- Con không chỉ thích anh hai, còn thích ông bà nội và chú Trình nữa nha!
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêm túc nói.
Trình Minh Trạch đúng thật là rất ưu tú, Cố Tuyết Giao cũng rất thực thích anh, nhưng đối phương từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt nhìn cô. Cho nên cô tự trang điểm thành bộ dáng không giống người thường, chờ mong anh sẽ cho cô một ánh mắt. Chỉ là cô càng làm như vậy thì càng làm cho người khác chán ghét mà thôi.
Ở trong sách, sau khi mẹ ruột mất, Cố Tuyết Giao càng coi Trình Minh Trạch như tín ngưỡng, cả ngày đi theo sau lưng anh, anh ở chỗ nào cô liền đi chỗ đấy, trong mắt trong lòng đều chỉ có anh.
Trình Sóc tưởng niệm Lý Tư Đồng, lại thương tiếc Cố Tuyết Giao không có mẹ bên cạnh, càng thêm yêu thương, chiều chuộng cô, muốn thay người vợ đã mất chăm sóc cho cô thật tốt. Cố Tuyết Giao bởi vì được nuông chiều và càng trở nên tùy hứng, ghen ghét với tất cả những cô gái muốn cướp đi Trình Minh Trạch, cuối cùng cùng sau nhiều lần cùng nữ chính Cố Thi Vận đối nghịch, rơi vào kết cục phơi thây hoang dã.
Tuyết Giao không thể hiểu được tình cảm của Cố Tuyết Giao. Quả thật trong cuộc đời cô có rất nhiều người lòng mang ác ý, nhưng bản thân cô cũng tự tay đem những quân bài tốt của mình toàn bộ đập nát. Thiếu niên tư mộ, nhân chi thường tình, nhưng chỉ vì yêu đơn phương mà cố chấp đến cùng, kết quả sẽ rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
- Ngươi nói bậy! Ngươi thích rõ ràng là tình yêu nam nữ!
Trình Minh Kiều thất thố nhảy dựng lên, ngay cả xưng hô cơ bản cũng quăng mất. Tuyết Giao nghiêm túc ra vẻ chị lớn, dạy dỗ cô ta:
- Minh Kiều! Yêu sớm là không được! Chị cùng anh hai ở bên nhau càng là không được, em về sau ngàn vạn lần không cần lại có loại ý tưởng vô lý như vậy!
- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!
Trình Minh Kiều gấp đến độ nói không nên lời. Tuyết Giao vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc:
- Minh Kiều, chúng ta sắp vào lớp 11 rồi, cần phải cố gắng chăm chỉ học tập, nỗ lực thi vào một trường đại học tốt, em nhất định không được yêu sớm nha, nếu em có dấu hiệu này cũng không phải sợ! Chị trước kia cũng không hiểu chuyện, không nghe lời, hôm nay nghe xong mẹ dạy dỗ, đã hạ quyết tâm sửa lại, hai chị em ta sau này sẽ cùng đôn đốc theo dõi lẫn nhau! Ai làm không được liền bị trừng phạt!
Con mẹ nó yêu sớm!
Con mẹ nó đôn đốc theo dõi lẫn nhau!
Trình Minh Kiều bị Tuyết Giao nói đến mức tức giận sắp mau ngất đi, một câu cũng nói không nổi. Lý Tư Đồng hốt hoảng lôi kéo Tuyết Giao, đi theo đồng dạng hoảng hốt Trình Sóc cùng Trình Minh Trạch ra khỏi nhà cũ của Trình gia.
Trình Minh Kiều ngồi trên xe một hồi lâu mới có thể thở bình thường lại, bực tức điên chửi:
- Tiện nhân Cố Tuyết Giao này!
Cô ta vừa mới mắng xong, Lưu Nhã Trân đã thăm dò kéo kéo tay cô ta, hỏi nhỏ:
- Minh Kiều, con sẽ không thật sự yêu sớm đi? Con vẫn còn nhỏ...
- Mẹ!! Tiện nhân nói bậy!
Trình Minh Kiều vừa mới bình tĩnh lại được một chút, lại sắp tức điên.
******
- Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến.
