Lúc ra khỏi nhà tắm, trên người Giang Dục hẵng còn đọng hơi nước.
Cậu xoa xoa mái tóc đã khô được một nửa, xỏ đôi dép lê rồi đi vào phòng khách.
Phòng khách lóe lên tia sáng mỏng manh, có tiếng nước truyền đến từ phòng bố mẹ.
Có vẻ như Giang Mộng còn đang nói chuyện phiếm, có tiếng cười đùa của nữ sinh phát ra từ phòng cô.
Ngoài trời vẫn đổ cơn mưa không ngớt, lúc bước đến ban công, Giang Dục bỗng nhìn thấy có người đang đứng trong một góc khuất.
Người đó dựa lưng vào tường hút thuốc, giữa làn môi anh là đốm lửa lúc ẩn lúc hiện.
Trong khoảnh khắc tia sấm giáng xuống, Giang Dục chợt thấy rõ gương mặt của Lê Ứng.
Anh đứng ở nơi ánh đèn hắt hiu, chăm chú nhìn theo Giang Dục.
Vừa thấy cậu ra ngoài thì anh cũng dập thuốc đi.
Làn gió biển mang theo mưa bụi thổi vào từ cửa sổ.
“Lạnh không?”
Lê Ứng chợt mở lời.
Giang Dục có chút bất ngờ, cậu treo khăn mặt lên rồi nghiêng đầu hỏi: “Dạ?”
Lê Ứng không nói tiếp, anh vươn tay khép lại cửa sổ đằng sau mình.
Bây giờ đang là thời điểm nóng nực nhất của mùa hè, cứ mặc cho mưa rền gió dữ thì trong không khí vẫn có một luồng oi bức.
Không lạnh chút nào.
Giang Dục còn nhớ nhiệm vụ Giang Mộng giao cho mình nên không rời đi ngay, song cậu cũng không biết phải nói gì với Lê Ứng.
Bình thường tính cậu khá lười biếng nên người khác luôn phải bắt chuyện trước.
Tiết trời khá ngột ngạt, Giang Dục lại kéo cửa sổ ra để mưa bụi thổi vào một chốc cho mát.
Lê Ứng cũng không rời đi, hai dáng người ở ban công dần khuất vào bóng tối, lặng yên thưởng thức cơn mưa tưởng chừng như kéo dài mãi mãi.
Mái tóc sắp khô của Giang Dục lại bị mưa phùn làm ướt, nhẹ nhàng rủ xuống đầu cậu.
“Anh và chị em…”
“Em học ở Giang Đại…”
Hai người đồng thời mở lời, lại không hẹn mà cùng khựng lại, sau đó liếc mắt nhìn nhau.
Giang Dục dời mắt đi trước, cậu không khỏi oán thầm, nói chuyện với người lạ quả là lúng túng mà.
Lê Ứng nhìn cậu trong chốc lát rồi thu lại ánh mắt: “Em nói đi.”
“Anh học cùng lớp với chị em ạ?” Giang Dục hỏi, cậu nói một câu mang tính ám chỉ, “Em từng nghe chị nhắc đến anh.”
“Ừ,” Lê Ứng buông rèm mi, chẳng biết đang suy tư điều gì.
“Bình thường bọn anh không nói chuyện nhiều, đây là lần đầu tiên anh biết cậu ấy có em trai.”
Anh nói xong thì nghiêng đầu nhìn về phía Giang Dục, giọng nói dưới màn mưa có vẻ hơi trầm: “Bọn em không giống nhau lắm.”
Nói đến đây Giang Dục lại phấn chấn hẳn lên, cậu gật đầu rồi nở nụ cười đắc ý: “Em lớn lên giống mẹ nên khá đẹp trai, chị ấy giống bố nên mới xấu xí.”
Lê Ứng cười nhẹ, anh đáp một tiếng: “Ừ.”
Nghe tiếng đáp lời, Giang Dục lại nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Chỉ thấy Lê Ứng vốn được gọi là nam thần lạnh lùng lại đang nở một nụ cười nhàn nhạt, cứ như anh thật sự đồng tình với câu nói của cậu.
Chẳng phải anh rất dễ gần đó sao.
Giang Dục càng tán gẫu càng cảm thấy bà chị mình sai lè, ngày nào cô cũng chê người ta lạnh lùng rồi khó tiếp cận này nọ.
Nhưng cậu thì lại khá thích tính cách của Lê Ứng.
