Chương 2: Nhật ký
Editor: Nadia (AnGing)
Bài hát: 卢卢快闭嘴 - 我走后 (Sau khi anh đi)
Nhà cũ của nhà họ Sở được dựng lại vào ba mươi năm trước, khi Sở Thành Dân cưới vợ, sau này không có ai tu sửa lại, trải qua sương gió hơn nửa thế ký, căn nhà giờ đây đã cũ nát, thê thảm.
Cổ Sở đẩy cửa sắt rỉ sét loang lổ ra, kéo vali bước vào sân, cảnh tượng trước mắt còn hoang vắng hơn cả trong tưởng tượng, ngay cả thực vật mà ngày thường vô cùng ngoan cường giờ đây cũng giống như cành khô treo lủng lẳng trên vách tường, khỏi phải nói tới những rau củ quả bình thường cần được người chăm sóc tỉ mỉ.
Cố Sở liếc mắt thấy những mầm cây bị héo quắt trong đất, lập tức đi về phía phòng trong.
Khóa đã bị cạy, cánh cửa lúc này chỉ khép hờ, đẩy cửa ra, một hơi thở chết chóc ập vào mặt cô.
Nhà chính rất trống trải, chỉ có một chiếc bàn ăn và mấy cái ghế dựa, có vẻ khá đơn sơ, hai bên tường treo mấy tấm hình đen trắng, là di ảnh của ông bà Sở.
Cố Sở cúi đầu, thấy dấu chân bùn hỗn đỗn in hằn dưới đất, đó là những dấu chân của những người phát hiện ra anh trai cô mất tích, trong phòng lại có một bãi máu khả nghi để lại, sau đó cảnh sát lấy được bằng chứng thì đã từng phong tỏa sân vườn này, nhưng sau khi giải phong cũng có ai tới đây quét tước, bởi vậy dấu chân bùn khi đó đã sớm khô đét trên mặt đất.
Rõ ràng, phương hướng của những dấu chân này là về phía căn phòng mà anh trai cô đã ở mấy năm nay.
Cô nhớ rõ, đó đã từng là phòng của cha mẹ, cũng đúng, căn phòng đó là nơi rắn chắc nhất trong tòa nhà này, gia cảnh nhà họ Sở tầm thường, năm đó sau khi sửa nhà đã phải nhịn đói một thời gian, riêng căn phòng này được dùng thứ gạch xanh tốt nhất để tu sửa, nóc nhà cũng dùng loại ngói chất lượng tốt hơn.
Phỏng chừng cả tòa viện này chỉ còn mỗi căn phòng đó là còn có thể miễn cưỡng ở tạm.
Cố Sở đặt vali trong góc, balo thì đặt bừa lên vali, sau đó đi theo hướng dấu chân vào phòng của Sở Tương Như. Đọc truyện tại Mái ấm của Nadia.
Bởi vì từng bị lục soát bằng chứng, trong phòng tương đối bừa bộn, chẳng qua dù có như thế vẫn có thể khôi phục lại đại khái trạng thái của căn phòng khi đó.
Một chiếc giường, một cái tủ quần áo, bên cạnh cửa sổ đặt một chiếc bàn, một cái ghế dựa, hết, là một căn phòng đơn sở đến cực hạn, dựa theo cách nói của người trong thôn, đa phần thời gian Sở Tương Như đều ở trong căn phòng này, hiếm khi đi ra ngoài.
Không có di động, không có máy tính, công cụ thông tin duy nhất là chiếc điện thoại cũ đã sớm bị thị trường đào thải, chỉ có chức năng nhắn tin.
Chuyện này đối với một người mà nói, đúng thật là vô cùng quái gở và quái dị.
Cố Sở nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn chằm chằm vào bãi máu khô cạn đã biến thành màu đen trên mép giường.
Đây là máu của Sở Tương Như...
Một bãi lớn như vậy, ước chừng khoảng 1000 – 2000ml, trong tình trạng cấp tình bình thường mất máu khoảng 1000ml hoặc hơn 20% lượng máu trong cơ thể sẽ dẫn tới cơn sốc, quá 30% sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nói cách khác, dưới tình huống không thể kịp thời chữa trị, sự mất tích của Sở Tương Như có thể phán là đã tử vong.
Cổ Sở hơi nhăn mày, trong đôi mắt đen thẫm nhiễm một mảnh sương mù, không nhìn rõ cảm xúc phức tạp ẩn trong đó.
