Bây giờ Du Linh mới có cơ hội nhìn kĩ người con trai trước mặt. Thân cao 1m8, ngũ quan tinh tế anh tuấn nhưng cặp mắt kia lại toát lên vẻ ngây thơ trong sáng của đứa trẻ 10 tuổi trái trược với thân xác to lớn . Khỏi hỏi cô cũng biết tên trước mặt này là ai. Trong buổi tiệc lúc nảy chỉ duy nhất thiếu đi một người. Phùng Nhạc, đại thiếu gia của Phùng thị. Du Linh không ngờ mình lại chạm mặt tên bí ẩn của Phùng gia ngay lúc này. Không những vậy lúc nảy còn lợi dụng sờ mó cô nửa chứ. Cô thật sự không xác định được rốt cuộc là hắn ngu thật hay là ngu giả đây. Tuy đã biết thân phận của người phía trước nhưng cô vẫn lên tiếng dò hỏi.
- " Anh tên gì?"
- " Tôi tên Phùng Nhạc."
Răm rắp trả lời. Cậu thật sự sợ nếu mình trả lời trể thì chắc cô ấy sẽ đánh cậu nửa nên không dám kéo dài thời gian. Một bên nói một bên ủy khuất ôm má bị tát. Phùng Nhạc thật sự không biết lý do vì sao mình lại bị đánh. Nhưng nhớ lại lúc nảy cậu đang ngồi chơi sau vườn suy nghĩ sẽ chạy lại đây chơi một lát. Không ngờ vừa chạy ra phía sau cậu liền nhìn thấy một cô gái ngồi trong đình. Lần đầu tiên cậu thấy một cô gái đẹp như vậy nên không kiềm được hiếu kỳ chạy lại. Không ngờ khi đến gần thì mới phát hiện cô đã ngủ mất tiêu rồi. Thế là với ý tốt cậu nhấc chân rất nhẹ nhàn đi đến gần cô gái kia. Nhìn làn da sáng bóng như bạch ngọc mà cậu không kiềm chế được đưa tay ra sờ. Tốt, cảm xúc trên tay rất tốt khiến cậu không nỡ buông. Nhưng chơi một lúc vẫn không thấy cô bị mình quấy tỉnh nên cậu liền to gan hơn một tí. Bàn tay liền đi xuống. Lúc này cô ngồi còn Phùng Nhạc đứng nên tất cả quan cảnh phía dưới ngực của cô đều bị cậu nhìn thất hết. Hiếu kỳ khi thấy ngực cô thật to nha. Nhìn thật trắng như hai cái bánh bao vậy. Cậu thật sự là không biết nơi đó không nên động vào. Chỉ biết bây giờ cậu liền muốn sờ lên xem cảm xúc có mềm mại như bánh bao hay không thôi. Thế là nghĩ gì thì làm nấy. Ai ngờ vừa chạm vào cô liền tĩnh dậy cho cậu một cái tát. Thật oan ức mà không thể nói.
Nhìn ánh mắt ai oán kia khiến Du Linh cảm thấy như mình đang bắt nạt một đứa trẻ vậy. Tuy hơi tức giận vì hành động của cậu nhưng bây giờ đang ở nhà người ta thì cô thật sự không thể làm quá lên được. Một cái tát kia xem như là hết đi. Nếu như hắn đúng như lời đồn thật sự ngốc thì không phải là cô đây quá hẹp hồi đi chấp nhứt với một đứa trẻ hay sao. Nghĩ vậy, Du Linh nhìn đến bên mặt của Phùng Nhạc bị mình tát mà bây giờ đã lên có xu hướng hơi xưng thì phải. Không lẻ cô ra tay quá nặng ư?.
- " Cậu lại đây."
Ngoan ngoãn đi lại.
- " Ngồi xuống."
Ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời như vậy cô rất là hài lòng. Du Linh cô thật ra rất thích những người biết điều nghe lời nên thấy cậu như vậy cô cũng không còn tức giận nửa liền cho cậu một gương mặt xem như là dịu dàng đi. Trong lòng thầm nói " đây là đứa trẻ to xác, đây là đứa trẻ to xác".
- " Xưng lên rồi. Có đau không?"
Phùng Nhạc đang ngồi một cách nghiêm chỉnh không dám nhúc nhích thì cảm nhận được một cái gì đó mát mát đặt lên bên má nóng hổi của cậu. Nghe giọng của cô dịu đi không còn hung dữ như lúc nảy nửa nên tính trẻ con của cậu liền phát tác. Quay mặt đối diện với cô mếu máo nói.
- " Đau. Chỗ này thật là đau. Nhưng cái này đặt lên thì mát mát không đau nữa."
Vừa nói cậu vừa chỉ mặt mình rồi lại chỉ bàn tay của cô xong liền cấp cho cô nụ cười vui vẻ.
Nhìn đến nụ cười thiên chân vô tà kia cô liền thấy như mặt trời ấm áp vậy. Vì vậy sự đề phòng còn lại của cô cũng vì nụ cười này mà biến mất hết. Gương mặt hàng ngày lạnh nhạt cũng biến mất. Xuất hiện là nét mặt dịu dàng cùng nụ cười nhẹ. Bàn tay trên mặt cậu cũng nhẹ nhàn xoa chỗ bị tát. Cô không ngờ làn da của tên này lại tốt đến như vậy. Xem ra muốn hơn làn da của cô rồi.
Trong lúc đó bửa tiệc bên trong cũng sắp xong nên cô liền đứng dậy tính bước vào bàn chuyện với Phùng đại lão gia một tí. Lúc này cô vẫn xem Phùng Nhạc như một đứa trẻ nên khi đứng lên thì động tác thật tự nhiên xoa đầu cậu một cái rồi quay lưng bước đi.
Còn Phùng Nhạc thì vẫn ngồi ngây ngốc hưởng thụ bàn tay mát lạnh trên má mình xoa xoa đến khi bàn tay kia rút về cậu liền giật mình nhìn cô đứng dậy rời đi mà đôi mắt lại hiện lên hoang mang. Trong cái đầu ngây thơ kia chỉ có một suy nghĩ là không cho đi. Gương mặt cậu còn đau nha, còn muốn cô xoa nữa cơ.
Vì vậy khi cô bước ra khỏi đình thì người nào đó cũng chạy ra theo.
- " Sao cậu chạy theo tôi rồi. Mau đi đi."
- " Không muốn, còn đau đau."
Kéo lấy tay cô ánh mắt rưng rưng chỉ chỉ má của mình. Thật ra cậu không muốn cô đi tí nào. Tuy lúc đầu cô thật hung dữ nhưng không biết vì sao cậu lại không muốn cô bỏ mình lại. Vì vậy liền đuổi theo. Nếu cô không muốn ở lại vậy thì cậu đi theo cô là được chứ gì.
Du Linh nhìn chỗ tay bị cậu nắm mà nhíu mày. Lạnh giọng quát nhẹ.
- " Thả ra."
Phùng Nhạc thấy cô lại tức giận liền vội thả ra cúi đầu không dám nhìn thẳng cô. Cặp mắt xinh đẹp liền nhiễm một tầng hơi nước.
Tất cả đều rơi vào mắt của Du Linh. Nhưng cô không còn thời gian giỡn chơi với cậu nửa liền quay mặt đi vào trong biệt thự. Nghe tiếng bước chân của người nào đó vẫn bám theo sau cô liền thở dài. Mặc kệ vậy. Miễn cậu ta đừng có lôi lôi kéo kéo cô là được.