Tuy có phần kiệm lời, nhưng anh luôn đáp lại người khác một cách rất chân thành.
Hai người lại im lặng một lúc.
Thấy Giang Dục không nói gì nữa, Lê Ứng bèn hỏi: “Em học ở Giang Đại à?”
“Dạ,” Giang Dục nhìn anh với vẻ tò mò, “Sao anh biết?”
Lê Ứng: “…Ban nãy Giang Mộng có nhắc đến.”
“À,” Giang Dục không hề nghi ngờ anh.
Lê Ứng lại hỏi: “Năm hai à?”
“Dạ, sắp khai giảng năm hai.” Giang Dục vuốt vuốt tóc, cậu kéo cửa sổ, ngăn lại màn mưa như một bức rèm che, “Em định thi vào Hải Đại nhưng bị thiếu điểm.”
Lê Ứng nhìn Giang Dục, lại ngắm mái tóc mềm oặt vì ướt nước của cậu.
Phải một lát sau anh mới buông mi, nén lại những suy nghĩ không rõ dưới đáy mắt.
“Em về phòng nghỉ ngơi đi.” Lê Ứng nói, lại đưa mắt nhìn cậu, “Đừng quên sấy tóc.”
…
Trong lúc Lê Ứng đi tắm, Giang Dục liên tục bị Giang Mộng quấy rầy.
Giang Mộng không ngừng hỏi thăm tiến triển của cậu, nào là có xin được WeChat không, có hỏi thăm được kiểu con gái mà Lê Ứng thích không, anh có chút cảm tình nào với cô không.
Có vẻ như đám con gái phòng bên đang trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Giang Dục không chịu được sự quấy rầy của cô, cậu đành dựa vào đầu giường rồi bật một ván game lên.
Tin nhắn của Giang Mộng lại nhảy ra.
> Lê Ứng thích sạch sẽ nên mày nhớ lấy chăn riêng cho cậu ấy.
Còn nữa, mày nhớ ngủ đàng hoàng cho chị!!
Giang Dục lười trả lời, cậu rủ một người bạn mình hay chơi cùng lên game, người bạn kia lại kéo thêm một nữ sinh nữa thành đội ba người.
Cậu đang chơi dở thì Lê Ứng quay về phòng sau khi tắm xong.
Sau cuộc trò chuyện trên ban công, bầu không khí vừa xa lạ vừa xấu hổ giữa hai người cũng khá hơn rất nhiều.
Giang Dục nhìn anh, chợt nhớ đến lời dặn dò của Giang Mộng: “Trong ngăn tủ phía sau anh có một cái chăn, anh có thể dùng cái đó, còn nếu anh không ngại thì đắp chung một cái với em cũng được.”
Lê Ứng liếc nhìn lớp chăn bông bị vo thành một cục trên giường.
Giang Dục đang duỗi thẳng một chân, chân còn lại thì giẫm lên mặt chăn, có vẻ như tư thế ngủ của cậu rất xấu.
Lê Ứng dời tầm mắt đi, “Không cần đâu, đêm nay không lạnh.” Anh cầm lên một cái gối khác ở đầu giường, “Cái này là của anh à?”
“Dạ,” Giang Dục dịch mông sang một bên để chừa chỗ cho anh.
Giường cậu không lớn, phải cố lắm mới nhét được hai nam sinh trưởng thành.
Nghe tiếng nói chuyện của Giang Dục, bạn cậu bèn hỏi ‘ai vậy’.
Giang Dục đáp: “Bạn cùng lớp của chị tôi.”
Cô bạn kia lại hỏi: “Bạn của chị cậu chắc đẹp trai lắm hả?”
Giang Dục khựng lại, cậu vô thức giương mắt nhìn về phía Lê Ứng.
Lúc này anh vừa leo lên giường, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Như nhận ra ánh mắt của Giang Dục, Lê Ứng chợt ngẩng đầu lên rồi nhìn cậu với ý dò hỏi.
Giang Dục bèn dời tầm mắt đi, cậu hỏi lại đầu dây bên kia: “Sao cậu biết?”
Nữ sinh nói: “Giọng hay chứ sao, vừa nghe là biết đẹp trai rồi.”
Giang Dục hơi nở nụ cười, sau đó đáp: “Ừ, cực kì đẹp trai.”
Lê Ứng nhìn cậu, có thể đoán được đại khái bọn họ đang nói những gì.
Anh lại nhìn Giang Dục thêm vài lần, thấy cậu vẫn nghiêm túc chơi game, lúc này anh mới tiếp tục rũ mắt xuống nhìn di động.
Trên điện thoại Lê Ứng không có trò gì để giải trí, xem xong đoạn phim phóng sự dài hai mươi phút thì cũng gần đến giờ ngủ, anh bèn tắt điện thoại rồi ghé mắt nhìn sang màn hình game của Giang Dục.
Nhận ra ánh mắt của Lê Ứng, Giang Dục bèn quay đầu sang hỏi anh: “Anh chơi không?”
Lê Ứng đáp: “Anh xem em chơi thôi.”
Nghe anh nói vậy, Giang Dục bèn sáp lại gần rồi xoay màn hình về phía anh.
Lê Ứng nhìn theo ngón tay linh hoạt của cậu trên màn hình.
Tốc độ của cậu rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã lấy được mạng của hai người đang nấp dưới tàng cây đối diện.
Trò chơi dần đi đến kết thúc, không lâu sau Giang Dục đã ăn được gà như mong muốn, cậu lên tiếng chào hỏi các bạn rồi rời khỏi nhóm.
(Ăn gà: Đạt hạng cao nhất trong game PUBG.)
“Không chơi nữa à?” Lê Ứng hỏi.
“Dạ thôi,” Giang Dục xoa xoa cổ rồi hỏi ngược lại, “Anh không định đi ngủ ạ?”
Ngày thường Giang Dục không hay ngủ sớm, nhưng vừa nhìn cũng biết Lê Ứng chính là dạng học sinh ngoan thích ngủ sớm dậy sớm, cậu cứ nghĩ anh ngại ngủ trước nên phải đợi mình ngủ cùng.
Lê Ứng im lặng trong chốc lát: “Em chơi rất giỏi.”
Nói đến đây Giang Dục lại khiêm tốn, cậu lười biếng cười một tiếng: “Cũng bình thường.”
Sau đó cậu lại tò mò nghiêng đầu: “Anh thì sao? Bình thường anh không hay chơi game ạ?”
“Ừ, rất ít khi chơi.” Lê Ứng nói, “Bài tập của bọn anh rất nhiều.”
Quả thực Giang Dục cũng từng nghe Giang Mộng than thở rằng bài tập của bọn cô vừa nhiều vừa khó.
Thế nhưng bận bịu đến mức không có thời gian yêu đương hay game gủng, có lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa người thường và học bá.
(Học bá: Những người chăm học nên đạt điểm cao.)
Giang Dục cười một tiếng: “Bảo sao.”
Lê Ứng nhìn cậu: “Gì cơ?”
“Bảo sao đến thời gian yêu đương mà anh cũng chẳng có.” Giang Dục nửa đùa nửa thật nói.
Lê Ứng không ngờ cậu đột nhiên nói như vậy, anh thoáng khựng lại, rồi chợt buông rèm mi.
Thấy Lê Ứng có vẻ không hào hứng mấy với chủ đề này, Giang Dục cũng không hỏi thêm gì nữa.
Trước khi đi ngủ còn phải xem phim phóng sự, hiển nhiên đóa hoa cao lãnh này đã dồn hết tâm tư vào việc học, hoàn toàn không có suy nghĩ yêu đương.
Sau khi trò chuyện qua loa vài câu, Giang Dục đã vứt lời dặn dò của Giang Mộng ra sau đầu, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Hệt như suy đoán của Lê Ứng, tư thế ngủ của Giang Dục không chỉ xấu ở mức độ bình thường, chỉ một mình cậu mà đã chiếm hơn phân nửa mặt giường.
Lê Ứng bị đẩy đến mép giường, trong lúc anh đang mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, bên cạnh lại có người lăn đến, tiếp tục chiếm lấy không gian vốn không còn nhiều của anh.
Cuối cùng anh lùi đến mức không thể lùi được nữa, bị người nọ dùng cả tay và chân siết chặt lấy như một chiếc gối ôm.
Cơn buồn ngủ vừa trỗi dậy nhất thời tiêu tan.
Lê Ứng nghiêng đầu.
Nương theo ánh đèn ngủ mỏng manh, anh cảm nhận được đôi môi hé mở của Giang Dục đang thở ra từng hơi nhè nhẹ, cậu ngủ rất say.
Màu môi cậu khá nhạt, môi dưới có một nốt ruồi không quá rõ ràng.
