Lúc Lý Đức Phồn trở về phòng để xác, vậy mà lại nhìn thấy Lạc Tỉnh đang nằm ở trên di thể, không nhúc nhích.
"A?" Hình ảnh quỷ dị đột nhiên xuất hiện, khiến anh không khỏi khẽ hô một tiếng, "Tiểu Tỉnh, cô làm sao thế?"
Lạc Tỉnh không trả lời.
Thậm chí, trên người cô hình như cũng không có sức sống nào.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Đức Phồn dường như cảm thấy, thứ ở trước mắt mình là ---
Hai cổ thi thể.
Thời gian quay trở về chiều hôm qua.
Lúc Lý Đức Phồn bước vào phòng tiếp khách, chỉ thấy một cô gái tóc ngắn ngồi trên ghế.
Cô vốn dĩ cúi đầu, nghe thấy tiếng bước chân của Lý Đức Phồn bước vào, mới khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Lý Đức Phồn một cái.
Đó là một cô gái khoảng 20 tuổi, mày lưỡi liềm, mắt một mí, con mắt không lớn, nhưng ánh mắt thâm thúy, khiến người khác chú ý chính là, bên mắt trái có một nốt ruồi đen. Cô không có trang điểm, sắc mặt trắng bệch, hai mắt dưới xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.
Cô không chủ động nói chuyện với Lý Đức Phồn, thậm chí đầu cũng không gật một cái, vẻ mặt lạnh lùng như nước.
Lý Đức Phồn không khỏi ngẩn ra. Trước đây anh chưa từng gặp qua người xin việc nào vô lễ như thế.
Nhưng không biết vì sao, ngay sau đó trong lòng của anh có một loại cảm giác: Cô gái trước mắt này, vô cùng thích hợp với nghề nhập liệm sư này.
Lý Đức Phồn là một nhập liệm sư của nhà tang ở thành phố N.
Trong tổ quản lý của nhà tang, chỉ có một mình anh biết kỹ thuật trang điểm di thể, vì thế công việc của anh vô cùng bận rộn, có lúc một ngày phải phục vụ hơn mười người chết, có lúc rõ ràng được nghỉ ở nhà, cũng phải tạm thời quay lại đây để trang điểm cho người chết.
Mấy tháng trước, anh đề nghị bộ nhân sự thông báo tuyển dụng thêm một nhập liệm sư, để chia sẻ công việc với anh. Nhưng mà thông báo tuyển dụng đã ra ba tháng rồi, tổng cộng chỉ có bốn người đến xin việc: Có hai người không hài lòng về tiền lương, có một người sau khi nghe xong nội dung công việc cụ thể thì rút lui không làm, còn có một người vốn dĩ đã đồng ý nhậm chức, nhưng sau đó gọi điện tới nói người nhà phản đối, cho nên vẫn là không đến.
Lý Đức Phồn vốn cho rằng, bản thân mình cuối cùng thì cũng phải một mình chiến đấu, nhưng vào hôm qua, đồng nghiệp của bộ nhân sự lại đến thông báo, chiều hôm nay có một người xin việc qua đây phỏng vấn.
Người xin việc này, chính là cô gái có vóc dáng gầy nhỏ đang ngồi trước mặt Lý Đức Phồn lúc này.
Lý Đức Phồn đi tới, vừa ngồi xuống, vừa mỉm cười nói: "Chào cô."
Cô gái lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không nói chuyện.
"Sơ yếu lý lịch điền xong chưa?"
Cô gái đưa sơ yếu lý lịch của mình cho Lý Đức Phồn. Lý Đức Phồn nhận lấy xem, thì ra đối phương tên là Lạc Tỉnh.
"Tên này cũng thật là kỳ lạ." Lý Đức Phồn nghĩ, lại nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Lạc Tỉnh lần nữa, "Người cũng như tên a..."
Anh vừa nghĩ, vừa nhanh chóng đọc sơ qua sơ yếu lý lịch của Lạc Tỉnh.
"Cô không phải chuyên về ngành tang lễ hay sao?"
"Không phải."
Đây là lần đầu anh nghe thấy Lạc Tỉnh mở miệng nói chuyện, quả nhiên, cũng như vẻ mặt của cô vậy, giọng điệu của cô lạnh lùng như hố nước lạnh lẽo.
"Vậy cô trước đó là làm việc ở đâu? Ưm, trên sơ yếu lý lịch không có viết..."
""Ảnh Lâu, thợ trang điểm." Lạc Tỉnh trả lời vô cùng ngắn gọn.
"Như vậy à." Lý Đức Phồn nhíu mày, "Nói thật, công việc của nhập liệm sư với thợ trang điểm khác biệt cũng rất lớn. Ở nơi này của chúng tôi, nhập liệm sư là thuộc về tổ quản lý di thể, ngoại trừ phải làm đẹp cho người chết, còn phải phụ trách thu xếp cho di thể vừa mới đưa tới, cùng với việc quét dọn vệ sinh phòng để xác, vân vân..."
Lạc Tỉnh hơi cắt ngang lời của Lý Đức Phồn: "Hai tuần trước, tôi tự mình thi lấy bằng phục vụ nhà tang cấp bốn."
"Hả?" Lý Đức Phồn ngẩn ra, "Sơ yếu lý lịch này cũng không có viết... Cô là vì phần công việc này đặc biệt đi thi bằng này?"
