Liền nhớ lại lời anh dặn mà xuống tìm chút đồ ăn, ở dưới dì lý đã chuẩn bị một vài món ăn cho tôi.
Thấy tôi xuống dì liền vui vẻ hỏi: "Phong Tịch con đói chưa, dì hâm lại đồ ăn cho con dạo này gầy đi nhiều rồi."
Bà ấy là người chăm Thế Niên từ nhỏ đến lớn, anh ấy coi bà như người trong gia đình.
Tôi liền đáp ngay: "Đói ạ."
Bà liền nhanh tay mà hâm nóng lại đồ ăn cho tôi, ăn no tôi liền muốn làm gì đó đem đến cho Thế Niên, dù được bao bọc từ nhỏ nhưng nấu ăn là sở thích của tôi.
Quen biết nhau lâu như vậy tôi đương nhiên rõ khẩu vị anh ấy, nên nhanh chóng làm xong hộp cơm tình yêu, vui vẻ muốn nhanh được khoe với anh.
Anh đã dặn trợ lý đem cho tôi một bộ đồ nữ, trợ lý anh cũng nhanh chóng đưa cho tôi một chiếc váy trắng khá đơn giản nhưng rất thoải mái.
Tôi trang điểm đơn giản rồi nhanh chóng lái xe đi về phía công ty anh, lễ tân khi thấy tôi nhanh chóng dẫn đường đi gặp Thế Niên.
Vì công ty bố tôi và anh đều là bạn bè lâu năm nên nhân viên trong công ty ít nhiều cũng biết tôi, nên bọn họ mới tự nhiên như vậy.
Vừa đến cửa phòng điện thoại tôi bỗng nhiên reo chuông là Bạch Thiên Kình anh trai ruột của tôi.
Tôi nhanh chóng nhấc máy: "Gọi em có chuyện gì vậy?"
Bên kia nhanh chóng trả lời: "Anh vừa về nước, đang ở Bạch Gia lát nữa về đây anh có mua quà cho em."
Tôi ồ lên một tiếng nhanh chóng trả lời: "Vậy lát nữa gặp em đang bận."
Vừa xoay người lui đã bị một cánh tay kéo trọn vào lòng, là Kinh Thế Niên hình như anh nghe tiếng tôi nên đã ra đây.
Anh cuối mặt xuống chất vấn: "Ai vậy, lại còn hẹn gặp mặt?"
Anh ghen sao đáng yêu thật, tôi tiếp lời: "Là Thiên Kình anh vợ của anh."
Tôi dơ tay nựng má anh trêu chọc: "Ghen rất đáng yêu, tiếp tục phát huy."
Sau đó xoay người bước vào phòng anh hình như trong phòng còn có người.
Là Lưu Khải Phong và Lưu Danh Khả, Khải Phong là anh em tốt của anh cũng là người chơi cùng tôi từ nhỏ còn Danh Khả là em gái của anh ta, từ nhỏ đã luôn yêu thầm Thế Niên chỉ là luôn không được đáp lại.
Trọng sinh chưa lâu đã đụng mặt đối thủ, tình huống chó gì vậy không biết.
Khải Phong thấy tôi liền nói: "Quỷ lùn, em đi đâu vậy còn mang cơm hộp dạo này ra dáng thiếu nữ rồi."
Ha lớn to đầu vẫn ăn nói gợi đòn như vậy, tôi liền đáp trả: "Em đến thăm chồng em, chắc không cần xin phép anh đúng không?"
Hình như anh ta có chút sốc mà hỏi lại Thế Niên: "Tụi mày cưới nhau bao giờ vậy."
Giọng anh có chút vui vẻ mà trả lời: "Lát nữa đi đăng kí kết hôn, vài tháng nữa bọn tao cưới lúc đó sẻ mời mày."
Khải Phong hình như sốc đến đơ rồi, còn mặt Danh Khả tối sầm liền xin phép ra về.
Tôi cũng không thèm để ý đến hai người họ mà đem cơm hộp khoe với Thế Niên, trông anh ấy rất hạnh phúc mà lấy tay xoa đầu tôi.
Anh cưng chiều mà khen một câu: "đáng yêu."
Sau đó liền rất vui vẻ mà ăn cơm tôi làm, nhìn dáng vẻ này của anh khiến tôi cảm thấy như cún con trông rất dễ thương.