Ít nhất là ở khoảng cách xã giao bình thường sẽ không làm người khác chú ý, nhưng vào buổi đêm như thế này lại cực kì dễ thấy.
…
Cơn mưa kéo dài suốt cả đêm, bầu không khí hôm sau vô cùng tươi mát.
Khi Giang Dục thức giấc, cả chiếc giường chỉ còn một mình cậu đang ngang ngược độc chiếm.
Đến khi vác cái đầu như tổ quạ ra ngoài, cậu lại thấy những người khác đang ngồi nói chuyện trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, ai nấy đều nghiêng đầu nhìn cậu.
“Sao đến giờ em mới dậy,” Giang Mộng phàn nàn một câu, song giọng điệu lại rất vui vẻ, “Lê Ứng cứ đòi đợi em tỉnh để chào hỏi rồi mới đi, kết quả là em ngủ đến tận bây giờ, người ta chờ em rất lâu rồi đó.”
Giang Dục không thèm để ý đến bà cô thích nói dối lòng này.
Cậu vô thức liếc mắt sang Lê Ứng, chỉ thấy anh đang nhìn cậu với khóe miệng hơi cong.
Tuy nụ cười không quá rõ ràng, nhưng lại có thể nhìn ra tâm trạng anh rất tốt.
Giang Dục chải chải mái tóc rối bời, cậu lấy phần ăn sáng cuối cùng trên bàn, nhìn Lê Ứng rồi hỏi: “Sao anh không gọi em dậy?”
Không đợi Lê Ứng mở miệng, Giang Mộng đã nguýt Giang Dục trước, cô nói: “Cậu ấy cố ý dặn chị đừng gọi em dậy đấy.”
“Không sao,” Lê Ứng nhìn đồng hồ, “Hôm nay không gấp.”
Giang Dục yên lặng nhét một cái bánh bao súp vào miệng.
Tuy nói là cố ý chờ cậu, nhưng thực tế Lê Ứng cũng chẳng nói được mấy câu với Giang Dục.
Trong lúc cậu ăn sáng, ai nấy đều bàn luận về việc học trên trường.
Lê Ứng chợt dừng lại rồi hỏi cậu một câu: “Ngon không?”
“Vâng,” Giang Dục liếm liếm nước súp trên môi, “Ngon lắm, nhà hàng nằm trước cửa tiểu khu phải không ạ?”
“Ừ, còn nóng không?” Lê Ứng hỏi.
Giang Dục gật đầu, vẫn còn nóng lắm, chắc là vừa được hấp lại.
Cậu ăn thêm một cái bánh bao súp, bỗng dưng nhớ ra gì đó: “Tối qua anh ngủ ngon không?”
“Cũng được,” Dường như Lê Ứng đã nở nụ cười, “Ngủ ngon lắm.”
Bên này bọn họ lặng lẽ trò chuyện vài câu, những người khác cũng tán gẫu hăng say không kém.
Đợi Giang Dục ăn xong, ba người bèn đứng dậy rồi nói lời chia tay.
Đợi bọn họ ra về, cánh cửa vừa đóng lại, Giang Mộng đã gấp gáp tra hỏi Giang Dục: “Chị thấy quan hệ của hai người khá tốt đó, sao, có tìm hiểu được gì không?”
Giang Dục nghĩ nghĩ, không hề nể nang với chị mình: “Tôi nghĩ bà tạch rồi, anh ấy không có ý định yêu đương gì đâu.”
Giang Mộng lập tức sa sút tinh thần, một lúc lâu sau vẫn chưa hết hi vọng mà hỏi: “Mày chắc không? Chị thấy cậu ấy có thiện cảm với chị mà, sáng nay cậu ấy còn chờ mày hơn hai tiếng đồng hồ, đáng lẽ ra là cậu ấy định đi từ sớm rồi.”
Giang Dục nhún vai: “Thế bà theo đuổi thử đi.”
Nghe câu nói vô trách nhiệm của cậu, Giang Mộng lại hỏi: “Thế mày có xin được WeChat của cậu ấy không?”
“Không,” Giang Dục với lấy lọ sữa chua rồi tiện tay bật TV lên.
Quả nhiên không thể trông chờ gì vào nó mà, Giang Mộng thấy dáng vẻ này của cậu thì sôi máu, cô cầm lấy gối ôm trên sô pha rồi đập cậu tới tấp.
Hai người đùa giỡn hồi lâu, cuối cùng vì công lao của Giang Dục mà kế hoạch của Giang Mộng không biết đi về đâu.
