Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi rất tức giận! Thực sự vô cùng vô cùng tức giận! Chiếc chổi lông gà cầm trong tay tôi vô số lần muốn quét quách cái tên nhóc đang ngồi nhơ nhởn trên con Robot hút bụi đằng kia, cái tên nhóc toàn thân đầy vảy tím, đến cái đuôi mọc trên người cũng dài chưa đến hai tấc, đó một con...rồng mập mạp phúng phính.

Lần này hắn lại tiếp tục dùng tiền của tôi để săn đồ trên mạng! Còn một hơi mua tận bốn cái đĩa bay bóng loáng, thực ra là mấy con Robot hút bụi mà đến cái vỏ hạt dưa cũng không thể xử lý được, cũng chỉ bởi vì tôi cảnh cáo hắn, nếu như muốn ở lại trong tiệm của tôi thì bắt buộc phải cố gắng làm việc, ít nhất mỗi ngày đều phải quét nhà! Nhưng mà, kết quả, hắn lại biến việc ngồi trên con Robot hút bụi di chuyển khắp nơi trong nhà thành thứ giải trí lớn nhất trong hai ngày này.

Tuy rằng tôi rất tức giận, tuy rằng không muốn nhắc nhiều đến hắn, nhưng mà tôi là một yêu quái thành thực, con rồng với hình dáng thiếu nhi trước mặt tôi lúc này, chính là tên chồng hàng thật giá thật của tôi, Ngao Xí.

Tuy rằng trước đây hắn không phải là cái bộ dạng ngốc nghếch này, Đông Hải long tộc sau khi trưởng thành, đa số người đều sẽ hóa thành tuấn nam mỹ nữ, mà Ngao Xí thân là đích tôn của Đông Hải long vương, đương nhiên cũng là kẻ nổi bật trong đám đó, đã từng là ngọc thụ lâm phong, kiêu ngạo ngang ngược, cộng với những ân oán thù hận với tôi, đủ để viết ra một cuốn tiểu thuyết. Bất quá, không lâu trước đây tôi gặp phải một việc ngoài ý muốn, vì để cứu tôi, long châu trong người hắn xảy ra chút vấn đề, dẫn đến việc pháp lực của hắn biến mất hoàn toàn, thân thể bị liên lụy phải biến thành cái hình dáng trẻ con này. Nghe nói, tình huống này ít nhất phải duy trì một năm, cho nên, ý nghĩa tồn tại bây giờ của hắn, chính là dựa dẫm vào tôi, ở Bất Đình, mỗi ngày đều cảm thấy rảnh rỗi, chọc cho tôi tức điên cả người, đã thế hắn lại còn cảm thấy điều đó là một điều hiển.

Bất quá, tức giận thì tức giận, bây giờ tôi vẫn phải cười như hoa nở, chuyện trong nhà không nên để ảnh hưởng đến công việc làm ăn, đây là nguyên tắc. Trước mặt khách, bà chủ mãi mãi chính là dáng vẻ tựa như cơn gió xuân phớt qua mặt, nhàn tản trấn tỉnh, như thế mới gọi là chuyên nghiệp. Cho nên, đặt chổi lông gà xuống, cũng có thể lập địa thành Phật.

Tôi đừng trước quầy, mỉm cười viết mẫu đăng ký cho vị nam nhân trẻ tuổi mặc đồ đen từ đầu đến chân trước mắt, vừa đăng ký, vừa liếc mắt lên đánh giá hắn mấy bận.

Thời tiết tháng một, thành phố này đã rất lạnh rồi, anh ta lại mặc đồ mỏng như thế, áo đen quần đen, giày đen tất đen, trên khuôn mặt trắng trẻo còn mang thêm một chiếc kính đen, chỉ e rằng nếu như tắt đèn đi thì sẽ không nhìn thấy hắn nữa mất.

Hắn bước vào Bất Đình vào lúc màn đêm vừa buông xuống, mang theo một thân hàn khí, rất lâu mới tản đi hết, trên tay xách theo một chiếc rương cũ kỹ, khiến cho hắn nhìn vào vừa cô độc lại khắc khổ. Người như thế này, có vàng cho tôi sao...

Quả nhiên, làm xong thủ tục đăng ký, đến lúc lấy tiền đặt cọc, người đàn ông im lặng ít nói kia đột nhiên mở miệng: "Tôi từng nghe nói về cô, là thụ yêu Sa La."

"Ồ, thế nào. Nhưng điều đó cũng không thể trở thành lý do để miễn phí tiền phòng được." Tôi cười mỉm mỉm đưa biên lai tiền cọc cho anh ta: "Tôi chỉ nhận vàng, con số đã viết ra rõ ràng rồi, cảm ơn."

"Đèn lồng trước cửa rất đặc biệt, nhất là ở trong đêm, giống như một bầu trời ấm áp." Anh ta không nhận biên lai, chậm rãi nói: "Bất Đình, đúng là một nơi rất tốt."

"Giả vờ văn nghệ cũng không thể giảm giá!" tôi tiếp tục cười mỉm: "Vàng, cảm ơn."

"Tôi có thể đợi đến lúc rời đi mới đưa không?" Anh ta cuối cùng cũng trở nên thẳng thắn: "Hay là, tôi dùng thứ khác để đặt cọc."

"Cái rương của anh nhìn có vẻ không đáng tiền lắm." Tôi liếc nhìn cái rương của anh ta, màu sắc cũ kỹ hỗn tạp nhìn vô cùng thê thảm.

"Không phải nó." Người đàn ông cười nhạt, nắm chặt cái gương hơn: "Đợi đến lúc cô hết bận rồi, hãy đến phòng tôi."

Tôi vội liếc mắt qua bên cạnh, thấy Ngao Xí trước đó vì quá chuyên tâm chơi với Robot hút bụi, lúc này đây đã nằm ngáy khò khò bên lò sưởi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu như bị cái hũ giấm kia phát hiện ra một người đàn ông không quá khó coi nói với tôi mấy lời như thế, e là hắn sẽ ném con Robot hút bụi lên vào mặt anh ta mất...

"Xin lỗi, tôi trước nay làm người lương thiện lỗi lạc, không muốn có bất cứ quan hệ bất hợp pháp nào với khách." Tôi hắng giọng: "Nếu như anh không tôn trọng quy tắc của tôi thì Bất Đình không phải là nơi mà anh nên ở."

Hắn bật cười: "Ý của tôi là, nghe nói cô rất thích nghe kể chuyện, tôi dùng một câu chuyện để làm tiền cọc được không. Đương nhiên, nếu như cô cảm thấy đến phòng tôi không tiện, thì chúng ta có thể chọn một nơi khác."

Trong lúc gượng gạo, tôi nhướng mày không nói gì thêm, đưa biên lai đẩy ra trước mặt anh ta: "Ký tên đóng dấu tay!" Đây là quy tắc của tôi, cuối biên lại là dấu vân tay và chữ ký của khách, như thế, lỡ như họ nhân lúc tôi chưa tỉnh dậy mà chạy trốn thì tôi tìm ra được phương hướng của hắn qua dấu vân tay, chân trời góc bể, người thiếu nợ ắt phải chết! Đó chính là sự quật cường và cố chấp của thụ yêu tôi!

Trong quá trình hắn cầm bút lên, động tác có hơi mò mẫm, tôi là một thụ yêu tinh mắt, bất cứ chi tiết nào đối với tối cũng ẩn chứa cả một thế giới.

"Anh không nhìn thấy?" tôi nhìn chiếc kính đen trên mắt hắn, bên trên hiện lên khuôn mặt có hơi kinh ngạc của tôi.

"Tôi cho rằng tôi vừa bước vào cô đã phát hiện rồi cơ." Hắn cười, đưa biên lai đã ký xong trả lại cho tôi: "Đúng, tôi không nhìn thấy gì." Tôi không trả lời, ngẩng đầu nhìn trần nhà hét một tiếng: "Chỉ Phiến Nhi! Còn không nhanh xuống đây đưa khách đi xem phòng!"

Một người giấy cao không quá ba tấc nhảy từ trên trần nhà xuống, rơi trên quầy, cất giọng lanh lảnh nói: "Đi theo ta!" nói rồi, bay lên không trung, vừa bay vừa quay đầu nói với người đàn ông kia: "soái ca, nếu như muốn nước nóng thì tìm bà chủ nhé! Bồn cầu bị kẹt thì tìm bà chủ nhé! Không lên mạng được tìm bà chủ nhé! Nhất định là cô ấy chưa trả tiền mạng! Còn có, tiền boa tôi đưa anh đi nữa!"

Một cây trâm cài đầu sáng bóng từ trong tay tôi bay ra trực tiếp đâm vào mông của Chỉ Phiến, nó "Ai da" một tiếng, vừa nhổ chiếc trâm ra vừa hét lên với tôi: "cô còn ngược đãi nhân viên nữa thì tôi sẽ đến cục lao động tố cáo đó!"

Tôi cầm máy bật lửa lên, tung lên mấy lần, không nói gì nữa.

Ngao Xí thích tiền boa, nhưng lại sợ lửa, câu cửa miệng của nó là "thần mã bật lửa đáng ghét nhất!"

Một thụ yêu mở khách trạm, bên trong chắc hẳn sẽ không thể có nhân viên bình thường được rồi, trước đây, nhân viên của tôi là tên mập và tên gầy, bây giờ họ không còn nữa, trước khi tìm được nhân viên mới, Chỉ Phiến miễn cưỡng trở thành một trong những nhân viên của tôi, nó trừ việc thích bát quái thích nhìn trộm thích nói xấu tôi, thì không có bản lĩnh gì khác. Lúc nó không nghe lời, tôi thích dùng mát bật lửa uy hiếp nó, hoặc là biến nó hành bookmart, kẹt vào trang cuối cùng của từ điển Khang Hy. Còn về lai lịch của nó, tôi đã viết vào trong hồ sơ nhân công tuyệt mật của Bất Đình rất tường tận rồi, nếu như đã là tuyệt mật, thì bây giờ không nhắc nhiều nữa. Tóm lại, Chỉ Phiến này là một tiểu yêu quái phải bị uy hiếp thì mới có thể trưởng thành được.

