Từ thứ Hai đến thứ Sáu, khi cần phải đến trường, nàng sẽ thức dậy lúc bình minh, vệ sinh cá nhân, thay đồ, rồi chải chuốc cẩn thận mái tóc đen dài, bóng mượt buông xõa ngang lưng của mình. Sau đó, nàng xuống nhà để dùng bữa sáng Mae Koi đã chuẩn bị gồm cháo và những món ăn kèm hoặc vài đĩa rau củ chiên, thịt heo chiên, cá chiên đơn giản.
Thật ra, Đức vua đã ra lệnh cho khun Pin ngồi trên chiếc xe hơi đắt tiền với công chúa Aninlaphat để đi đến trường kể từ khi họ cùng học ở một ngôi trường danh tiếng trong cung điện, nơi mà tất cả hoàng tộc đều theo học. Nhưng, cô của nàng không nghe theo mệnh lệnh của Đức vua vì bà ấy không muốn khun Pin đặt bản thân ngang hàng với công chúa. P'Perm được chỉ định lái "Jao Kae" – chiếc xe cũ duy nhất được sử dụng ở cung điện Bua Chompoo.
Cô của tiểu thư biết, rất nhiều lần, công chúa Aninlaphat đứng đợi đi nhờ xe Jao Kae ở cổng sau cung điện để được ngồi chung với khun Pin.
"Thưa công chúa điện hạ, sao Người lại ngồi chiếc xe này? Lung Plai đâu ạ?"
Mới đầu, P'Perm cảm thấy lo lắng, không biết nên làm gì khi ông nhìn thấy công chúa Aninlaphat mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh tiểu thư Pin với một gương mặt thản nhiên.
"Lung Plai? Ta không biết nữa. Ta kêu ông ấy lái ba vòng xung quanh Thewes rồi rẽ phải, đến Thaksinawat rồi."
"Tôi không hiểu sao Người phải nói như vậy ạ, thưa công chúa?"
"Ngươi chỉ cần biết rằng chúng ta sẽ ngồi trong xe của ngươi để đi đến trường, P'Perm à. Nếu như ngươi còn hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, ta sẽ sẽ mách cha là ngươi làm trái ý ta đó."
Sau khi công chúa nói, P'Perm ngừng chất vấn.
Từ hôm đó trở đi, bất cứ khi nào P'Perm lái xe và nhìn thấy công chúa Aninlaphat mỉm cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay để ngừng xe trước bức tường của cung điện...
P'Perm đều sẽ dừng xe lại, không một tiếng oán than.
Bản thân tiểu thư Pin cũng không ý kiến gì.
Mỗi khi nàng muốn cằn nhằn công chúa Aninlaphat thì lại thấy công chúa nhìn ngược lại nàng cùng nụ cười với hai lúm đồng tiền. Khun Pin cảm thấy yếu lòng, và chỉ có thể quay mặt sang chỗ khác, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe.
Sao khun Pin có thể mắng cô chứ?
Vì công chúa Aninlaphat vẫn là một cô gái ngoan, không hề gây rối hay làm phiền nàng...
Khi vừa đến trường, công chúa Aninlaphat lập tức chạy đi và biến mất giữa nhóm bạn đông đúc của cô. Tiểu thư Pin thường trông thấy công chúa Aninlaphat đi giữa nhóm bạn gái cùng độ tuổi của mình vào mỗi buổi sáng trước khi đến giờ học, suốt bữa ăn trưa và cả buổi chiều tan học.
Dù bị vây quanh bởi rất nhiều bạn bè, tiểu thư Pin vẫn nhìn thấy công chúa Aninlaphat đứng giữa đám người chỉ bằng một cái liếc mắt.
Giống như cơ thể của công chúa Aninlaphat được phủ bởi những tia nắng mặt trời vậy.
Đi nhờ xe đến trường thì không tránh khỏi cũng sẽ đi nhờ xe để về nhà.
