Thầy giáo dạy toán bước vào lớp, nhìn mặt thầy vui dễ sợ. Ế chẳng lẽ lớp tôi lại có nhiều điểm cao, kết quả bài kiểm tra của tôi cũng tốt à??? hehehe vui rồi đây, tôi tưởng bở, toán là môn học kém nhất của tôi mà...
-Bài kiểm tra của Duy Khánh rất xuất sắc, đạt được con 10 tròn chịa.
-Em cảm ơn thầy -Khánh nhận lấy bài, mặt vẫn lạnh tanh.
Đấy, tôi đã nói mà, người thương của tôi giỏi chưa kìa, điểm cao thế kia kìa, đúng là lớp trưởng mà....
Tôi vui lắm, cậu vẫn giữ được phong thái như xưa...
Tôi vẫn đang nhìn Khánh mà không để ý đến khuôn mặt đen kịt của thầy nhìn tôi...
-HOÀNG BẢO NHI, EM HỌC HÀNH ĐÃ KHÔNG RA HỒN RỒI CÒN ĐỂ Ý LINh TINH GÌ ĐẤY HẢ????-thầy đập bàn, quát tôi.
Lập tức, các ánh mắt của lớp đều dồn về phía tôi, ngoại trừ...Khánh, phù may quá, nếu cậu mà quay lại thì tôi chỉ muốn độn thổ mất thôi.
Tôi đứng dậy, ấp úng:
-Em...em xin lỗi thầy.
-Em đi học kiểu gì vậy, bài kiểm tra của em tròn trĩnh con 1, tôi chưa từng thấy học sinh nào kém như em cả!!!
Tôi cúi gằm mặt xuống, sắp khóc đến nơi, mặt đỏ phừng phừng, tôi là đứa trái ngược với Khánh, trong khi cậu lấy điểm tối đa thì tôi được điểm gần như zero. Tôi sợ... nếu không qua nổi toán thì sẽ không được... học cùng cậu...
-Sắp kiểm tra học kì 1 rồi, Duy Khánh, em phụ đạo bạn nhé!
Thầy nói mà tôi thốt tim, làm... làm sao tôi có thể để cậu dạy một đứa dốt nát như tôi được, cậu sẽ khó chịu lắm. Dù tôi có điểm 0 thì tôi cũng không thể để cậu phụ đạo tôi được, không được...
-Không được đâu, thầy ơi! -tôi hốt hoảng
-Tại sao? - thầy Hưng nhìn tôi đầy khó hiểu.
Tôi chưa kịp nghĩ ra lí do thì Khánh đứng lên, cậu nói:
-Em sẽ phụ đạo bạn Bảo Nhi, thưa thầy.