Trong một tháng, Phương Linh đã dần ổn định lại hơn.
...
Buổi tối hôm đó, khi cũng ngồi ăn cùng bố mẹ, Phương Linh hơi bất ngờ khi họ đề cập đến chuyện đi du học. Cô từ trước đã không có ý định đi du học, chính vì bản thân tính hướng nội và điều quan trọng hơn là cô muốn học ở trong nước, sau này ra trường sẽ cùng những đội tình nguyện để đi dạy học cho các em nhỏ ở trên vùng cao.
Bố Trọng nhìn con gái mình một lúc thì mới lên tiếng:
- Thỏ này, về việc du học con nghĩ thế nào rồi?
Phương Linh có chút hơi lưỡng lự, cô không muốn nhắc đến việc này. Nhưng cô biết rõ bố mẹ cô cũng sẽ không cho cô học tập để rồi lên các vùng cao dạy học. Từ khi mới lên lớp 10, khi cô nhắc đến việc này thì mẹ cô đã phản đối ngay lập tức. Bà không phải phản đối về việc cô giúp đỡ người khác, nhưng bà lại sợ cô ở đó thì điều kiện vật chất không tốt, đã vậy có những vùng còn có hủ tục bắt vợ, rồi còn nhiều thứ như bắt cóc sang biên giới... Chính vì điều này nên bà không đồng ý cho Phương Linh đi dạy học ở trên vùng cao.
Nghĩ một lúc, Phương Linh mới nhìn bố mẹ mình để nói:
- Bố mẹ tìm được trường cho con rồi ạ?
Không phải tự dưng Phương Linh hỏi vậy, mà cô biết rõ cuộc đời cô vốn đã được sắp xếp sẵn cả rồi. Tuy rằng không phải chuyện xấu, nhưng cô muốn độc lập hơn. Cô không muốn phải dựa dẫm vào bố mẹ mình mãi. Rồi sẽ có một ngày cô sẽ phải tự đi trên đôi chân của mình mà không cần nhờ đến bố mẹ.
Bố của cô nghe vậy mà cũng liền gật đầu ngay. Ông cũng hiểu tính tinh của con gái mình. Con bé sẽ không làm phật ý ông, nhưng cứ nhìn nét ủ rũ mỗi lần cô đồng ý đi theo sắp xếp của người lớn thì ông cũng thấy hơi áy náy. Nhưng ông cũng chỉ muốn tốt nhất cho con gái mình. Nhà chỉ có một đứa con gái, ông không thương yêu cô công chúa nhỏ này thì còn yêu ai được nữa chứ.
Còn đang định nói giảm nói tránh để Phương Linh đỡ buồn thì vợ ông lại nói trước:
- Đúng vậy, bố mẹ chọn sẵn trường cho con rồi. Ngôi trường bố mẹ dốc lòng để có thể cho con vào. Không phải ai cũng có thể vào được đấy. Chính vì thế nên con phải cố gắng mà phấn đấu trong đấy nhé.
- Là trường nào vậy mẹ? - Phương Linh rũ mắt nhìn thức ăn, những hạt cơm vẫn còn trong miệng cô cũng không ngọt như mọi hôm nữa.
- À, là Le Rosey. Con biết ngôi trường này mà đúng không? Với lại ở đấy có nhà bác Hòa, nếu có khó khăn thì bác sẽ giúp con ngay.
- Dạ...
Cuộc trò chuyện cũng chỉ dừng lại ở câu cuối phát ra từ miệng Phương Linh. Bố mẹ cô nhìn thấy con gái như vậy cũng thở dài.
Sau bữa ăn, Phương Linh liền xin phép rời về phòng ngay.
Quay trở về phòng, nhìn căn phòng lộng lẫy như công chúa, Phương Linh lại thấy giống như một cái lồng giam đẹp dẽ thì đúng hơn. Cô chán nán lên giường để ngả lưng. Đúng lúc điện thoại của cô reo lên, vậy là liền lăn người ra gần tủ ở đầu giường để cầm điện thoại lên nghe.
- Alo, mình nghe này. - Giọng của Phương Linh đỡ hơn vừa nãy một chút.
- Á à, con nhỏ này, sắp du học mà không báo cho mình một tiếng. Cậu định đi rồi mới gọi điện thông báo, hay là định đi trong im lặng luôn đây? - Giọng nói của một cô gái lanh lảnh qua loa điện thoại, giống như đang trách móc Phương Linh.
- Không phải đâu mà. Mình cũng vừa mới biết hôm nay. Bố mẹ mới nói thôi chứ đã đi luôn đâu.
- Ủa, thế tưởng cô chú phải nói cho cậu biết trước rồi mới phải nhỉ. Mình tưởng cuối tuần này cậu đi mà.
Nghe được những lời này, Phương Linh chỉ biết cười nhạt. Vậy là xem ra ai cũng biết, chỉ có mình cô là đến tận bây giờ mới được biết. Giống như bố mẹ đang bắt ép cô đi chứ không phải cho cô lựa chọn để đi nữa rồi.
Còn đang định trả lời thì ngoài phòng có tiếng gõ cửa vọng lại:
- Thỏ, mẹ vào được không?
Phương Linh nghe vậy thì liền nói với cô bạn trong điện thoại:
- Thôi có gì tí nữa nhắn qua Instagram nhé, mẹ mình đang gọi rồi.
- Ok, bye.