…
Chớp mắt đã tới ngày khai giảng, Đại học Giang Châu mà Giang Dục theo học nằm gần nhà nên cậu không trọ lại trường.
Trong khi đó Giang Mộng lại học ở Đại học Hải Thành, nên cô ở lại Hải Thành luôn.
Tuy cách không xa, nếu đi xe chỉ mất tầm một tiếng, nhưng việc học của cô rất nặng, thường thì cô chỉ về nhà vào cuối tuần.
Mới khai giảng không lâu, hôm nay Giang Dục vừa kết thúc tiết học buổi chiều, cậu đang chuẩn bị đến quán net cùng bạn bè thì nhận được điện thoại của Giang Mộng.
Cô để quên máy tính xách tay ở nhà, buổi chiều hôm nay lại cần dùng, nên cô nhờ Giang Dục cầm đến giúp.
Tuy ngoài miệng thì càm ràm, nhưng dù sao cũng là chị ruột của mình, Giang Dục cúp điện thoại xong thì từ chối lời rủ rê của bạn bè, về nhà lấy máy tính rồi gọi xe đến Hải Đại.
Đến được Hải Đại, Giang Mộng lại bảo cậu đến gặp cô ở sân bóng rổ.
Giang Dục không vui lắm, hồi trung học bố mẹ kéo Giang Mộng đến xem cậu thi đấu, lúc đó cô còn tỏ vẻ khó chịu vô cùng, thế mà bây giờ lại rõ là hăng hái.
Cậu đến sân bóng rổ nhìn qua, quả nhiên là Lê Ứng đang chơi bóng.
Có không ít người tụ tập ở rìa sân, Giang Dục bèn đi vào cổng.
Từ đằng xa, cậu thấy anh ung dung nhảy lên rồi ném thẳng một quả vào rổ.
Hóa ra đóa hoa cao lãnh cũng biết chơi bóng rổ, Giang Dục nghĩ bụng, đẹp trai phết.
Lúc đưa máy tính cho Giang Mộng, Giang Dục còn không quên trêu cô vài câu: “Không phải bà nói xem bóng rổ chẳng có gì hay ho à?”
Giang Mộng hiểu ý cậu ngay, cô giơ tay lên vỗ vai cậu em: “Nhìn mày chơi và nhìn Lê Ứng chơi sao có thể giống nhau được?”
Giang Dục chậc một tiếng: “Còn chưa yêu đương mà đã bênh chằm chặp rồi, ngẫm lại xem hôm nay ai đến đưa máy tính cho bà.”
“Vâng vâng vâng, em trai chị giỏi nhất.” Giang Mộng không thèm cãi nhau với cậu.
Dứt lời, cô lại nghĩ đến điều gì, chợt giương mắt nhìn cậu, “Mày liệu mà nhớ kĩ mấy câu này, đến lúc yêu đương thì đừng quên mày còn có một bà chị ruột đấy nhé.”
Giang Dục mới đến chưa được bao lâu, thấy bên cạnh Giang Mộng có một anh đẹp trai lạ mặt, đám bạn của cô không kìm được mà hỏi oang oang “ai vậy”.
Giang Mộng bèn kéo cổ tay Giang Dục rồi giới thiệu với mọi người, “Em trai ruột mình đó.” Trong giọng nói của cô còn có chút đắc ý.
Sau khi mọi người mạnh ai nấy nói vài câu, một nữ sinh bỗng dưng nói: “Ê, có phải Lê Ứng đang nhìn về phía bọn mình không?”
Khi Giang Dục nghe vậy rồi ngẩng đầu lên, Lê Ứng đã thu lại ánh mắt.
Đồng đội liên tục chuyền bóng cho Lê Ứng khiến anh phải chạy suốt cả trận, hoàn toàn không có thời gian dừng lại.
Buổi chiều Giang Mộng còn có việc, cô hẹn Giang Dục cùng nhau ăn tối rồi đi trước.
Giang Dục chẳng muốn chờ cô, chia tay cô xong thì cậu cũng chuẩn bị đi về.
Trước khi đi cậu lại lia mắt sang sân bóng, nghĩ bụng dù sao Lê Ứng cũng không thấy được mình, chắc là không cần phải chào hỏi.
Đúng lúc này Lê Ứng vừa dừng lại nghỉ ngơi chợt nhấc mi, sau đó nhìn thẳng về phía cậu.
—
Hết chương 02..
Danh Sách Chương: