Trên đường đi ký hợp đồng, Lộ Ninh cứ nhấp nha nhấp nhổm, Lương Hách Thành ngồi ghế lái lái xe, Lộ Ninh ngồi ghế phụ như ngồi ghế nóng.
Một tuần trước, phương án Lương Hách Thành muốn là phương án cũ, nói là dự án mới phải mượn phương án đó làm tài liệu tham khảo. Lúc ấy anh cũng không nghĩ nhiều, liền đi tìm phương án cũ.
Một tuần trước, Lương Hách Thành xin bản kế hoạch cũ, nói rằng cần dùng bản kế hoạch đó làm tài liệu tham khảo cho dự án mới, lúc đó anh không nghĩ nhiều nên chuyển sang phương án cũ.
Để thuận tiện cho việc lưu trữ, tất cả các file đều được sử dụng ngày cộng với tên dự án để đặt tên tồn tại trong một thư mục. Anh tìm được thư mục, cũng gửi qua một ngày trong đó —— anh cho rằng đó là phương án Lương Hách Thành muốn, lại quên đó là nhật ký nhỏ mà anh giấu kín.
Nhật ký của anh rất ít khi được ghi ở công ty, chỉ có thời gian thức đêm tăng ca, ít về nên anh viết một ít ở công ty, để tránh bị người phát hiện, anh còn đặt tên kèm theo ngày tháng giấu ở trong một đống phương án cũ không cần dùng. Vốn định chờ không tăng ca rồi mới chuyển sang máy tính của mình, không ngờ lại gửi nhầm cho Lương Hách Thành.
Tóm lại, đây là chuyện thông minh ngược lại bị thông minh hại, nhưng có một sự nhầm lẫn không thể trùng hợp hơn, nên thật là xấu hổ.
Lộ Ninh giờ phút này quả thực không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với Lương Hách Thành. Lương Hách Thành lái xe còn muốn cười mà không cười trong xe tràn ngập không khí vui vẻ!
Anh vui vẻ cái búa!
"Trong lòng cậu đang mắng tôi à?" Đúng lúc chờ đèn đỏ Lương Hách Thành quay đầu nhìn Lộ Ninh, "Nhưng đừng nói với tôi, sở thích của cậu rất đặc biệt, tôi cũng không biết trên đời này cư nhiên còn có loại 'màng mông'.
"Tôi cũng không biết anh còn có kinh nghiệm dán màng đấy!" Lộ Ninh nói xong liền hối hận. Đây không phải là rõ ràng thừa nhận rằng anh đã đọc tin?
"Chậc chậc, cậu còn không tin, thật sự là tôi đã từng dán rồi." Lương Hách Thành châm một điếu thuốc, mở cửa kính xe chậm rãi hút. Gió thổi vào làm tóc anh rối tung, nhìn có chút ngốc nghếch." Tất nhiên, không phải màng mông mà cậu đề cập mà là bọc điện thoại di động, tôi nhớ đó là kỳ nghỉ hè năm tôi học cấp 2, không hiểu sao tôi lại cãi nhau với bố, bố tôi rất tức giận, còn nói tôi là kẻ làm biếng. "Thiếu gia, tôi không thể chịu đựng được bất kỳ khó khăn nào, kể cả những người bên ngoài dán màng điện thoại di động. Lúc đó tôi và bố tôi cũng đang ở trong xe, chúng tôi tình cờ đi qua phố đi bộ gần trường học, có nhiều người bán màng bọc điện thoại di động, cậu nói lúc đó tôi còn nhỏ khí thịnh, sao tôi nghe được? Tôi liền đi mua mười tấm dán điện thoại di động."
"Mười cái? Để bán?"
"Làm sao có thể? Điện thoại di động mẫu mã nhiều như vậy, mười tấm cũng không đủ bán, mười tấm tôi mua lúc đó thực ra là cùng một mẫu, chỉ là điện thoại di động cha tôi dùng." Hách Thành cười khẩy nói: "Về đến nhà, tôi lén đập vỡ kính cường lực điện thoại của bố, sau khi ông ấy phát hiện, tôi lại dán vào trước mặt ông ấy. Tôi nói: Bố ơi, miếng dán này không thu tiền, con trai sẽ dán miễn phí cho bố, nếu bố ra ngoài tìm người dán sẽ mất tiền, vẫn là con trai bố đỉnh nhất phải không?
"... Chủ tịch Lương không đánh anh à?"
"Không có, ông ấy không ngờ có người dám phá đồ của ông ấy." Ngừng một chút, Lương Hách Thành nhớ lại, "Nhà chúng tôi không đánh trẻ con. Thông thường, nếu chúng tôi mắc lỗi, bố tôi sẽ lấy một nồi gạo trắng đen vàng trộn lẫn với nhau, bắt tôi chọn từng thứ một.
"Vậy anh không mù, nên cảm tạ Thượng Đế."
"Đúng vậy. Nhưng mà nói lại, chẳng phải công nghệ dán mông cao hơn nhiều so với dán kính cường lực điện thoại di động sao?" Lương Hách Thành khởi động xe, "Điện thoại cứng, không khí bong bóng nước rất dễ nổi, cái mông cậu..."
"Anh hay không, tôi cầm con dấu nhảy xuống xe!" Lộ Ninh nghĩ thầm bất chấp tất cả, dù sao thiết lập tiểu trợ lý đứng đắn đã sớm sụp đổ! Mặt hắn vứt đến cặn bã cũng không còn!
"Được rồi được rồi, không nói thì nói, cậu dọa tôi đấy nhóc." Lương Hách Thành thật sự tập trung lái xe, khóe miệng cong hết cỡ, "Chậc! Sao trước đây tôi không nhận ra rằng cậu rất hài hước?"
Lộ Ninh phớt lờ Lương Hách Thành, ngồi bên cạnh hận sao vẫn chưa đến chỗ ký hợp đồng vẫn, hai năm liền anh đã cố gắng duy trì hình tượng một trợ lý hào phóng, đứng đắn, thông minh và có năng lực nhưng bây giờ đã thất bại, đã bị ông chủ phát hiện!
Trời muốn diệt hắn mà!
Lộ Ninh Nghĩ đến nhật kí của chính mình, liền giật mình nhìn lại tập tin trong máy.
May quá, một file nhật ký khác chưa được gửi đi.
Lộ Ninh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trong lòng sợ hãi, ra một thân mồ hôi lạnh, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tái mét không hồng nhuận như trước.
Lương Hách Thành lái xe, cũng không chú ý tới biến hóa của Lộ Ninh, nhưng sau khi anh đỗ xe xong, rõ ràng cảm giác được Lộ Ninh có chút mất tập trung.
"Sao thế?" Lương Hách Thành hỏi Lộ Ninh, "Cậu tức giận à?"
"Không có." Lộ Ninh hít sâu một hơi, tận lực làm cho mình có vẻ bình tĩnh một chút. Anh cười cười nói: "Đây không phải là muốn ký hợp đồng sao, tôi phải bình tĩnh một chút, miễn cho trong chốc lát sẽ phạm sai lầm. "Bình thường ký hợp đồng, đều là hai người anh và Lương Hách Thành mỗi người xem một lần, đều xác định không thành vấn đề mới có thể ký.
"Đúng vậy, coi như tố chất tâm lý của cậu cũng không tệ lắm."
"Vậy tại sao anh không dám để tôi lái xe?" Anh đã từng lái xe.
"Không phải tôi để cho cậucơ hội kiểm tra hộp thư sao? Không kiểm tra hộp thư thì làm sao tôi biết cậu rất thú vị?"
"Cám ơn!" Lộ Ninh lật giở chiếc cặp một lần nữa, xác định chắc chắn không lấy nhầm con dấu và những vật dụng quan trọng khác, sau đó mới đi theo Lương Hách Thành, về phần Lương Hách Thành nói chuyện tương đối thiếu đánh, chuyện này giống như thói quen Lương Hách Thành bước vào văn phòng cởi áo khoác, anh cũng quen rồi.
* * *
Lộ Ninh đến Húc Thành hai năm trước.
Lương Hách Thành tuy nói nhiều lúc thiếu đánh nhưng làm ăn rất đáng tin cậy, theo như Lộ Ninh biết anh đã cùng bạn học trước khi tốt nghiệp đại học thành lập công ty, không phải công ty này mà là công ty đèn điện tên là "Khải Minh", công ty này nằm ở phía Tây thành phố, khi mới thành lập, Lương Hách Thành cùng bạn học hùn vốn kinh doanh.
Bây giờ Khải Minh đã có quy mô riêng, trở thành đại lý đèn điện lớn nhất tỉnh, hoạt động kinh doanh cũng rất có tiếng.
Theo lý thuyết, đại bộ phận mọi người đều lựa chọn tiếp tục cùng bạn học làm công ty lớn hơn, nhưng Lương Hách Thành lại hết lần này tới lần khác trái ngược với suy nghĩ của đại đa số mọi người, hắn đem công ty hoàn toàn giao cho bạn học của mình quản lý, tự mình chạy ra thành lập Húc Thành. Hiện tại Húc Thành có hai công ty con, một công ty chuyên làm dịch vụ an ninh mạng và nhà thông minh, bên ngoài gọi là Húc Thành khoa học kỹ thuật, một công ty chuyên phụ trách đấu thầu đại lý, ngoài gọi là công ty đấu thầu đại lý Húc Thành.
* * *
Lúc Lộ Ninh mới tới, khoa học kỹ thuật Húc Thành mới lập, chính là lúc Lương Hách Thành tích góp một số vốn cho dự án đấu thầu đại lý, phúc lợi của công ty không tốt lắm. Nhưng sau đó Lương Hách Thành bắt đầu tập trung vào công nghệ Húc Thành, tình huống của công ty cũng không đến nỗi nào. Khi Lộ Ninh vào làm chính thức, anh tận mắt chứng kiến Lương Hách Thành đổ rất nhiều tiền vào dự án mà không lấy lại được, nhân viên của công ty lần lượt rời đi.
Lương Hách Thành còn hỏi Lộ Ninh có rời đi không, nhưng Lộ Ninh không cần suy nghĩ lắc đầu, anh đến không một xu dính túi, Lương Hách Thành thu xếp cho anh ở một căn hộ do công ty thuê cho nhân viên ở. Ba bữa ăn mỗi ngày.
Không thể vô ơn nên anh đã ở lại làm bạn với Lương Hách Thành.
Họ là bạn, Lương Hách Thành từng nói, đầu tiên bọn họ là bạn bè, sau đó mới là đồng nghiệp.
Là đồng nghiệp chứ không phải cấp trên, cấp dưới đủ chứng minh Lương Hách Thành coi trọng Lộ Ninh.
Đúng là trước khi Lộ Ninh gửi nhầm email, Lương Hách Thành thật sự cho rằng Lộ Ninh là một người tương đối điềm tĩnh và khôn khéo, nhưng bây giờ...
"Ôi, sao tự dưng tôi thấy sợ hãi quá!" Lương Hách Thành khoa trương vỗ ngực.
Lộ Ninh vô cùng ngạc nhiên: "Sợ hãi cái gì?" Anh dám một mình đánh năm tên lưu manh có biết "sợ hãi" là gì không?
"Sợ quá..." Lương Hách Thành buồn cười nhìn Lộ Ninh, "Cậu có chắc là lúc ký hợp đồng sẽ không đột nhiên "Ôi, ôi tôi hoảng quá không?"
"Lương Hách Thành!" Lộ Ninh hô xong phát hiện âm thanh hơi lớn, tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Anh đủ rồi!
"Này, cậu còn dám gọi tên sếp mình?"
"Tôi còn dám đem "Ngọc tỉ" của anh ném vào bồn cầu! Cẩn thận không ký được hợp đồng, công trình hỏng mất!" Lộ Ninh nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng đừng chọc thần, thần bây giờ rất hung dữ!"
Đừng nhìn Lộ Ninh bình thường đối với Lương Hách Thành đều là "Sếp", "Sếp", "Sếp", nhưng đó là vì để cho Lương Hách Thành ở trước mọi người xây dựng uy tín, cũng có chút gọi là thành thói quen. Mà trong lòng, anh đối với Lương Hách Thành kỳ thật coi như rất tùy ý. Ít nhất trong lòng không có áp lực.
P.S. Bị phát hiện ra bí mật đáng xấu hổ lại là chuyện khác.
Lương Hách Thành tất nhiên cũng thật lòng coi Lộ Ninh là bạn, bị trừng mắt cũng không tức giận, cười hai tay đút túi, đi đến chỗ hẹn khách hàng.
Lộ Ninh tức giận hừ hừ đi theo phía sau, trong lòng thầm niệm. Đừng so đo, ngàn vạn lần đừng so đo, người trước mắt chính một tên cầm thú một mình so lo năm tên lưu manh!
Cầm thú tiên sinh đã đặt nơi ký hợp đồng trong một quán trà rất thanh lịch. Lúc Lương Hách Thành và Lộ Ninh đến, đối phương còn chưa tới.
Trên thực tế Lương Hách Thành cùng Lộ Ninh so cùng đối phương hẹn xong thời gian đến sớm mười phút đồng hồ. Mà đối phương thì tới phút cuối cùng mới đến.
Gần như khi người đàn ông vừa vào cửa, Lộ Ninh sững người, hốt hoảng vô thức túm lấy Lương Hách Thành bên cạnh.