Vị hoàng thượng kia, một thân mặc long bào, dung nhan tuy chưa nhìn rõ nhưng cũng là anh tuấn phi phàm, toát lên vẻ dũng mãnh mà lạnh lùng đến khó tả, uy nghiêm, khí chất bức người tạo cho người đối diện cảm giác run sợ, không thể phản kháng.Em và tiểu thư đều cúi gàm mặt xuống, rồi hoàng thượng hỏi tiếng đàn có phải là của tiểu thư, lúc đó tiểu thư chỉ đành nhận, hoàng thượng có vẻ hài lòng và bảo lần sau muốn thưởng thức tiếng đàn của tiểu thư rồi sau đó bước đi. Tiểu thư và em đều thở phào nhẹ nhóm, nhưng nhanh chóng trở nên lo lắng vậy mai sẽ phải làm sao???
Em nghĩ suốt đêm cách giúp tiểu thư, cùng các thái giám và nô tì khác làm việc đến gần sáng mới xong, mọi chuyện đã êm xuôi, đến hôm sau hoàng thượng tới, tiểu thư ngồi ở thủy đình ( đình được xây trên hồ) giả vờ đàn, cách sau một tấm rèm là em ngồi đàn, hy vọng vị hoàng thượng này không phát hiện ra, đúng như dự đoán, đàn xong tiểu thư đi về phía hoàng thượng, ngài có vẻ hài lòng, phong tiểu thư lên làm tài nhân, nhưng có hỏi thêm mấy câu về âm nhạc, mà tiểu thư lại k biết,mặt trở nên tái nhợt, cũng may người nhanh trí chuyển sự chú ý của hoàng thượng vào những bông sen trong hồ, nói chuyện một lúc thì hoàng thượng rời đi nhưng trên mặt lại xuất hiện nét nghi ngờ, điều này làm em có chút la lắng.