Một vài hôm, chiếc xe sẽ đưa đón cả hai người. Nhưng, chuyện công chúa đi nhờ xe thì không thể đoán trước được.
Có một điều chắc chắn rằng hôm nào mà công chúa Anin đi chung xe đến trường hoặc về nhà thì hôm đó tiểu thư Pin sẽ vô cùng vui vẻ.
Về đến nhà, công việc thường ngày của khun Pin cũng bắt đầu. Cô của nàng thường sẽ chuẩn bị sẵn những nhiệm vụ cần phải học hỏi từ những quý cô trong cung điện, ví dụ như lột vỏ quả thanh trà, điêu khắc trái cây, làm bông hồng thủy tinh, gói bánh bao, làm bánh gói, hoặc phải ngồi làm vòng hoa cho đến khi lưng của ai đó mỏi nhừ, để cô của nàng có thể có những chiếc vòng hoa vào buổi chiều để cung cấp cho những con thú nuôi của mình.
Vào những ngày nàng vừa bắt đầu học, cô của nàng thường sẽ tự mình dạy cho nàng. Mỗi bước trong quá trình đều được thực hiện cẩn thận, tỉ mỉ, theo trình tự đến mức thỉnh thoảng tiểu thư Pin phải nín thở vì sợ làm sai ý muốn của công chúa Padmika.
Sau khi cô của nàng cảm thấy tiểu thư Pin đã thành thạo, bà ấy bắt đầu để cho khun Pin luyện tập một mình với Mae Koi trong ngôi đình trước ao sen từ chiều tà cho đến khi trời tối.
Dù vậy, mỗi ngày, đến khi chạng vạng, nàng luôn chờ đợi được gặp người nào đó.
Người mà luôn vui chơi vào chiều tối và làm nàng xao nhãng bằng cách này hoặc cách khác.
Lúc thì trốn khỏi nguy hiểm sau khi ăn trộm được đồ ăn vặt từ nhà bếp của Chánh Cung, khi thì trốn vì bộ váy bị rách do chơi đùa, khi thì yên tĩnh cùng tham gia lớp học điêu khắc trái cây với nàng mặc dù cô chỉ lo ăn trong lúc điêu khắc và không bao giờ hoàn thành yêu cầu của Mae Koi.
Thỉnh thoảng cô sẽ mang theo sách giáo khoa đến để nhờ nàng chỉ làm bài tập.
Một lần nữa, có vẻ chỉ là giả vờ thôi. Dường như như những cuốn sách này chỉ là công cụ để công chúa Anin trêu ghẹo nàng và làm nàng đau đầu bằng cách trả lời những câu hỏi không có hồi kết của công chúa.
Khi tiểu thư Pin đang bị đau đầu và cảm thấy bản thân sắp bị cảm thì công chúa Anin lại mang bài tập tiếng Thái đến và nhờ nàng dạy cô thành ngữ tục ngữ tiếng Thái.
"Khun Pin ơi, "đẩy cối lên núi" có nghĩ là gì vậy?"
"Nó có nghĩa là làm một việc gì đó quá sức với Người, thưa công chúa Aninlaphat. Nó cần rất nhiều sự kiên nhẫn."
"Chúng ta có cần mang theo cái chày không?"
"Ờm... nó không được nhắc đến trong sách giáo khoa."
"Vậy thì tại sao đẩy cối lên núi lại có ý nghĩ nếu nàng không đem theo cái chày chứ?"
"..."
"Còn nữa, nếu như nàng đẩy cái cối và cái chày lên, vậy thì tiếp theo nàng sẽ làm gì? Làm tương ớt hả?"
"..."
"Nàng bị gì vậy khun Pin? Sao nàng trông như sắp ngất xỉu vậy?"
Ngày nào mà công chúa Aninlaphat và đồng bọn của cô (đồng bọn này là ám chỉ một mình Pirk) không xuất hiện dù chỉ lướt qua, tiểu thư Pn sẽ cảm thấy đó là một ngày may mắn hơn bất cứ ngày nào khác vì không bị cái người nghịch ngợm nào đó làm phiền.