***
"Tao hận mày, vì cái gì người được mẹ dẫn đi năm đó là mày mà không phải là tao!"
"Giờ đây cuộc sống của tao rất tốt, nếu năm đó các người đã lựa chọn vứt bỏ tao, vậy đừng mong được hưởng một chút gì, tao vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhận đứa em gái như mày, sẽ không nhận người phụ nữ kia nữa."
...
***
Cố Sở hơi buồn rầu vì trí nhớ cực đỉnh của mình, chuyện đã xảy ra hơn chín năm trước giờ đây vẫn như vừa mới xảy ra.
Hai mươi năm sau khi cha mẹ ly dị, cô từng có một cuộc chạm mặt với Sở Tương Như một lần, chính xác mà nói, là Sở Tương Như tìm ra cô, ngoại trừ hai người đương sự bọn họ, không còn ai khác biết chuyện này. Đọc truyện tại Mái ấm của Nadia.
Anh trai đã từng yêu thương cô giờ đây lại dùng ánh mắt thống hận nhìn về phía mình, hắn mặc một bộ đồ thể dục hàng hiệu vô cùng đẹp đẽ, trong tay cầm một chiếc di động vô cùng thời thượng.
Sở dĩ xuất hiện trước mặt cô, chỉ là muốn khoe rằng cuộc sống của hắn giờ đây rất tốt, theo quan điểm của hắn, người mẹ năm đó rời khỏi thôn Tiểu Dương và cô em gái bị mẹ dẫn theo này, là kẻ phản bội.
Có lẽ là do cùng cha cùng mẹ, diện mạo của Sở Tương Như vô cùng giống cô, nhìn gương mặt gần giống mình để lộ ra biểu tình lạnh lẽo như thế, Cố Sở cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì nữa.
Ngày gặp mặt hôm đó, cô mới chạy từ trong nhà ra.
Cha kế sau khi uống say định xâm hại cô, me cô về nhà phát hiện ra chuyện này vô tình đánh gãy kế hoạch độc ác của cha kế, bà ta cũng không trách cứ cha kế quá nhiều, trái lại tát cô một cái, quát cô không biết xấu hổ, hạ tiện, ngay cả cha kế của mình mà cũng đi câu dẫn.
Anh trai cô coi như không hề nhìn thấy chuyện này, trái lại có lẽ biết mấy năm nay cô cũng không sung sướng gì mà lấy làm vui vẻ, khoái trá.
Cố Sở chưa từng nói một câu giữ lại hắn, đối với người anh trai đã cách xa mười mấy năm, dường như đã chịu rất nhiều khổ sở ấy, cô cũng không biết mình nên nói cái gì, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn rời khỏi.
Đêm hôm đó, cô vào tiệm cắt tóc cắt bỏ mái tóc dài tới eo, để undercut, đổi toàn bộ những bộ quần áo nữ tính.
Khi đó, cô vô cùng thống hận những đặc thù nữ tính trên cơ thể mình, sau này khi trưởng thành rồi, cô mới biết hóa ra trước giờ cái sai không nằm ở vẻ ngoài mỹ lệ hay đường cong cơ thể.
Chỉ là đã quen với cách ăn mặc như thế, không thể thay đổi được.
Sau đó, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Nửa tháng sau, cha kế sau khi uống rượu thì tiến vào công trường để thi công, trượt chân ngã từ tầng 27 xuống, phía bên nhà thầu xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nên đã bồi thường một số tiền, mẹ cô vội vàng tranh giành khoản tiền bồi thường với phía họ hàng bên cha kế, đáng tiếc hai người chỉ làm tiệc rượu chứ không đăng ký kết hôn nên phần lớn di sản đều bị cha mẹ của ôn ta cầm đi mất.
Mẹ cô cả ngày buồn bực, nếu không oán hận cha kế thì cũng chửi mắng phía bên họ hàng nhà ông ta, mấy năm sau thì phát hiện mình bị ung thư vú, cũng nhanh chóng qua đời.
Cuộc sống về sau vẫn luôn cô độc một mình, nếu không phải do nhận được bức thư lạ kia, Cở Sở cho rằng mình sẽ giống như những yêu cầu của Sở Tương Như, sẽ không còn quan hệ gì với hắn nữa.
Chuyện này từ đầu tới cuối đều kỳ lạ.
Một bức bưu kiện không có dấu bưu điện, tự nhiên xuất hiện ở cửa.
Một nửa miếng bánh dính máu, đối phương không chỉ biết mối quan hệ của cô với Sở Tương Như mà còn biết ước định của bọn họ khi còn nhỏ.
Người gửi thư là ai? Người nọ có phải đã biết chân tướng của vụ mất tích này hay không? Vì sao hắn lại dẫn lối mình về quê cũ...
Tất cả những điều này đều khiến cho Cố Sở không hiểu nổi.
Chẳng qua nghi ngờ lớn nhất trong chuyện này không chỉ có những điều đó, những chuyện cô nghe được về Sở Tương Như từ đầu thôn tới giờ, hiển nhiên khác hoàn toàn với một Sở Tương Như từng xuất hiện trước mặt cô chín năm trước.
******
Cố Sở ở thôn Tiểu Dương ba ngày, trong lúc tìm người tu sửa đơn giản nhà cũ lại một chút, tu chỉnh một chút phần mộ đã xanh cỏ của trưởng bối nhà họ Sở, sau đó lại đi một chuyến tới Cũ Công An địa phương, để lại phương thức liên hệ của bản thân, hy vọng sau khi tìm được manh mối, cảnh sát có thể liên hệ với cô trước.
Nơi ở hiện giờ của Cố Sở cách Lâm Thành khoảng hơn 1000km, vượt qua một vài tỉnh thị khác.
Phòng ở hiện giờ của cô là một căn phòng cũ nhỏ tốn rất nhiều năm tích lũy mới mua được, cư dân trong khu đó phần lớn là người già và khách thuê phương xa.
Bởi vì là khu chung cư cũ, không có bất động sản nên tình trạng vệ sinh và an ninh cũng không tốt mấy. Đọc truyện tại Mái ấm của Nadia.
Nhà của Cố Sở ở tầng sáu, tầng cao nhất không có thang máy là rẻ nhất, mở cửa phòng ra, đặt vali ở ngay cửa, Cố Sở vác theo ba lô thì về phía phòng ngủ.
Cô móc một quyển vở cũ hơi ố vàng trong ba lô ra, đâg là thứ cô tìm được ở nhà cũ.
Trong phòng Sở Tương Như không cks quá nhiều manh mối hữu dụng, nơi đó đã sớm bị cảnh sát tỉ mỉ kiểm tra vài lần, quyển nhật ký này là cô phát hiện ở một căn phòng khác.
Nghiêm khắc mà nói, căn phòng kia mới đúng là căn phòng gốc của Sở Tương Như, trước khi Cố Sở chưa cùng mẹ rời khỏi nhà họ Sở, Sở Tương Như lớn hơn cô một chút đã có một phòng riêng, còn Cố Sở nhỏ hơn vẫn phải ngủ cùng một giường với mẹ.
Sau khi Sở Tương Như dọn đến phòng cha mẹ, phòng cũ bị bỏ trống, do đã nhiều năm không tu sửa và không có nhân khí nên căn phòng đó đã thối rữa khủng khiếp, trên nóc nhà có nhiều chỗ mưa dột, bốn vách tường tràn lan vết mốc, bởi vì nhiều năm dầm mưa, trên khe đất còn mọc ra vài cụm nấm.
Cố Sở nhớ rõ phía dưới chiếc giường trong căn phòng này có một viên gạch lỏng, phía dưới có một khe hở vừa đủ để một cái hộp, khi còn nhỏ, cô và anh trai thường xuyên chui xuống dưới gầm giường, nhét những viên kẹo ăn dở vào cái lỗ nhỏ để tránh bị người lớn tịch thu.
Quyển nhật ký này được phát hiện ở phía dưới viên gạch kia.
Ngày 21 tháng 1
Ba đã chết, hình như ông ấy đã thấy một thứ gì vô cùng đáng sợ, vẻ mặt ông trông vô cùng hoảng sợ.
Ngày 23 tháng 1
Mình cảm giác có thứ gì đó đang theo dõi mình.
Ngày 24 tháng 1
Mình chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác.
...
Ngày 13 tháng 2
Về tới nhà, phát hiện trên bàn có một quyển sách, có người tới đây?
...
Chữ viết sau đó rất ngoáy, Cố Sở chau mày đọc tiếp.
Ngày 18 tháng 2
Mình đã tiến vào () (), thật là đáng sợ, vì sao lại có thứ như thế, mình có thể sống sót sao...
