“Vương gia hồi phủ.”
“Đồ đạc của Trầm cô nương đã đưa đi hết chưa?”, Văn Linh Quân phẩy tay cho hắn ngẩng lên, thuận miệng hỏi.
“Bẩm đã đưa hết đi từ lúc ngài rời phủ cùng Trầm tiểu thư.”
“Tốt!”, Văn Linh Quân cũng nhàn nhạt đáp lời.
“Vương gia, tay áo người dính máu kìa! Ngừơi bị thương sao?”
Nghe giọng tên nô tài hốt hỏang, Văn linh Quân mới chú ý trên ống tay áo y quả có một vết máu nhỏ xíu. Y vén tay áo, nhìn thấy mấy vết răng nanh còn hằn sâu trên đó; bất chợt nhu nhu cười.
“Là bị một tiểu đông tây cắn.”
Y tên Văn Linh Quân, là con thứ năm của tiên đế, gọi đương kim thánh thượng một tiếng “nhị hòang huynh”. Ngũ vương gia năm nay hai mươi bốn tuổi, nổi tiếng là vị vương gia hào hoa phong nhã bậc nhất hoàng tộc. Vương gia tuấn dật tiêu sái, tài nghệ tinh thông, từ khi bước vào tuổi trưởng thành đã là ý trung nhân trong mộng của biết bao trâm anh khuê các. Đáng tiếc Vương gia tính tình phóng túng, lại cổ quái, chẳng có mỹ nhân nào trụ được trong Linh Vương Phủ quá hai tháng. Trầm nhi nguyên là đệ nhất vũ linh của kinh thành, nhan sắc có thể sánh với Triệu Phi Yến đời Hán. Vậy nhưng cũng như tất cả những người trước đó, chỉ có nàng ta là vì vương gia mà lưu tình chứ Vương gia thì vẫn không hề mảy may để ý.
Hôm nay là ngày Trầm cô nương trở lại kinh thành, Văn Linh Quân thuận ý tiễn nàng tới thành gia. Ngang qua rừng thì Trầm nhi than mệt rồi y cùng nàng đến một chỗ thanh vắng hữu tình hàn huyên. Sau đó, sau đó…
Y đã gặp một tiểu dã miêu vô cùng thú vị…
Y bắt được nàng trong bụi cây đang hì hục vẽ. Lúc đầu còn tưởng là một tên tiểu tử vô lại thích xem xuân cảnh của thiên hạ. Ngờ đâu kẻ rình trộm lại là một thiếu nữ khả ái.
Nàng ta thọat nhìn đã xinh đẹp, có điều nửa điểm dịu dàng cũng không có. Văn Linh Quân chưa từng gặp qua nữ nhân nào vừa hung dữ vừa bạo dạn như nàng ta. Đã vậy khi nói dối còn vụng về nữa, rõ ràng là vừa than còn nương già còn tỷ muội, sau đó một khắc lại khóc lóc nói cả nhà bị chết thảm… Thế nhưng cái bạo dạn của nàng ta không hề vẩn một chút sắc dục. Khi nàng nhìn y, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh chỉ phản chiếu sự thích thú.
Văn Linh Quân tựa lưng vào dục bồn, nước ấm đã làm cho bắp tay hắn chỉ còn lại mấy nốt nhỏ hồng hồng tim tím ửng lên trên da thịt màu đồng. Y khẽ đưa những vết đó lên miệng liếm một cái, bất giác lại mỉm cười.
Vốn là định trêu ghẹo nàng ta thôi; nữ nhân đi họa phong hóa đồ y cũng lần đầu biết; không ngờ đã chọc nàng ta nổi giận mắng cho một trận, sau đó còn tặng thêm mấy cái dấu răng.
Y nhớ lại vẻ tức giận đó, nhìn kiểu nào bộ dạng cũng hệt một tiểu dã miêu đang xù lông. Đôi môi nhỏ hồng hồng mím lại, hai gò má cũng ửng lên thập phần khả ái.
Y càng nhìn càng thấy thú vị, càng ngắm càng thấy đáng yêu. Trầm nhi tuy mị thái có thừa, song lại thiếu sự thuần khiết hồn nhiên đến chân chất của tiểu dã miêu kia. Có khi chờ cho con miêu đó lớn hơn một chút sẽ thấy được một đại mỹ nhân.
Lại nhớ lúc dùng lực chế trụ hai cổ tay mỏng mảnh đến làm đau người ta đi, Văn Linh Quân lại thấy xáo động. Nếu y giữ chặt một chút…, đằng này lại không nỡ để da thịt trơn láng mát như sứ của mỹ nhân tấy đỏ. Mấy ngón tay thon dài, mừơi đầu như ngọc uyển chuyển múa bút trên mặt giấy; Văn Linh Quân mơ màng hồi tưởng. Thực là một đôi tay xinh đẹp!
Y chặc lưỡi tiếc nuối. Đến cái tên của nàng ta còn chưa kịp hỏi.
———————
“Hoàng đệ, sao sắc diện của đệ lại xấu như vậy?”, nam tử vận long bào vàng rực nghiêng đầu nhìn Văn Linh Quân.
Y không đáp, mặt chỉ rặt một màu đen thuần khiết.
Sớm hôm nay vừa bước ra khỏi phòng, nô tài A Tịnh đã nhìn y tươi cười.
“Vương gia, ngài kỹ thuật quả điêu luyện a!”
Văn Linh Quân mới thức dậy, thần trí còn mông lung, tai nhất thời nghe không rõ, cũng ngây ngốc gật đầu.
“Ân!”
Y đi tiếp đến hành lang gặp nô tì Tiểu Nguyệt cũng một cái tươi cười thâm ý.
“Vương gia, ngài kỹ thuật quả tối suất a!”
Văn Linh Quân lúc này đã hơi tỉnh, chỉ nhíu mày nhìn lũ nô tỳ từ xa chú mục vào mình cười khúc khích.
Rốt cục y đến được đại sảnh. Trương tổng quản sau khi dâng y chén trà cũng mỉm cười.
“Vương gia, ngài kỹ thuật quả điêu luyện a!”
Y súyt chút phun ngụm trà trong miệng ra, nắm cổ áo Trương tổng quản gào lên.
“Nói! Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trương quản gia rất bình tĩnh rút trong tay áo một quyển “Phong Lưu gia kỳ tình” đưa cho Vương gia. Vương gia lật ra mấy trang, da mặt lập tức chuyển màu xanh xanh đỏ đỏ. Kia dung mạo siêu anh tuấn của y đang nằm chình ình trong đó. Hơn nữa còn ở những tư thế hết sức khóai hoạt, trong khi nữ tử bên dưới lại như sợ sệt, nhút nhát.
Con bà nó, họa thế này trông y có giống đi cưỡng gian dân nữ nhà lành hay không?
Lại còn viết minh họa chú thích không sót một điểm.
Tiểu dã miêu đó thực đáng chết!
“Cái này, ai là họa sư?”, y run run, “ngươi ở đâu lại có?”
“Bẩm, đây là của đệ nhất phong hóa họa sư Đan Phượng. Lão nô chỉ biết có vậy bởi tranh của nàng hình như rất được ưa chuộng. Này là lão nô lấy được từ bọn phó dịch và tỳ nữ. Xem ra bọn họ thường xuyên đọc chúng.”
“Đã có bao lâu rồi?”
“Từ lúc ngài ở Giang Nam đến đã bảy ngày.”
“Ở đâu bán?”
“Bẩm, những thứ như thế này đa số là được chuyền tay nhau ở chợ đen, rất khó biết được nguồn gốc.”
“Ba”, Vương gia đập tay lên mặt bàn một tiếng rõ to, hầm hầm ly khai đại sảnh.
Trương tổng quản nhìn cho đến khi y khuất bóng mới nhanh nhanh nhét quyển họa đồ vào tay áo. Nếu để Vương gia biết quyển này là của mình, khẳng định bản thân sẽ bị đuổi việc là cái chắc.