Ăn xong anh lại làm việc trở lại dáng vẻ nghiêm túc tôi ngắm anh như vậy hình như có chút mê muội rồi, tôi hình như chợt nhớ ra khoảng thời gian này có một công ty bất động sản đang rất cần vốn đầu tư.
Lý Thừa Ngân kiếp trước đã nhận ra tiềm năng của công ty nhỏ này ra sức đưa ra những điều kiện hời, để lôi kéo.
Hình như hiện tại công ty này chỉ đang lên dự án và cũng đang kêu gọi vốn từ Thiên Vân là công ty anh ấy tự mình thành lập.
Tôi liền nói: "Lúc nãy em thấy có một dự án của công ty nhỏ khá tiềm năng, anh xem qua một chút."
Tôi liền lấy tập tài liệu về công ty Phong Giang đưa cho anh, Thế Niên kiếp trước không biết vì sao lại không đầu tư vào công ty này, chỉ sau nửa năm dự án của công ty nhỏ kia thành công lớn.
Lý Thừa Ngân cũng vì dự án này mà đưa công ty hắn một bước lên mây, đứng vững ở thương trường.
Anh dừng công việc đang làm dở mà xem tập tài liệu tôi đưa, qua một lúc anh nhìn rất hào hứng mà xoa xoa đầu tôi mà nói: "Rất tốt, dự án này rất được, anh không dám chắc lợi nhuận nhưng không lỗ được."
Quả nhiên như tôi nghĩ chắc chắn anh cũng nhìn ra dự án này có tiềm lực.
Tôi đưa mắt nhìn anh: "Mấy ngày nữa em nghĩ Phong Giang sẻ liên hệ anh để xin đầu tư."
Anh đáp lời: "Ừ lúc đó anh sẻ dành dự án này, không để phụ lòng em.".
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Đợi thêm một lúc cuối cùng anh cũng xong việc, liền chạy lại nhõng nhẽo ôm tôi tham lam hít hà chút mùi hương.
Đột nhiên anh liền lên tiếng: "Cục dân chính còn mở, chúng ta đi kết hôn thôi."
Anh nôn nóng nắm tay tôi, nhìn dáng vẻ như sợ không đăng ký tôi liền bị cướp mất.
Tôi liền dỗ dành: "Để mai đi em cũng đâu bị cướp mất, tối nay em còn phải về Bạch gia một chuyến."
Nhìn anh có vẻ không muốn nhưng cũng đành đồng ý, tôi nắm tay anh đi xuống công ty sau đó tự lái xe về Bạch Gia.
Tới nơi tôi bước vào nhà mình, đã thấy Bạch Thiên Kình dẫn theo một chị gái nhìn trông rất quyến rũ.
Thấy tôi anh liền vui vẻ mà kéo tay chị gái kia giới thiệu: "Đây là Quý Ninh bạn gái của anh."
Tôi không bất ngờ lắm nhưng đây là lần đầu anh trai tôi đem bạn gái về giới thiệu, trước đây sợ là danh phận anh ấy cũng tiếc với người ta.
Kiếp trước anh trai tôi không thích Lý Thừa Ngân ra sức khuyên ngăn, tôi và anh ấy cũng vì chuyện đó mà đã cãi nhau to một trận sau khi cưới tôi cũng không thèm nói chuyện lại với anh.
Sau này khi tôi bị giam cầm, đến cách liên lạc ra ngoài cũng không có đến khi chết vẫn không có cơ hội làm lành nên không biết vợ anh ấy sau này là ai cũng đúng là hơi tò mò.
Bạch Thiên Kình như nhớ ra gì đó lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ mà nói: "Là quà anh mua từ đợt đấu giá về cho em, nhìn rất hợp."
Anh cười rồi nhẹ nhàng đeo lên cho tôi.
Là một sợi dây chuyền có đính kim cương xanh, nhìn rất thuần khiết tôi cũng khá thích mà khen một câu: "Dạo này anh có gu hơn rồi."
Trước đây mỗi lần về nước anh đều đem về cho tôi những thứ rất kì cục, có lần anh đem về cho tôi một khẩu súng hồng. Lúc lại là một con trăng rất nhiều màu.
Tôi cáu đến mức không nói chuyện với anh mấy ngày liền, anh tìm nhiều cách dỗ tôi rồi hứa không mua mấy thứ kì lạ tôi mới nguôi giận.
Bạch Thiên Kình cười: "Sợi dây này là Quý Ninh gợi ý mua cho em, anh nhìn trúng thứ khác."