Đối với thứ đồ chơi không phải người như Chỉ Phiến, tên khách kia lại không có chút gì là kinh ngạc, trầm mặc đi theo nó đến sau phòng khách ở hậu viện.

Tôi cứ luôn có dự cảm, khách đến Bất Đình, đều không phải là người bình thường.

Biên lai của hắn đặt trải ra trước mặt tôi, bên trên là tên của hắn được ký ngay ngắn hai chữ Ô Y.

Vứt Ngao Xí đang ngủ say xưa lên giường hắn, sau đó quay ngược về lại quầy. Bất Đình khác với khách trạm khác, không kinh doanh hai bốn trên hai bốn giờ, mà đúng một giờ khuya sẽ đóng cửa, thời gian mở cửa không nhất định, tôi tỉnh dậy lúc nào thì mở cửa lúc đó.

Không giờ kém năm tôi ra ngoài đóng cửa. Giống như Ô Y nói, chiếc đèn lồng dưới mái nhà là ánh sáng duy nhất khiến người ta cảm thấy ấm áp trong đêm đông. Thực ra, trong đèn lồng này không có bóng điện, không có nến, cái gì cũng không có, nhưng nó cứ tự nhiên mà sáng lên như thế, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rõ hai chữ "Bất Đình" trước cửa, khoảng cách ở trước mặt nó dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa, dù có ở xa hơn nữa thì cũng đều có thể nhìn thấy được rõ ràng.

Tôi xoa hai tay với nhau bước vào lại, phát hiện Ô Y vẫn đang đứng trước quầy, trong tay còn cầm cái va li da rách kia.

Vốn dĩ định đóng cửa đi tìm anh ta, tiền cọc không quan trọng, chỉ là lâu rồi không nghe người khác kể chuyện. Huống hồ, anh ta còn là vị khách đầu tiên của khách trạm Bất Đình.

"Ngủ không được, có chút khát." Anh ta không nhìn thấy, nhưng lại có thể nhìn chính xác vào vị trí tôi đang đứng.

Tôi dắt anh ta đến đứng đối diện quầy lễ tân, chỗ chiếc bàn gần cửa sổ, nói: "Nếu như anh không sợ mất ngủ thì tôi có thể mời anh uống một tách trà." Tôi chỉ mở sáng một bóng đèn, ánh đèn vừa hay chiếu trên mặt bàn, còn có tách trà nóng hổi trên đó.

Anh ta nhấp một ngụm, quả nhiên cau mày nói: "Đắng."

"Không nhổ ra, anh cũng không tồi." Tôi cười nói, nâng ly của mình lên. Bên trong được nhiên không phải là trà mà là một ly sữa nóng, tôi là một yêu quái rất yêu bản thân, uống trà lúc nửa đêm, chỉ dành cho người có tâm sự thì.

Anh ta lại uống thêm một ngụm, hỏi: "Trà này tên là gì? Tôi chưa từng uống được ở những nơi khác."

"Phù Sinh." Tôi trả lời: "Chỉ có Bất Đình, mới có loại trà này thôi."

Anh ta như đang ngẫm nghĩ điều đó gì rồi lại gật đầu, đặt tách trà xuống, đặt chiếc vali da mà anh ta không vẫn luôn giữ lấy không rời một tấc lên bàn, sau đó nghiêng mặt, đưa tai dán lên trên đó, cẩn thận lắng nghe.

Tôi vừa lặng lẽ uống sữa vừa nhìn hành vi kỳ quái của anh ta.

"Mùa xuân đến rồi nhỉ?" Anh ta đột nhiên ngẩng đều, hỏi tôi một câu hỏi càng kỳ quái hơn.

Bên ngoài cửa sổ, gió Bắc gào thét.

Tôi dùng một câu tục ngữ để đáp lời anh ta: "Mùa đông đến rồi, mùa xuân còn xa sao?"[*]

[*]Nguyên văn là: If Winter comes, can Spring be far behind? của nhà thơ người anh Percy Bysshe Shelley, dùng đề biểu đạt ý một loại thái độ lạc quan trong cuộc sống, dù trong nghịch cảnh vẫn có niềm tin để vượt qua tiến về phía trước.

Câu tục ngữ này, khiến anh ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, phảng phất như nhìn thấy một tia hi vọng nào đó ở ngay trước mắt.

Không khí bên ngoài trực tiếp hạ xuống, chúng tôi ở bên cạnh cửa sổ, bởi vì có sự tồn tại của trà nóng và sữa nóng mà tạm thời quên đi sự tồn tại của mùa đông....

9.4.2021

Lịch update vẫn là khi nào xong thì đăng thôi, không cố định nha... Hị hị

Ẩn bớt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK