trong vênh vang ấy nhỉ
- Anh cứ coi thường em, còn lạ gì em nữa, em có phải dạng vừa đâu. Nãy cũng đang tức, con bồ cũ đã cho mình" gấp đôi canxi"lại còn bày đặt tới nhà diễn sâu bảo là em hiểu nhầm nó, nó với thằng kia không có gì, nó tới tìm em vì không liên lạc được, em chặn hết rồi, nó bảo muốn dẫn em tới gặp bạn nó vì chỗ bạn nó đang cần người. Nghe buồn nôn không?
- Thế hả? Rồi sao nữa
- Thì em bảo thẳng với bố mẹ em là lần sau nó tới thì bảo nó đi về, mà kể cả có không đuổi thì bố mẹ em có biết là em đang ở đâu đâu chỉ biết là vào Nam thôi. Em định hết tháng, gửi tiền xong em cũng nói chuyện rồi chờ có dịp em cũng về thăm nhà vài ngày
- Được đấy. Thôi, nghe tin là anh mừng rồi, chúc chú thành công nhé!
Dù cho chuyện về người yêu cũ có làm hắn đau khổ, nhưng không sao, Tài đã có thêm một động lực mới, hắn sẽ kiếm được ra tiền có khi còn nhiều hơn lúc trước hắn đi làm, hắn sẽ gửi về cho bố mẹ hắn và sẽ trở về thăm nhà vài ngày. Rồi dần dần hắn sẽ tìm ra cách để có nhiều hơn nữa từ cái trò 'vô bổ'.
Trời đã bắt đầu tối, hắn ăn vội chiếc bánh mì cho xong bữa tối rồi nhanh chân ra quán game rồi lên Facebook trực chờ một cái đơn thuê cày rank hay ghép đội thi đấu. Sự mong mỏi của hắn cũng không bị ông trời phụ, hắn thấy ngay một post tìm người cày rank từ tinh anh lên bậc thầy trong MP. Đó giống như ăn một chiếc bánh đối với hắn vì thế hắn nhanh chóng comment nhận chốt đơn. Giao kèo hoàn thành hắn bắt tay vào cày và nhận được tiền thuê một cách dễ dàng. Hắn liên tục nhận được hai ba đơn cày rank khác rồi còn được một trận thuê ghép đội. Quả là một sự khởi đầu đẹp như mơ với hắn!
Khi hắn đang say sưa trong những trận thắng vừa qua, Lực bất ngờ ngỏ lời:
- Tôi thấy ông ở nhà nghỉ cũng tốn kém, cũng phải 200k một đêm là ít, ở cái quán game này bên trên nhà chỗ ở của tôi, còn trống 1 phòng, anh họ tôi thì ở chỗ khác thỉnh thoảng mới ra đây ngó nghiêng tí thôi. Hay là ông cứ dọn đến đây ở cho đỡ tốn mà còn vui, ăn uống thì tôi với ông cùng đi, dù sao tôi ở đây cũng lâu hơn nên biết nhiều. Còn máy chơi thì không phải lo, tôi sẽ chỉ lấy ông giá sau 12 giờ đêm dù ông chơi đêm hay ngày, coi như đấy là tiền trích lại cho tôi sau mỗi buổi cày thuê
Thấy Lực nói cũng có lý nên Tài nhanh chóng đồng ý rồi trả phòng nghỉ, dọn đến quán game ở ngay sáng hôm sau. Ngoài những lúc đi ăn, đi chơi cùng Lực, Tài lao vào cày thuê, uy tín mỗi lúc một lên, có khi khách vào group yêu cầu thẳng luôn hắn chiến thuê cho mình. Hắn mỗi ngày bỏ túi được một khoản rất khá, ngoài ra, Lực còn chỉ cho hắn cách đào tiền ảo để tích trữ cho sau này. Tài cũng đồng hành với Lực, đưa ra nhiều ý tưởng mới để phát triển quán game.