...
Ngày 25 tháng 2
Mình nhìn thấy có người đốt quyển sách đó, sau đó hắn cũng bị cháy đen.
...
Ngày 28 tháng 3
Đây là nguyền rủa, đây chắc chắn là nguyền rủa, nhưng hầu như là người từng tiếp cận () (), đều sẽ chịu nguyền rủa.
...
Càng đến mặt sau, chữ viết càng không thể đọc nổi, có thể thấy rằng người viết cuốn nhật ký này lúc đó chắc chắn đang vô cùng hoảng sợ.
Cố Sở cau mày, cuốn sổ nhật ký này có quá nhiều thứ cô xem không hiểu, sách gì? Nguyền rủa gì?
Còn có những từ ngữ bị xóa bỏ kia rốt cuộc ghi cái gì?
Vốn dĩ cho rằng quyển nhật ký có thể giải bỏ một số bí ẩn, nay lại khiến cho suy nghĩ của Cố Sở loạn thêm.
Cả một quyển nhật ký dày chỉ ghi một vài tờ ngắn ngủn, cũng không phải ngày nào cũng viết, hơn nữa nhìn số ngày có thể thấy Sở Tương Như chỉ viết nửa năm rồi bỏ.
Nhưng nếu đã được anh ấy giấu cẩn thận ở một nơi bí ẩn như thế, quyển nhật ký này khẳng định vô cùng quan trọng.
Cổ Sở nhanh chóng lật hết những tờ bỏ không đi, mãi tới trang thứ hai từ cuối đếm lên, bỗng nhiên lại có chữ xuất hiện.
Ngày 17 tháng 3
Nó đang nhìn trộm mình, mình phải giấu thứ đồ kia đi.
Ngón tay Cố Sở vặn chặt, hơi đung sức túm chặt lấy quyển nhật ký.
Dòng chữ này mực mới hơn những trang trước, dường như vừa mới viết không lâu, nói cách khác chuyện này có khả năng liên quan tới sự mất tích của Sở Tương Như.
"Nó" là chỉ cái gì?
Có liên quan gì tới thứ nhìn lén Sở Tương Như hồi đầu quyển nhật ký?
Vậy thứ đồ kia là gì?
*****
Những ngày sau đó, Cố Sở đã lật đi lật lại quyển sổ nhật ký xem biết bao nhiêu lần, vẫn không hề có một chút manh mối nào về những điều bí ẩn viết bên trong.
"Ai."
1 giờ sáng, Cố Sở xách theo bữa khuya đi dưới hàng hiên nhỏ hẹp.
Bóng đèn ở tầng năm đã lâu chưa tu sửa hơi tối tăm, phát ra tiếng vang xè xẹt, lúc ẩn lúc hiện.
Không biết vì sao, cô luôn có loại cảm giác bị nhìn lén, Cố Sở dừng chân, đột nhiên quay đầu lại, nhưng phía sau vẫn trống rỗng không một bóng người.
Cô dừng lại một lúc, sau đó bước nhanh hơn về phòng.
Loại cảm giác này không phải mới lần đầu xuất hiện, Cố Sở nhớ tới đoạn nhật ký mà Sở Tương Như đã viết——
Mình cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn lén mình!
Cố Sở buông túi đồ ăn tối xuống, rõ ràng đã về tới phòng kín an toàn rồi, nhưng cái loại cảm giác bị nhìn lén đến từ bốn phương tám hướng vẫn chưa biến mất, giống như đang bị một đôi mắt to nhìn chằm chằm vào vậy. Đọc truyện tại Mái ấm của Nadia.
Cô chậm rãi di chuyển trong phòng, chăm chú nhìn, muốn tìm kiếm một vài thứ không nên xuất hiện trong căn phòng này, ví dụ như một vài chiếc camera mini.
Khi cô đảo mắt qua kệ sách trong phòng khách, Cố Sở dừng lại.
Kệ sách tám tầng chứa đầy sách báo, nhưng lại được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, trật tự theo chữ cái, chỉ liếc mắt một cái, Cố Sở đã phát hiện quyển thứ ba ở ngăn thứ hai, có một quyển sách vốn không nên tồn tại trong căn phòng này.
Cô nghĩ tới một dòng nhật ký khác——
Về đến nhà, phát hiện trên bàn có thêm một quyển sách, có người đã tới đây?