Dù nàng vẫn luôn nói với bản thân như vậy nhưng ánh mắt của khun Pin vẫn tiếp tục tìm kiếm hai cô gái cho đến khi bầu trời chuyển sang màu đen sẫm.
Mỗi tối, trước khi đi ngủ, tiểu thư Pin sẽ đọc thuộc lòng lời cầu nguyện với cô của mình một lúc lâu trong phòng cầu nguyện trước khi cô của nàng cho phép nàng quay về phòng ngủ.
Tiểu thư Pin có phòng ngủ riêng của mình từ ngày đầu tiên nàng đặt chân đến cung điện Bua Chompoo. Một nơi mà nàng rất yêu thích.
Một căn phòng xinh đẹp, rộng rãi được cô của nàng trang trí một cách miệt mài với những đồ nội thất nữ tính.
Ít nhất, căn phòng này thuộc về nàng.
Mà cô của nàng tự nguyện tặng cho nàng một nơi trú ẩn về cả thể xác lẫn tinh thần.
Tiểu thư Pin sẽ chuẩn bị sách giáo khoa dựa theo thời khóa biểu của ngày hôm sau. Sau khi kiểm tra mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ...
Nàng bắt đầu viết quyển nhật kí dày cộm của mình, thứ được giấu cẩn thận trong một ngăn kéo dưới bàn.
Nàng truyền tải những suy nghĩ riêng tư của mình, biến nó thành từng con chữ, từng từ ngữ một...
Gửi gắm những câu chuyện đáng nhớ và khó quên vào trong quyển nhật kí. Tiểu thư Pin vẽ biểu tượng nhíu mày ở một vài tin nhắn và vẽ nụ cười ở một vài câu chuyện chạm vào trái tim nàng trong suốt những dòng nhật kí.
Nàng bắt đầu viết nhật kí khi nàng bỗng chốc mất cả cha lẫn mẹ cùng một lúc.
Vào thời điểm khi nỗi buồn bắt đầu hằn sâu vào trái tim của nàng, tiểu thư Pin nhận ra nàng đã quên mất những kí ức về gia đình mình, bị hút vào dòng chảy của thời gian cho đến khi nó khô cạn. Bức ảnh vui vẻ của gia đình nàng được chụp vào một vài ngày trước khi xảy ra chuyện đã hoàn toàn mờ đi.
Dường như khi bạn quên mất một vài câu chuyện vô cùng quan trọng mà bạn không muốn quên đi thì còn đau hơn cả lướt qua nó...
Ngay cả khi bạn muốn khơi gợi lại,
Bạn cũng không thể làm được...
Tiểu thư Pin quyết định ghi chép lại tất cả những câu chuyện đáng nhớ và khó quên về gia đình của mình vào trong nhật kí để giúp nàng gợi lại những việc làm và cảm xúc trong cuộc sống.
Nếu như nàng lại mất đi một ai đó hoặc thứ gì đó một lần nữa,
Nàng có thể khơi gợi lại những câu chuyện chỉ bằng hành động lật một trang giấy mỏng.
Ít nhất là trong quyển nhật kí của riêng nàng...
Mỗi tối... sau khi nàng viết nhật kí xong, nàng sẽ chuẩn bị đi ngủ sớm.
Bắt đầu bằng việc dùng tay vỗ sạch chiếc nệm như cô của nàng đã dạy cho nàng, đọc một bài kinh ngắn, sau đó quỳ lạy ba lần trên gối. Rồi nàng nằm xuống và cuộn chặt trong chiếc chăn kéo cao lên tới cổ.
Thật không may, tiểu thư Pin rất khó ngủ. Nàng thường hay vô tình liên kết rất nhiều câu chuyện trong đầu mình. Nó như những chồi thường xuân mọc trên bờ rào.
Cho đến khi nàng thực sự chìm vào giấc ngủ thì đã là tối muộn.
Thói quen của tiểu thư Pin chỉ diễn ra vào những ngày nàng đi học.
Nhưng, ngay cả khi là thứ Bảy, Chủ nhật, khun Pin vẫn thức dậy lúc bình minh như mọi ngày, vì cô của nàng sẽ không vui khi thấy nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao. Trong những ngày nghỉ, tiểu thư Pin thường mặc những chiếc váy hoa nhỏ đơn giản, trông rất xinh xắn và dễ thương.
Nhiệm vụ chính trong ngày nghỉ của nàng chính là giúp cô mình chuẩn bị đồ ăn để biếu cho các nhà sư – người sẽ đến cổng sau của cung điện để khất thực. Sau đó, tiểu thư Pin sẽ ăn sáng với cô mình trễ hơn vào buổi sáng.
Bữa ăn trễ của nàng vào ngày nghỉ đặc biệt hơn nhiều so với hôm nàng đi học vì cô của nàng sẽ tự mình giám sát Mae Koi nấu ăn.
Sau khi dùng xong bữa sáng, cô của nàng thường đi làm vài việc vặt trong và ngoài cung điện.
Đối với những việc vặt trong cung điện, cô của nàng chịu trách nhiệm kiểm tra trật tự nhà bếp ở Chánh Cung; đặc biệt là khi chào đón những vị khách quan trọng hay là một ngày lễ dành cho những vị khách cả bên trong lẫn bên ngoài cung điện. Cô của nàng còn tình nguyện làm người dẫn đầu để mọi thứ theo đúng hướng nhất để làm vui lòng Đức vua.
Còn những việc bên ngoài cung điện, chính là đi chợ, nào là chợ vải, chợ hoa hoặc là gặp gỡ những người bạn cũ ở Đại cung điện từ khi họ còn là những cô thiếu nữ.
Vào những ngày rảnh rỗi như thế này, khun Pin thường dành thời gian để làm đồ ăn vặt như bánh gói hoặc gỏi cuốn kiểu Thái, hoặc là làm bài tập về nhà, thỉnh thoảng lại đọc sách giáo khoa trong thư viện của cô nàng.
Nhưng hôm nay... nàng lại ngồi riêng một góc trong ngôi đình trước hồ sen, ngắm nhìn quang cảnh xung quanh.
Tiểu thư Pin không muốn làm gì cả.
Nàng thở dài một lúc lâu khi nàng nhận ra suốt mấy hôm nay, người nào đó có vẻ khá im hơi lặng tiếng.
Hình như đã nhiều ngày rồi không nhìn thấy gương mặt của người nào đó.
"Sao trông nàng thẫn thờ vậy, khun Pin."
Giọng nói mềm mại quen thuộc đó reo vang bên tai nàng. Tiểu thư Pin giật mình khi nàng nhận ra gương mặt của công chúa Aninlaphat ở ngay sát gần nàng.
"Anin..."
Không hiểu sao, tiểu thư Pin lại muốn cách công chúa Aninlaphat xa hết mức có thể.
Giống như nàng sợ công chúa Aninlaphat sẽ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của nàng.
"Người đến từ khi nào vậy, Anin? Ta chẳng nghe thấy chút tiếng động nào cả."
"Mới đến thôi. Ta đã ngồi đợi ở đây được một lúc rồi, chờ đợi đến khi nàng để ý đến ta." Công chúa Aninlaphat mỉm cười; khiến cho tiểu thư Pin cũng bất chợt cười theo.
"Ta chỉ biết... tiếp tục đợi thôi." Công chúa bật cười và kêu tiểu thư Pin tập trung vào một hộp thủy tinh nhỏ ở phía trước cô, thứ đang được phủ một lớp vải đen mỏng.
"Thứ gì vậy, Anin?" Đôi mắt nâu xinh đẹp của tiểu thư Pin tràn đầy sự khó hiểu trước khi nàng mở to mắt nhìn công chúa Aninlaphat cuối cùng cũng mở chiếc hộp bí ẩn đó ra.
"S... sâu!!!"
Tiểu thư Pin khó khăn lắm mới thốt ra trọn vẹn một từ khi nàng nhìn thấy một chú sâu màu xanh bò trên cành cây trúc đào trong chiếc hộp thủy tinh hình chữ nhật kia. Bên dưới chiếc hộp có đặt một tờ báo để đựng phân của chú sâu. Chiếc lưới thép được phủ một lớp lá cải xoong xanh tốt được đặt phía trên lớp báo.
"Người lại bày trò chơi gì nữa đây, Anin?" Tiểu thư Pin hỏi với chất giọng run rẩy.
"Trò chơi?... Ta rất nghiêm túc đó." Đôi con ngươi đen láy, lanh lợi của công chúa trông vô cùng kiên định.
"Công chúa quyết tâm nuôi con sâu này à?" Tiểu thư Pin lại nghiêng đầu khi nhìn thấy chú sâu màu xanh béo múp chậm rãi ăn hết lá cải xoong này đến lá cải xoong khác.
"Ta nuôi bươm bướm, không phải sâu."
Đôi môi đầy đặn và gợn sóng của cô nói một cách tức giận.
"Cuối cùng, chú sâu bướm mũm mĩm này sẽ trở thành một chú bướm xinh đẹp."
"Có phải nó là những thứ được ghi trong sách không?" Tiểu thư Pin nghiêng đầu cẩn thận xem xét chú sâu trong chiếc hộp một lần nữa.
"Ừa... nó được ghi trong sách giáo khoa. Một cuốn sách ảnh trong phòng viết của cha ta." Giọng nói của công chúa Aninlaphat cực kì phấn khích: "Nhưng ta muốn biết nó có phải là sự thật không... nên ta đi bắt một chú sâu dưới cây cải xoong của Ta Som."
"..."
"Và lặt vài lá cải xoong, cây trúc đào để cho nó ăn nữa." Công chúa Aninlaphat trông rất tự hào khi cô nhắc đến bản thân làm cách nào để cho chú sâu ăn liên tục.
"Sao Người lại không tin vào sách giáo khoa?"
"Cái này không phải là chuyện tin hay không tin." Công chúa Aninlaphat nói một cách trầm tư: "Ta chỉ muốn biết nó có thật hay không thôi mà."
"Người là một cô gái kì lạ." Mặc dù nàng lớn hơn nhưng chiều cao của nàng chỉ đến ngang vai của công chúa Aninlaphat. Nhưng, đôi khi tiểu thư Pin không thể kháng cự mỗi khi có cơ hội chặn họng công chúa dù chỉ một chút. "Nhưng mà, Người có vẻ rất ham học hỏi."
Tiểu thư Pin hiểu từ tận đáy lòng rằng suy nghĩ của công chúa Aninlaphat rất khác biệt với mọi người, không chỉ là những cô gái cùng trang lứa mà ngay cả những người nàng từng gặp trong đời cũng vậy. Công chúa Aninlaphat thường tự mày mò tìm kiếm và từ chối tuân theo bất cứ quy tắc hoặc luật lệ nào.
Chắc là một thói quen của hoàng thất.
Lớp học của nàng bao gồm cả những cô công chúa, người mà nàng rất thân thiết, nhưng không ai trong số họ giống như công chúa Aninlaphat.
Một vài công chúa rất kiêu ngạo, ra lệnh cho người khác phải cúi chào và quỳ gối. Một số người thì khá ngăn nắp gọn gàng. Tuy nhiên, không có ai nghịch ngợm và thông minh như công chúa Aninlaphat cả.
"Prik ham học hỏi hơn ta nhiều." Công chúa Aninlaphat mỉm cười khi cô nhắc đến người bạn thân thiết của mình – người mà hôm nay chẳng thấy bóng dáng.
"Hôm qua, Phrachom mắng một người hầu ở Chánh Cung vì cựa quậy như một con giun đất dính tro... Prik tò mò nó như thế nào, nên em ấy đã bốc lấy một ít tro và rải nó lên người con giun đất. Ngay lập tức em ấy hiểu ra, ta cũng trông thấy nữa."
"Bắt chỗ này, nhặt chỗ kia... công chúa Aninlaphat thật là bướng bỉnh." Tiểu thư Pin mỏi mệt thở dài một hơi, nhưng thầm cảm thấy hứng thú với cái người ở trước mặt mình đến mức không thể kiềm chế được mà nở nụ cười khẽ.
"Thích cái này, yêu cái kia."
Công chúa Aninlaphat lặp lại câu nói bằng cách gảy lưỡi tạo thành âm thanh chữ "r".
"Phải vậy không, khun Pin?"
Công chúa Aninlaphat mỉm cười khiến bản thân trông rất xinh xắn đáng yêu, đủ để khiến cho tiểu thư Pin hành động vụng về và lập tức thay đổi chủ đề.
"Vậy, nó thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Thì con giun đất ấy."
Thay vì trả lời, công chúa Aninlaphat nhún vai, lắc lư rồi cười không ngừng.
Tiểu thư Pin không thể ngừng cười. Hành động của công chúa Aninlaphat không hề giống một con con sâu bướm kinh tởm một chút nào.
Nó có thêm sự dễ thương của cô...
Có lẽ bởi vì gương mặt trông rất bắt mắt của công chúa, đôi chân mày mảnh, xinh đẹp của cô trông như một bức họa. Đôi mắt đen láy của cô sáng long lanh. Chiếc mũi nhíu lại nằm phía trên đôi môi hồng tươi. Đôi má mịn màng với lỗ chân lông se khít. Nước da trắng ngần và trơn lán dễ ửng đỏ khi cô chơi đùa.
Không chỉ vậy, người cô kiêu ngạo của nàng – người chưa từng khen ngợi bất cứ ai, thỉnh thoảng lại nhắc đến việc công chúa Aninlaphat đẹp đến mức nào với tiểu thư Pin, và bà ấy chưa từng trông thấy ai đẹp như cô.
"Trên mặt ta dính cái gì à?"
"Hả?"
"Ta thấy nàng cứ nhìn chằm chằm ta một lúc lâu rồi đấy." Khi tiểu thư Pin thấy công chúa Aninlaphat nhướng mày và giơ tay sờ mặt mình, nàng không thể không đổi chủ đề cuộc trò chuyện một lần nữa.
"Con sâu bướm này thật sự sẽ trở thành bướm chứ?"
"Dĩ nhiên... nhưng trước tiên nó phải trở thành kén cái đã." Công chúa Aninlaphat chạm nhẹ vào con sâu bướm bằng ngón trỏ của mình. "Khi thoát khỏi cái kén, nó sẽ trở thành một chú bướm xinh đẹp."
"Thật khó tin. Sao một con sâu bướm mập mạp như thế này lại có thể trở thành một chú bướm thanh thoát kia chứ?" Tiểu thư Pin vẫn phân vân.
"Cứ cho là vậy đi... Ta có thể để chiếc hộp thủy tinh này ở trong cung điện Bua Chompoo với nàng để chăm sóc không?"
Gương mặt của tiểu thư Pin trở nên tái nhợt, tưởng tượng bản thân phải tự mình chăm sóc cho con sâu thú cưng của công chúa Aninlaphat.
"Tại sao? Tại sao ta phải chăm sóc cho con sâu bướm xấu xí này chứ!"
"Để cho nàng giữ nó là một ý kiến hay đó chứ. Ta có thể đến đây thường xuyên hơn."
Đôi mắt của công chúa Aninlaphat tỏa sáng một cách rạng ngời khi cô nói xong câu đó.
"Để gặp con sâu bướm à?" Tiểu thư Pin nói một cách yếu ớt.
"Không..." Công chúa Aninlaphat trả lời với một nụ cười.
"Để gặp nàng."
- --------
Một người hay tán tỉnh, một người hay ngại. =)))