"Phải."
Đối diện với một người xin việc có kỹ thuật trang điểm, lại chuyên nghiệp như vậy, Lý Đức Phồn nào có lý do cự tuyệt chứ?
"Ừm, cô cũng khá phù hợp với yêu cầu của chức vụ này. Ưm, vậy để tôi nói một chút về tình huống bên này của chúng tôi cho cô biết: "Thời gian thử việc tiền lương ba nghìn, thử việc ba tháng, sau khi chuyển qua chính thức tiền lương ba nghìn năm, một tuần làm năm ngày, mỗi tuần phải tăng ca một lần, bởi vì lúc nào cũng có thể có di thể được đưa tới, cho nên trong đơn vị phải có người canh 24 giờ."
"Ồ."
"Cô còn có vấn đề nào khác không?"
"Không có."
"Hoan nghênh cô gia nhập. Ngày mai có thể đi làm được không?"
"Có thể."
Lý Đức Phồn hài lòng gật đầu: "Vậy 8h sáng mai đi làm."
"Ồ."
Phỏng vấn kết thúc, Lạc Tỉnh chậm rãi đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.
"Cô Lạc..." Lý Đức Phồn đột nhiên kêu một tiếng.
Lạc Tỉnh nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
"Tôi tò mò hỏi một chút, cô ở Ảnh Lâu đang làm việc rất tốt, sao lại đột nhiên muốn đến làm nhập liệm sư vậy?"
Hai hàng lông mày của Lạc Tỉnh nhíu một cái, nhìn Lý Đức Phồn, không trả lời.
"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là tò mò. Ưm, thông thuờng làm ngành này của chúng tôi, không ngoài những nguyên nhân này: Có người vì cảm thấy tò mò với ngành này, muốn đến thử nghiệm; Có người là vì cương vị này ít cạnh tranh, công việc ổn định; Còn có người là vì muốn giữ lại tôn nghiêm cuối cùng cho người chết." Lý Đức Phồn cười, "Cô là loại nào?"
Bản thân Lý Đức Phồn là loại thứ ba. Vậy thì cô gái chuyên nghiệp trước mặt này thì sao?
"Ba loại đều không phải."
"Ồ?" Lý Đức Phồn càng thêm tò mò, "Vậy là..."
"Bởi vì." Lạc Tỉnh nhìn chằm chằm vào mắt của Lý Đức Phồn, lạnh lùng nói, "Giao lưu với người chết dễ dàng hơn so với giao lưu với người sống."
Ngày hôm sau, Lạc Tỉnh chính thức nhậm chức trong nhà tang của thành phố N.
Đúng lúc rạng sáng hôm nay, người thu xác đưa tới một di thể bà cụ, cho nên Lạc Tỉnh vừa trở về nhà tang, Lý Đức Phồn liền mang cô đến phòng để xác.
"Đúng rồi, bạn của cô bình thường xưng hô cô như thế nào?"
"Lạc Tỉnh." Lạc Tỉnh không có nói cho Lý Đức Phồn biết, thực ra thì cô không có bạn bè.
Một người cũng không có.
"Cứ gọi tên đầy đủ như thế?"
"Phải."
"Ừm, vậy tôi gọi cô là Tiểu Tỉnh vậy."
"Ồ."
"Đợi chút tôi trình bày toàn quá trình phục vụ một người chết cô xem một lần, nếu như cô có vấn đề thì có thể hỏi tôi tùy lúc."
"Ồ."
Lạc Tỉnh hình như bất cứ lúc nào cũng là lạnh lùng như thế, giọng điệu nói chuyện không nhấp nhô chút nào. Hơn nữa, hình như cô không thích giao lưu với người khác. Lý Đức Phồn bắt đầu hiểu rõ tại sao cô lại có chướng ngại cùng người khác giao tiếp rồi.
"Bỏ đi, chỉ cần có thể giúp mình chia sẻ công việc là tốt rồi, kệ tính cách của cô ấy là gì chứ, chỉ là đồng nghiệp mà thôi, lại không phải là vợ."
Lý Đức Phồn vừa nghĩ, vừa mở tủ đông ra, vén vải trắng đang đắp trên người di thể ra.
Đó là một bà cụ tóc trắng, mặt đầy nếp nhăn, nét mặt yên tĩnh hài hòa, nhìn dáng vẻ chắc là sống thọ và chết tại nhà.
Tiếp sau đó, Lý Đức Phồn vừa làm mẫu, vừa giải thích.
Đầu tiên anh xoa bóp mí mắt cho người chết, để người chết nhắm hai mắt lại, sau đó lại dùng bông gòn nhúng vào nước muối, lau chùi khuôn mặt cho người chết, sau đó đánh phấn lót cho người chết, tô má hồng, vẽ lông mày, son môi, cuối cùng chải tóc gọn gàng cho người chết, tất cả tiến hành đều đâu vào đó.
Lạc Tỉnh đứng ở một bên, yên tĩnh quan sát, cả quá trình không nói lời nào.
Làm đẹp di thể hoàn tất, Lý Đức Phồn xoay đầy hỏi Lạc Tỉnh: "Thế nào, có vấn đề gì không?"
Lạc Tỉnh lắc đầu: "Không."