Tuyết Giao vừa đổi giày vừa nói. Lý Tư Đồng từ trong phòng bếp bước ra, cau mày, biểu tình "quả nhiên là thế". Xem đi, vừa mới nói rằng sau này sẽ thay đổi, vừa mới về nhà, thói cũ lại lòi ra. Bà bực tức hỏi:
- Con muốn đi đâu?
- Đi làm tóc ạ.
Lý Tư Đồng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
- Đầu tóc con đã thành như vậy rồi, còn muốn làm gì nữa? Cố Tuyết Giao mẹ nói cho con biết, ngày mai là khai giảng rồi, con hôm nay đừng nghĩ đi ra ngoài nửa bước!
Tuyết Giao đã thay xong giày, trên vai đeo chiếc cặp sách màu hồng phấn mà Trình Sóc tặng lúc khai giảng cấp ba, nhìn về phía mẹ:
- Con đi nhuộm tóc về lại màu đen. Tóc đỏ như này đúng thật là không ra dáng học sinh.
Cô vừa dứt lời, Lý Tư Đồng liền sửng sốt.
- Con...
Tuyết Giao thở dài:
- Con đã ở trước mặt Trình Minh Kiều thề son sắt là muốn thay đổi, đương nhiên không thể làm cho cô ta coi thường!
Mẹ cô đúng là không tin cô sẽ tự giác thay đổi, nhưng lấy Trình Minh Kiều làm cớ, ngược lại chân thật hơn chút. Quả nhiên, Lý Tư Đồng nghe xong liền nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt vẫn còn chút rối rắm. Trình Sóc đang đọc báo trên sô pha thấy vậy bèn cười, nói:
- Được rồi, em cho Giao Giao đi đi. Giao Giao, bảo tài xế đưa con đi, cũng muộn rồi, đừng đi quá lâu, chú ý an toàn một chút.
- Vâng ạ, cảm ơn chú Trình.
Tuyết Giao ngoan ngoãn vẫy tay chào hai vợ chồng họ xong liền đi.
Trình Minh Trạch vừa xuống lầu liền thấy một màn này, nhíu mày, không lên tiếng. Hiếm khi con nhóc kia không lượn lờ trước mặt anh, hôm nay xem ra anh có thể ở nhà nghỉ ngơi tử tế rồi.
- Anh nói xem, Giao Giao thật sự muốn thay đổi sao?
Lý Tư Đồng vẻ mặt ưu sầu mà ngồi xuống ghế sô pha. Trình Sóc ôm bà vào lòng, ôn nhu nói:
- Con bé lớn rồi, tất nhiên là sẽ trở nên hiểu chuyện hơn. Lần này mặc kệ là do con bé tự mình nghĩ thông suốt hay là do muốn cùng Minh Kiều tranh đua, chỉ cần con bé có tiến bộ, em liền khen nó nhiều một chút, đừng suốt ngày mắng con bé, bằng không nó lại phản nghịch thì làm sao?
Lý Tư Đồng thở dài, vẫn chưa thôi lo lắng:
- Chỉ hy vọng là lần này con bé có thể kiên trì lâu một chút.
Trình Sóc vỗ vỗ tay bà an ủi, sau đó nhìn nói với Trình Minh Trạch:
- Minh Trạch, Giao Giao nếu là muốn học tập thật tốt, con liền giúp em phụ đạo một chút.
Trình Minh Trạch nhún nhún vai, hơi hơi bĩu môi. Cố Tuyết Giao như vậy còn có thể cố gắng học tập? Lừa quỷ đi.
******
- Hoàn mỹ! Quá hoàn mỹ!
Thợ cắt tóc nhìn mái tóc của Tuyết Giao, kinh ngạc cảm thán, quả thực không thể tin được đây là tác phẩm của bản thân mình. Cô bé này lúc bước vào cửa tiệm chính là một tiểu mỹ nữ xinh đẹp tóc đỏ, giờ khôi phục lại màu sắc nguyên bản, lại sửa một chút tóc mái, khí chất giống như đã thay đổi thành một người khác vậy!
- Cảm ơn anh ạ.
Tuyết Giao cũng rất vừa lòng, vừa trả tiền vừa ngoan ngoãn cười với thợ cắt tóc, đôi mắt cong cong, da thịt trắng nõn, mái tóc đen nhánh hơi xoăn nhẹ, dài đến eo, trông không khác gì một nàng búp bê sứ tinh xảo.
Chờ cô đi khỏi, thợ cắt tóc kéo cánh tay đồng nghiệp đứng cạnh, vẻ mặt say mê nói:
- Tôi về sau nhất định phải sinh một đứa con gái, đáng yêu giống như tiểu thiên sứ vừa rồi.
Đồng nghiệp của anh nhìn cánh tay của mình bị lôi kéo, run rẩy nói:
- Tôi tôi tôi.... Tôi cũng là đàn ông... Sinh không được...
Từ tiệm cắt tóc bước ra, Tuyết Giao chậm rãi đi dọc theo con phố này chậm rãi đi tới, mãi đến khi thấy hiệu sách, hai mắt cô mới sáng lên, chui vào. Cửa hàng này ở vị trí tương đối hẻo lánh, nhưng đến giờ này rồi mà bên trong vẫn còn có một vài người, trong đó có một đôi cha con cực kỳ chói mắt. Người đàn ông ăn mặc theo phong cách nhà giàu mới nổi, cùng hiệu sách này hoàn toàn không hợp. Tay ông túm lấy một thiếu niên cao gầy mặc đồng phục, trong tay thiếu niên còn ôm một quả bóng rổ, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tuyết Giao chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt. Nhìn qua một vòng, ánh mắt cô sáng lên, bay thẳng đến chỗ đống sách. Hiệu sách này tuy nhỏ nhưng cái gì cũng đều có đủ, Tuyết Giao nhìn không chớp mắt, nhịn không được còn lấy một vài quyển lật ra xem.
Một hồi lâu, cô cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, liền ngẩng đầu, sau đó sửng sốt. Đôi cha con chói mắt kia đang đứng ở cạnh cô, người đàn ông trung niên cùng cô cười cười, cậu thiếu niên vẻ mặt không kiên nhẫn, cằm khẽ nâng, đầy mặt đều viết "Dưới vòm trời này ta là lớn nhất!"
- Bạn nhỏ, con cũng muốn mua tài liệu à, chú thấy con đang xem sách tham khảo cho lớp 11, ngày mai khai giảng con cũng vào lớp 11 ư?
Tuyết Giao ngơ ngác gật đầu.
- Vậy thì trùng hợp quá, con trai của chú cũng học lớp 11, chính là ở trường Thất Trung đó!
- A?
Hoá ra vẫn là bạn cùng khối ư?
Người đàn ông chà xát tay, cười nói:
- Cái kia... Con trai của chú thành tích học tập không tốt, chú cũng không hiểu lắm mấy chuyện này, bạn nhỏ, con có thể đề cử cho chú một ít tài liệu ôn tập không?
Ông vừa nói xong, cậu thiếu niên bên cạnh đã không kiên nhẫn cắt lời:
- Ông già, ông nói đủ chưa? Mua về tôi cũng không xem!
- Con câm miệng cho ba!
Người đàn ông hung hăng trừng cậu, vẻ mặt hung hãn, nhưng đối diện với Tuyết Giao, vẻ mặt lại trở nên ôn nhu, gãi gãi đầu:
- Đây là con trai chú Dịch Thiên Úc, con đừng để ý đến nó, bạn nhỏ, con chuẩn bị mua sách gì vậy?
Dịch Đại Phát nghĩ bụng, Tuyết Giao mua sách gì mình liền mua cho con trai sách đấy.
Tuyết Giao tiếp tục xấu hổ mà cười cười, sau đó nói:
- Con đã tự học xong nội dung của lớp 11 nên chuẩn bị mua đề ôn luyện thi đại học, vị này... bạn học vừa mới vào lớp 11, không nên xem quá nhiều sách phụ đạo, trường học sẽ thống nhất mua sắm tài liệu thích hợp, đến lúc đó cậu ấy chỉ cần nghiêm túc làm là được. Chỉ cần học thật tốt nội dung chính trong sách giáo khoa là được, vì tất cả đề trắc nghiệm đều lấy căn bản từ sách giáo khoa mà ra. Việc thống nhất mua tài liệu thật ra chỉ là đón ý nói hùa, nhằm vào các bạn học sinh còn yếu, nếu như trình độ khá giỏi, con kiến nghị sau giờ học và cuối tuần nên xem thêm những quyển sách này...
Tuyết Giao nói vô cùng lưu loát, Dịch Đại Phát vừa gật đầu vừa vội vã đem những quyển sách cô chỉ nhanh chóng ôm lấy, Dịch Thiên Úc nhìn con nhóc chỉ cao tới ngực của mình ở trước mặt, ngây người một chút.
Mười phút sau, Dịch Đại Phát trên tay đã ôm một chồng sách, Dịch Thiên Úc từ ngây người cũng biến thành nghiến răng nghiến lợi. Con nhóc sao không nói luôn là muốn cậu đọc toàn bộ sách trong cửa hiệu đi? Muốn lăn lộn chết cậu à?!
Tuyết Giao nói xong, nhấp nhấp môi, vẻ mặt xấu hổ:
- Cái kia... Con chỉ là cảm thấy phối hợp như vậy tương đối tốt, nhưng tinh lực của một người vốn là hữu hạn, nhiều sách như vậy khả năng đọc không xong...
Dịch Đại Phát thổ hào nói:
- Không có việc gì! Không có việc gì! Nhà chú không thiếu tiền, đều mua về cho thằng nhóc chết tiệt đọc, nó có thể học được một tí tẹo thì chú liền thỏa mãn!
Cuối cùng, lúc thanh toán, Tuyết Giao và Dịch Thiên Úc mỗi người ôm một chồng sách, những quyển mà Tuyết Giao chỉ ông đều mua, ngay cả bộ đề Ngũ Tam cô mua, Dịch Đại Phát cũng học theo cầm một bộ.
Riêng bộ đề Ngũ Tam đã là một chồng thật dày, mặt của Dịch Thiên Úc đã không chỉ là khó coi bình thường.
Chờ Tuyết Giao ôm sách đi xa, Dịch Đại Phát còn nhìn theo bóng dáng cô gật gật đầu:
- Cô bé này lớn lên xinh đẹp như vậy, còn đam mê học tập như thế, thật là hiểu chuyện quá, nhà ai có đứa con như này nhất định là vô cùng này hạnh phúc...
Dịch Thiên Úc bĩu môi, đối với con nhóc xinh đẹp vừa rồi một chút hảo cảm cũng đã sớm tan biến, ghét bỏ mà nói:
- Ông già, tôi cho ông một ý kiến, ông hiện tại chạy nhanh đuổi theo đi, hỏi một chút đây là con cái nhà ai, sau đó đem tôi mang qua đổi một chút, để cô ấy làm con gái ông đi!
Dịch Đại Phát lập tức xoay người, tức giận chọc chọc đầu cậu:
- Con cái đồ không có mắt! Còn có thành tích thối kia của con, toàn khối nhiều người như vậy, con thì hay rồi, đứng thứ nhất từ dưới lên.
Dịch Thiên Úc một tay ôm bóng rổ một tay ôm sách, nhanh chóng chạy xa xa:
- Ông già, dựa vào cái gien tồi của ông như vậy, tôi có thể học giỏi sao?
- Thằng nhóc chết tiệt! Mày đứng lại!
Dịch Đại Phát cởi giày, giơ lên liền đuổi theo cậu.
******
Có thể học thêm một lần nữa đối với Tuyết Giao là một chuyện cực kỳ vinh hạnh, vậy nên cô không nhịn được mà mua nhiều sách một chút.
Lúc làm tóc, cô đã bảo chú tài xế đi về trước, lúc này cũng lười gọi người ra đón, vì thế Tuyết Giao đứng ở ven đường gọi xe.
Tháng 8 đúng là lúc nắng hè chói chang nhất, hai giờ chiều càng đáng sợ, cô đứng dưới một tán cây bên đường lau mồ hôi, sốt ruột nhìn hai bên đường. Con đường xe qua lại rất ít, đợi vài phút mới có hai chiếc xe từ bên phải chạy lại đây. Nhìn thấy xe taxi ở phía sau, Tuyết Giao vui vẻ, chạy nhanh ôm sách tiến đến:
- Taxi!
Vừa mới hô lên, chiếc Maybach màu đen chạy phía trước xe taxi thẳng tắp vọt về phía cô, tốc độ không giảm chút nào.