Ngũ Vương gia mang theo bộ mặt đó vào diện thánh, lập tức được hoàng thượng ân cần hỏi han. Thấy y không chịu trả lời, hoàng huynh tốt bụng liền đuổi hết nô tài ra ngoài, sau đó kéo y ra một góc cười cười.
“Hoàng đệ, đệ kỹ thuật quả tối suất a!”
“Cốp!”, Văn Linh Quân quên mất mình đang ở dứơi gầm bàn, oai dũng ngẩng mạnh đầu dậy.
Đừng nói đến hòang thượng cũng đọc thứ đó đi! Hoàng đế không phải chỉ nên đọc kinh thư trị nước thôi sao?
“Ớ, nhưng mà kẻ làm hoàng đế không phải được dạy nên thấu hiểu muôn dân hay sao? Trẫm phải biết dân chúng muốn gì, thích gì chứ. Hơn nữa, cái này hình như bây giờ đang rất thịnh…”
Ngũ Vương gia thiếu điều hộc ra một ngụm máu.
Vậy là chỉ trong chưa đầy một buổi sáng, sắc mặt của Linh Vương từ hồng hào chuyển sang đỏ ửng, sau đó xanh mét, kế đến trắng bệch và cúôi cùng là một màu đen hắc ám.
Đan Phượng, không bắt được ngươi, ta sẽ không gọi là Văn Linh Quân nữa!
———————
“Át xì!”, Phi Vũ qụet quẹt mũi, thấy một cơn lạnh không biết từ đâu truyền đến.
“Sao vậy Vũ Vũ, ngươi cảm?”, tử y mỹ nữ ngưng đọc sách, cau mày nhìn hắn.
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà, Mẫu Đơn tỷ không cần bận tâm. Cho ta ngủ trên giường tỷ một lát sẽ khỏi thôi”, Phi Vũ cừơi đến xán lạn.
“Còn hỏi ý ta làm gì? Ngươi chẳng phải đã nằm cuộn trên đó từ chiều? Cẩn thậm đừng để thóa dịch làm bẩn gối ta!”
“Mẫu Đơn tỷ thực tốt! Không hổ danh là đệ nhất mỹ nữ ở Uyên Ương Lâu’, Phi Vũ vùi mặt vào đống chăn nịnh nọt.
“Chẳng liên quan gì nhau.”
“Mẫu Đơn tỷ có đọc tác phẩm mới của ta chưa? Tỷ thấy thế nào?”
“Ma ma nói người mua tăng gấp tám lần, hơn nữa lần này còn có khuê nữ. Ta nghĩ chắc tại nhân vật nam ngươi vẽ quá tuấn tú. Ngươi lấy hình mẫu từ ai?”
“Ta cũng không biết y là ai, gọi là Phong Lưu gia thôi”, Phi Vũ hăng hắc cười, “Bỏ đi, là ai không quan trọng, ta đang hỏi tỷ thấy thế nào cơ.”
“Hay thì đúng là hay, đẹp thì cũng có đẹp…”, Mẫu Đơn chậm rãi nhón một quả nho cho vào miệng, “Có điều ngươi luôn miệng bảo tranh của mình là nghệ thuật, lần này còn không phải là đệ nhất phong hóa đồ đi. Ngươi chuyên chú viết vẽ về sàng thuật, còn cảm xúc khi hoan ái sao lại không đề cập?”
Phi Vũ ngẩn người. Trước đây hắn chưa từng nghĩ đến. Đơn giản là hắn không biết khi hoan ái nam nữ sẽ có nhựng cảm xúc gì. Thân là nam sống ở nơi toàn nữ nhân yêu kiều, lại là chốn ong bướm lả lơi dìu dặt, Phi Vũ lại chưa một lần cùng nử tử. Cô cô đối với hắn cực kì nghiêm khắc, chỉ cho mục kích (để họa) chứ không cho động thủ bao giờ. (Ác, chơi trò tra tấn thằng nhỏ). Lâu dần hắn đâm quen, mặt thấy xuân cảnh cũng không hề tim đập chân run.
Mẫu Đơn nói chí phải. Hắn từ bây giờ phải hảo hảo nghiên cứu vấn đề này mới được.
Qua nữa tháng, Phi Vũ lân la khắp lâu hỏi các tỷ muội. Người thì xấu hổ nhất định không chịu nói, người chịu nói thì mập mờ khó hiểu, diễn giải không rõ. Hơn nữa còn đủ loại cảm xúc mâu thuẫn, càng khiến cho hắn một mảng hỗn loạn
“Mẫu Đơn tỷ, thực sự nan giải a!”
“Mới đó đã bỏ cuộc?”
“Không có!”, Phi Vũ phụng phịu, “Bất quá ta hơi căng thẳng, cần nghỉ ngơi chút ít.”
“Vậy ngươi thử đến Diệp phủ dự sinh thần của Diệp lão gia đi. Nghe nói thiên kim của Diệp gia năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, xinh đẹp như hoa lan tử nở trong gió đông, nghe đồn là đệ nhất khuê các ở Giang Nam, khẳng định có thể khiến ngươi lên tinh thần một chút.”
“Ái nữ của Diệp gia là đại mỹ nhân, sao ta lại không thể! Thật là thiếu sót quá! Diệp tiểu thư tha lỗi cho ta, chờ ta, ta nhất định sẽ đến với nàng”, hắn chưa nghe hết câu đã hai mắt sáng rỡ, hào hứng cắp họa cụ phóng ra khỏi Uyên Ương lâu.
———————
Bức tường vừa cao vừa dày sừng sững đứng trước mặt Phi Vũ.
Là tường nhà Diệp gia a!
Phi Vũ loay hoay một hồi vẫn không tìm được cách nào trèo vào. Nữ nhân trang phục vướng víu, khó leo trèo muốn chết, hắn lầm bần trong lúc cố sức bám lấy cành cây từ Diệp phủ chìa ra, từng chút một nhích cái mông lên khỏi mặt đất.
“Xin hỏi cô nương đang làm gì vậy ni?”
Giọng một nam nhân mang theo tiếu ý hòa nhã vang lên sau lưng hắn.
“Á!!!”
Phi Vũ giật mình trượt tay khỏi vị trí lơ lửng của mình. Hắn chắc mẩm phen mày sẽ bị té rất thê thảm. Nào ngờ hai cánh tay vững chắc từ phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy. Thoắt một cái đã nằm gọn trong lòng người ta.
“Ngươi muốn dọa ta chết hay sao? Cư nhiên lại đột ngột như vậy ở sau lưng…”
Phi Vũ định thần trợn mắt, muốn mắng gã nam nhân phá đám kia một trận nên thân nhưng vừa ngẩng lên thì lập tức im bặt.
“Tiểu dã miêu, chúng ta lại gặp nhau.”
Phi Vũ đến cả hô hấp cũng đồng loạt ngưng trệ cùng cơ thể. Kia chẳng phải tên Phong Lưu gia gia hắn đã đắc tội hay sao?
“Ngươi…”
Hắn vừa mở miệng lập tức bị điểm á huyệt và đại huyệt.
“Để cho ngươi không giở trò như lần trước.”
Cực khổ suốt nửa tháng trời không chút tung tích, đến lúc thấy được lại không tốn chút công sức.
Cũng phải thông cảm cho ám vệ của Linh Vương Phủ. Đây đâu phải là chuyên môn của họ, công việc của họ là đi ám sát mà. Còn nữa, mấy ngày nay Phi Vũ sáng thì ngủ, tối thì nam trang du hí, ám vệ tìm được mới lạ.
Nam tử ranh mãnh cứ như vậy ôm hắn phi thân ly khai Diệp phủ.
“Sinh nghề tử nghiệp”, đạo lý này hắn bây giờ mới thấm thía nha!
———————
“Cưỡng gian, cưỡng gian, cưỡng gian a…”
Á huyệt vừa được giải, cái miệng xinh xinh đã ba lần gào lên chữ “cưỡng gian”. Thế nhưng Văn Linh Quân chỉ thản nhiên nhìn Phi Vũ cừơi tà.
“Ngươi có kêu lớn mấy cũng không ai đến đâu. Đây là Linh Vương Phủ của ta.”
“Linh Vương Phủ của ngươi? Ngươi là ai?”, Phi Vũ quắc mắt, lại cái bộ dạng mèo xù lông.
“Ta là Văn Linh Quân, ngũ đệ của đương kim thánh thượng – Linh Vương”, Vương gia bễ nghễ chống nạnh, cũng đến lúc cho tiểu cô nương ngươi biết trời cao đất rộng.
Phi Vũ nghe xong im lặng, một lát lại gào lên.
“Ngũ Vương gia cường tá dân nữ nhà lành! Văn Linh Quân cưỡng gian dân nữ!” (ảnh bổ sung thêm thông tin í mà)
“Ai nói ngươi ta đem ngươi về đây để hưởng thụ. Ngươi có phải tự đề cao bản thân quá không? Mỹ nữ xung quanh ta đầy rẫy, đâu cần đến một xú nữ nhân đanh đá như ngươi?”
“Vậy ngài đem ta về đây làm gì?”
“Cô nương sao quên mau vậy?”, Văn Linh Quân vén tay áo chỉ cho Phi Vũ xem mấy dấu răng tim tím đã lên da non. Phi Vũ tái mặt, không nghĩ hôm đó mình đã cắn y mạnh thế.
“Còn nữa, ngươi dùng ta vẽ “Phong Lưu gia kỳ tình” đã bán được không ít tiền, công lao của ta rõ ràng không nhỏ, ngươi định cứ thế phủi tay sạch trơn?”
“Thân là Vương gia, sao có thể so đo với một tiểu cô nương a?”, Phi Vũ tuy nói cứng thế nhưng trong lòng cuồng loạn không ngớt.
“Hình ảnh của Vương gia ta bây giờ bị xuống dốc trầm trọng, có muốn không so đo cũng chẳng được. Làm vậy khác nào bổn vương để người ngoài cười nhạo?”
Hít một hơi, Phi Vũ hạ giọng.
“Ngài muốn làm gì ta?”
Bấy giờ Văn Linh Quân mới ra vẻ nghiêm nghị ngồi trước mặt hắn.
“Ngươi tên Đan Phượng?”
“Ân!”, Phi Vũ sau một hồi suy nghĩ, khẽ gật gật đầu.
“Họ Đan tên Phượng?”
“…”, hắn lại gật đầu lia lịa.
“Ngươi sống ở Uyên Ương lâu?”
“A…”, Phi Vũ mở to mắt. Tên Vương gia này chắc đã dụng công điều tra mình. Nguy a!
“Sao không trả lời? Ngươi không trả lời tức là đúng rồi!”, Vương gia trầm mặc nhíu mày. Quái lạ, nếu là Uyên Ương lâu sao ám vệ lại không thể tìm ra?
“Chung quy cũng là kỹ nữ thanh lâu, còn dám nhận mình là khuê nữ thôi!”
“Kỹ nữ thì sao? Kỹ nữ không phải là người à? Ngươi cũng giống tất cả nam nhân hạ lưu khác tìm đến Uyên Ương lâu để phát tiết, hoàn toàn không hề nghĩ đến việc chà đạp các nàng!”, Phi Vũ lạnh lẽo nhìn y, “Đúng đúng, ta là kỹ nữ, vậy nên thân thể rất ô uế, còn mắc bệnh hoa liễu nữa. Ngươi tốt nhất đừng đụng vào!”
“Ngươi nói ngươi bị hoa liễu?”
“Vương gia không tin?”
“Không biết! Xem mới biết!”
“Ngươi…”, Phi Vũ sợ đến phát khóc đi, “Vô sỉ, thả ra, ta muốn gặp Diệp tiểu thư!”
“Ngươi sao lại muốn gặp nàng?”, Văn Linh Quân một trận khó hiểu.
“Mỹ nhân, ta đương nhiên muốn gặp để họa rồi!”
“Ngươi muốn gặp nàng để họa thôi sao?”, mắt Vương gia vừa rũ xuống lại sáng lên, “Ta không phải cũng là mỹ nhân ư? Diệp tiểu thư ta đã gặp rồi, dung mạo còn chưa được như Trầm nhi, đừng nói là so với ta. Ngươi sao lại không muốn họa ta?”, nói đến đây, khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan tinh tế tiến đến sát hắn
“Uy, đừng đùa! Ngươi đúng là rất đẹp, thế nhưng trước sau cũng là nam nhân, so với nữ nhân giống thế nào được.”, Phi Vũ trong một chốc tim bỗng đập “bang bang”, vội ngỏanh mặt đi tránh né đôi mắt như lửa.
Văn Linh quân đột nhiên đưa tay mơn trớn gò má mịn như nhung của hắn, thuận tiện nhéo một cái.
“Đan Phượng ơi là Đan Phượng! Ngươi có hay không biết vì ngươi mà nửa tháng nay ta ăn không ngon ngủ không yên? Ngươi càng làm ta tức chết, ta càng không thể dứt bỏ được hình ảnh của ngươi!”
“Hử?”, tâm trí Phi Vũ mờ mịt, cái đầu gỗ của hắn đối với mấy lời bày tỏ từ tận tâm can kia hoàn toàn không hiểu.
“Ngươi xem!”, Văn Linh Quân kéo tấm màn lụa màu xanh sau lưng để lộ mảng tường treo đầy họa đồ.
Phi Vũ kinh ngạc. Người trong tranh là một cô nương tuyệt sắc, dáng vẻ họat bát lanh lợi. Đôi mắt trong veo tỏa ra thứ khí chất mạnh mẽ ngang tàng. Hắn càng kinh ngạc hơn khi nhận ra thiếu nữ kia không ai khác chính là mình. Thấy hắn mục trừng khẩu ngốc, Văn Linh Quân vươn tay xoay mặt hắn hướng về phía mình.
“Sửng sốt cái gì? Ngươi biết họa, ta không biết sao?”, đọan y thở dài, “Tại sao ta lại nhung nhớ một nữ tử hung dữ như ngươi? Ôn nhu uyển ước một chút không được sao?”
Nói rồi y bất ngờ cúi ngươi tham lam chiếm lấy đôi môi đỏ mọng. Cái lưỡi bá đạo cường liệt quấy nhiễu bên trong khoang miệng Phi Vũ, khiến hắn vô phương né tránh.
“A… ưm…”
Không khí trong buồng phổi hắn dường như bị hút cạn, cảm giác đê mê đến choáng váng đầu óc. Theo sự dẫn dắt rất chi là điêu luyện của y, Phi Vũ vô thức đáp trả một cách rụt rè. Văn Linh Quân lập tức chớp lấy cơ hội đó, say mê đùa giỡn với đôi môi xinh đẹp.
“Đối với một kỹ nữ thì ngươi còn kém lắm.”
Miệng nói vậy nhưng cuối cùng Vương gia cũng phải vô cùng luyến tiếc nhả ra, nếu không muốn Phi Vũ chết vì nghẹt thở. Y liếm môi cừơi đến quỷ dị. Hảo ngọt nga!
“Ngươi… biến thái… đoạn tụ chi tích…! Không được tới gần ta!”, Phi Vũ trợn mắt hớp từng hớp không khí.
“Ngươi nói ta biến thái? Có ngươi mới biến thái? Ai nữ nhân lại đi họa mấy thứ đồi phong bại tục đó? Còn nữa, thấy mỹ nữ thì mắt sáng rỡ, gặp nam nhân như ta lại chẳng để vào tâm. Lần trước ngươi họa ta, lần này ta nhất định đè ngươi làm mẫu vẽ một quyển “Uyên Ương Lâu chi họa sư Đan Phượng” để trả lễ.”
Dứt lời y liền hùng hổ sấn tới lật áo Phi Vũ.
“Con bà nó, lão tử mặc kệ… Lão tử là nam a!”, hắn kinh hãi nhắm tịt hắn gào liều mạng la lên.
Động tác của Văn Linh Quân ngưng lại, y nhíu mày nhìn hắn.
“Xọet!”
“A”, Phi Vũ kêu thảm. Cái áo mới của Mẫu Đơn tỷ, cái áo tỷ ấy rất thích, đã bị tên hỗn đản này xé mất rồi. Khuôn ngực bằng phẳng trắng mịn lộ ra trước mắt y.
“Ngươi giả nữ?”, Văn Linh quân sa sầm nét mặt.
“Hòan cảnh thôi! Ta đâu muốn bị tội danh quấy nhiễu dân nữ? Tha lỗi đã khiến Vương gia thất vọng.”
Văn Linh Quân im lặng chăm chú nhìn Phi Vũ.
“Di, nhìn ta cái gì? Chưa thấy qua nam nhân nào anh tuấn như ta?”
“Không phải, là chưa từng thấy qua nam nhân nào đẹp giống nữ tử như ngươi. Cả cái tên cũng giống.”
“Đan Phượng không phải tên của ta, là nghệ danh thôi. Ta tên là Phi…”, Phi Vũ nói đến đây mặt cứng đơ. Lố rồi!
“Ngươi tên Phi gì? Phi Phi? Phi Thiên?”
“Ý.. ý ta là ta phi…”
“Hừ, đừng tưởng ngươi là nam thì ta không “ăn” được!”
“Đồ cầm thú mọi rợ!”, hắn đột ngột rống lên thê thiết, “Giết ta thì thôi, cả thi hài cũng không trả về cho gia quyến mà dã man đem đi chiên, xào, nấu, nướng. Tên cầm thú, ta cầu cho ngươi ăn một miếng hóc xương một miếng… Ư..!”
Văn Linh quân lần thứ hai dùng môi chặn miệng hắn.
“Đúng là chỉ có thể làm cái miệng ồn ào của ngươi im lặng bằng cách này”, y cười khổ, sao hắn lại hiểu “ăn” của y theo nghĩa đó?
“Biến thái, ta chẳng đã nói ta là nam sao?”
“Nếu vậy ngươi ở Uyên Ương Lâu chắc đã nếm qua không ít mỹ vị?”, ngón tay y di di trên khuôn ngực của thiếu niên..
“Đương… đương nhiên.”, Phi Vũ đổ mồ hôi, chẳng vẻ vang gì cái việc một nam nhân sống ở kỹ viện từng này niên kỷ lại chẳng từng cùng nữ tử. Cảm giác quái lạ rờn rợn trong tâm tư hắn vừa khó chịu vừa khó hiểu.
“Vậy… chỗ này…”, Văn Linh Quân luồn tay xuống hạ thân hắn, ngữ điệu chậm rãi, “…chắc là tối suất lắm.”
“Ách! Hỗn đản! Chỗ đó… chỗ đó không được… đừng sờ mó lung tung. Dời mấy ngón tay của ngươi ngay! Ngươi tìm cái gì ở đó?”
Phi Vũ cả mặt nóng ran, so với trứng tôm luộc còn đỏ hơn. Lời nói líu ríu dính cả vào nhau. Cơ thể hắn vốn chưa từng trải nghiệm sự đụng chạm gần gũi như vậy, nhất thời phát sinh tiếng rên khẽ đầy mị hoặc. Biểu hiện của hắn khiến Vương gia thập phần khóai trá.
“Công tử sao có thể lại nhạy cảm như vậy a? Chỗ này rất nóng đó!”, y xấu xa cười. Ngay cả “ăn” cũng không biết, còn nói từng nếm qua rất nhiều mỹ vị, rõ ràng lừa người.
“Con… con bà nó… lão tử cả nụ hôn đầu đời cũng bị ngươi cướp mất. Giờ lại…”
“Nụ hôn đầu đời?”, Văn Linh Quân có chút ngạc nhiên. Bất quá nghĩ thiếu niên khả ái này ngây thơ ngốc nghếch, không ngờ còn thanh lương (thuần khiết) như vậy.
Xem ra y đã lời to!
“A a a a a! Được rồi ta không giấu nữa”, Phi Vũ cuối cùng chịu không nổi hét lên, “Ta đúng là chưa từng cùng với nữ tử, một chút cũng chưa”.
“Tại sao? Ngươi bệnh?”, Vương gia thực tâm hỏi han.
“Nói bậy! Là ta không thích. Ta rất yêu quí mỹ nhân, sao có thể đành lòng nhìn các nàng chịu loại tra tấn thống khổ đó chứ?”
“Hoan ái đối với nữ tử không phải là tra tấn. Nó còn đem lại sự thỏa mãn và khoái cảm”; Vương gia tận tình giảng giải cho tên đầu gỗ.
“Không có đâu! Ta thấy các nàng lúc hoan ái bộ dạng rất đau đớn ni, còn luôn miệng cầu xin “đừng đừng”, sao có thể gọi là vui thích?”, Phi Vũ chớp chớp mắt.
“Ngươi không phải cá, làm sao biết cá không vui? Đó là các nàng ngoài miệng tùy tiện thôi, còn trong lòng thì mừng muốn chết. Nhất là khi cùng với người mình yêu làm chuyện đó. Kỹ nữ ở thanh lâu vô tình vô ái, dĩ nhiên cảm thấy chán ghét loại chuyện này rồi.”
Phi Vũ như Tất Đạt Đa giác ngộ được phật pháp vô biên, nhãn thần phát quang cực đại.
“Thì ra là vậy! Vương gia quả nhiên lợi hại, rất am hiểu tâm lí nữ nhân a!”
Vương gia thở dài vẻ mặt bi tráng, “Phong hóa họa sư như ngươi cũng coi như độc nhất trong thiên hạ đi,”
“Thế nhưng ta làm sao kiểm chứng lời ngài?”, Phi Vũ có chút phân vân, “Các nàng khi được hỏi đều không chịu nói, hơn nữa diễn đạt cũng tệ… Vương gia, ngài làm sao vậy?”
Đột nhiên thấy y loạng choạng tựa vào cạnh bàn, đầu lắc lắc, hai mắt nhíu lại.
“A, quên mất, mê dược lúc nãy ngài hôn ta lần nữa, ta đã thuận miệng đẩy vào. Thì ra bây giờ mới có tác dụng. Đúng là “tiền nào của ấy”, lần sau không mua chỗ đó nữa!” (kì vậy, rõ ràng là mua rẻ mà), Phi Vũ hồn nhiên vỗ tay lên trán, làm như bây giờ mới sực nhớ ra.
“Ngươi…”, Văn Linh quân sức lực nhanh chóng bị suy kiệt, y không thể tin nổi. Y cứ như vậy bị tên yêu tinh này lừa đến hai lần. Đầu óc quay mòng mòng, y hiện tại thấy trước mắt có đến năm Đan Phượng đang cười cười đứng dậy. Song, tai nghe giọng nói của thiếu niên như vẳng lại từ một chốn xa xôi nào.
“Huyệt đạo ta nửa canh giờ trước đã tự giải, vốn chỉ chờ mê dược phát huy tác dụng nữa thôi. Vương gia tối suất à, ta đâu dám vô lễ với ngài, có điều cái mạng nhỏ này ta phải giữ. Hôm nay quả thật đã được lĩnh giáo nhiều. Đa tạ! Ta vốn không còn ở Uyên Ương lâu nữa, tranh chỉ đem lại nhờ tú bà ở đó bán, ngài đừng gây khó dễ cho họ. Họ không biết gì đâu. Ngươi đừng phí công tìm vô ích. Cáo biệt!”
Văn Linh Quân chỉ thấy cái bóng thiếu niên thanh thóat mờ mờ biến mất, trước mắt một mảng tối đen.
Y lần thứ hai để hắn chạy thoát. Có điều lần này, tim cũng đi luôn theo hắn.