Ồ có lẽ tôi phải cảm ơn chị ấy rồi, không chắc hẳn lại đem thứ kỳ quặc gì đó cho tôi.
Lúc này Quý Ninh mới lên tiếng: "Chị từng thấy qua ảnh em, rất xinh đẹp nên khi thấy sợi dây này liền nghĩ đến em."
Tôi nghe qua không ít lời khen, nhưng sao nghe từ miệng chị ấy lại có chút ngại nên liền đáp: "Vậy em cảm ơn chị dâu."
Rồi nhanh chóng đi lên phòng.
Nghe tôi kêu chị dâu, mặt Quý Ninh có chút đỏ, hình như ngại rồi nhìn chị ấy như vậy không ngờ lại dễ ngại ngùng.
Trước khi lên giường tôi đi tắm một chút, đó là thói quen trước khi ngủ của tôi cơ thể sạch sẽ ngủ cũng ngon.
Tắm xong tôi mệt mỏi mà nằm lên giường, nhắn cho Thế Niên: "Tối nay em ở lại Bạch Gia, anh ngủ ngon, yêu anh."
Rất nhanh đã có tin nhắn đáp lại: "Đột ngột như vậy, anh chưa chuẩn bị tâm lý phải có quà đền bù tổn thất tinh thần."
Tôi quay một video làm động tác hôn gió rồi nhấn gửi: "Quà đền bù, anh đã hài lòng chưa."
Thế Niên: "Hình như là chưa đủ anh muốn nhận trực tiếp."
"Mai em bù vậy, anh mau ngủ điii." tôi nhắn lại rồi tắt máy.
Năm giờ sáng tôi nhận được cuộc gọi từ anh: "Phong Tịch anh nhớ mùi ngủ không được, mau xuống gặp anh."
Tôi hơi mớ ngủ nhưng cũng mặc thêm áo xuống gặp anh.
Vừa mở cổng ra đã thấy anh ấy đứng trước xe đợi tôi, đôi mắt có chút mệt mỏi vì thiếu ngủ nhưng vẫn không thể giảm đi sự quyến rũ, thật sự rất đẹp.
Thấy tôi bước ra anh liền ôm chầm tôi, nhớ nhung mà dụi đầu vào cổ tôi mà hỏi: "Quà của anh đâu?"
Nhất thời tôi chưa nhớ ra hỏi lại: "Quà gì vậy?"
Anh tiếp lời: "Quà đền bù."
Tôi ồ lên một tiếng không ngờ sáng sớm không để tôi ngủ là chạy qua đòi quà sao mà bám người vậy chứ.
Tôi choàng tay qua cổ anh, muốn hôn lên má anh vài cái nhưng anh hình như không nhịn được mà nâng hông tôi lên xe trực tiếp hôn sâu.
Nụ hôn bất ngờ khiến tôi bị hụt hơi mà ra tín hiệu với anh, anh buông ra để tôi có thời gian lấy hơi lại tiếp tục hôn tôi bị cuốn vào nụ hôn của anh lúc nào không hay.
Kĩ thuật của anh trong loại chuyện này vô cùng tốt, tôi cũng rất hài lòng, quấn nhau một hồi chúng tôi cũng buông ra.
Bắc Kinh dạo này lạnh lên nhiều rồi, tôi xoa xoa bàn tay đỏ hết vì lạnh của anh mà nói: "Anh vào xe đợi em một chút, thay đồ xong sẻ xuống ngay."
Tôi thay một bộ đồ đơn giản nhưng cũng rất ấm áp, rồi bước vào xe.
Anh với tay cài dây an toàn cho tôi, hình như từ khi yêu anh tôi lười đi nhiều rồi anh chăm sóc tôi từ thứ nhỏ nhất, trước đây tôi cũng là một người có thói quen tự làm mọi thứ.
Nhưng từ lúc yêu Kinh Thế Niên hình như có chút dựa dẫm, mặc cho anh chăm sóc tôi từng chút một.
Hình như anh ấy biết được suy nghĩ tôi liền nói: "Người yêu của em rất tài giỏi, có thể chăm sóc em cả đời."
Tôi liền đồng tình mà gật đầu tâng bốc: "Đúng vậy anh rất giỏi, là thiên tài số một của em."
Anh bật cười sau đó liền nắm lấy tay tôi: "Cái miệng nhỏ này của em ngày càng ngọt ngào."
Sau đó lái xe đưa tôi đi ăn, lấp đầy cái dạ dày đang ra tín hiệu cầu cứu của tôi.