Tắt máy xong, Phương Linh liền đi ra mở cửa mà ngó đầu nhìn ra ngoài.
Mẹ Phương cũng cười cười rồi bước vào phòng của con gái mình.
Ban nãy thấy cô con gái nhiều phiền muộn như vậy, bà cũng biết lí do là gì. Chính vì thế nên bây giờ mới lên phòng để hỏi thăm con gái. Từ trước tới nay trong gia đình nhỏ, mỗi lần con gái họ có chuyện buồn thì họ cũng đều tâm sự nhỏ với cô, mục đích chính là để cho cô con gái bớt phiền muộn đi. Và đương nhiên mỗi lần như vậy đều hiệu nghiệm. Phương Linh chỉ ít nói chuyện với người ngoài, nhưng đối với người thân, hay bạn bè thân thiết thì cô cũng cởi mở mà nói nhiều hơn.
Đi cùng mẹ ra ngoài ban công, Phương Linh ngồi cùng mẹ trên chiếc xích đu làm bằng gỗ. Gió mát nhè nhẹ của mùa thu, từ đây nhìn xuống dưới hay xung quanh ban công thì đều là các loại hoa, chủ yếu là vì Phương Linh thích nên cô chăm sóc rất nhiều cây cối.
Trên bầu trời cũng có những ngôi sao, nếu để ý nhiều thì những ngôi sao sẽ xuất hiện chằng chịt trên dải bầu trời đêm.
Vì đây là một khu đô thị, nên xung quanh gần đó cũng chỉ có vài ngôi nhà cao to, thiết kế cũng hiện đại và cầu kỳ. Không phải ai cũng có thể mua được khu đất ở đây, chính vì thế mà vẫn còn nhiều căn nhà chưa có chủ đầu tư vào đấy rõ ràng.
Ngồi cùng cô con gái, bà Phương nắm lấy tay cô, còn vỗ vỗ nhẹ nhàng mà nói:
- Con gái của mẹ lại có chuyện buồn rồi.
Lời vừa nói, Phương Linh quay lại nhìn mẹ mình. Tuy rằng cô cũng đã 18 tuổi rồi, nhưng vì từ nhỏ đã luôn được bao bọc, khó tránh khỏi việc tâm hồn cô vẫn còn non nớt, chưa thể trưởng thành ngay được. Cô mím môi, nhìn mẹ mình một lúc rồi mới gật đầu để nói:
- Lần nào con có chuyện thì bố mẹ cũng biết ngay thôi mà.
- Đúng vậy, vì bố mẹ là người đẻ ra con, không hiểu rõ con thì còn hiểu được ai nữa? Sao nào, có gì muốn tâm sự nhỏ với mẹ không? Chỉ là hai người phụ nữ nói chuyện với nhau thôi. Con muốn nói gì không? - Bà Phương xoa đầu con gái mình mà nói.
Lần này thì Phương Linh cũng không biết mình có nên tâm sự với mẹ hay không. Dù sao thì cô cũng biết mẹ cô không đồng ý với việc cô lên vùng cao để dạy học. Nhưng cuối cùng, nghĩ lại thì cô vẫn mở lời để nói:
- Con thật sự muốn dạy học ở vùng cao.
Bà Phương nghe vậy nhưng bà vẫn chưa nói gì. Bởi vì bà biết Phương Linh chưa nói hết, bà đợi cô nói xong rồi bà sẽ nói sau.
- Ở đó các em học sinh ở đấy rất khổ. Mẹ cũng thấy rõ điều đó trong các tin tức trên mạng mà đúng chứ? Con chỉ là muốn ở lại đây, học ở đây cũng được rồi ạ. Con thấy ở Việt Nam mình đang rất phát triển về giáo dục. Thậm chí còn có những du học sinh đến Việt Nam để học tạp và sinh sống. Bố mẹ tại sao cứ muốn con đi xa vậy? Muốn đuổi con đi đến vậy sao?
Từng lời nói và cả ánh mắt lấp lánh của Phương Linh làm bà Phương thở dài. Bà và chồng chưa bao giờ muốn rời xa con gái của mình. Ngay từ bé, khi cô mới sinh ra đã bị yếu hơn những đứa trẻ khác mà phải nằm trong lồng kính gần 5 tháng. Đến khi được tháo bỏ lòng kính thì cũng phải lo lắng từng chút một vì cô rất dễ ốm. Cho đến tận bây giờ, từng bữa ăn của cô cũng đều được sắp xếp theo lịch trình mà bác sĩ tư vấn dinh dưỡng đề ra. Làm sao họ có thể yên tâm để cô tự chăm sóc bản thân được. Nhưng trước đó, họ đã chuẩn bị đầy đủ những thứ có thể tốt nhất cho cô khi cô đi du học. Hơn nữa, ở bên đó nhà nội của Phương Linh ở đó cũng rất nhiều. Họ sẽ chăm sóc cô tốt thôi. Ở bên đó, vừa có nền giáo dục bài bản và vươn cao tầm quốc tế, có thể cho Phương Linh đủ những kiến thức, đủ danh tiếng để bước ra ngoài đời, còn vừa có người quen ở đấy để có thể chăm sóc tốt cho cô. Chính vì thế nên họ mới muốn cô đi du học.
- Nghe mẹ nói này, bố mẹ chưa bao giờ muốn đẩy con đi đâu hết. Những gì bố mẹ làm chỉ để con có thể phát triển tốt nhất. Con có biết để có thể đăng kí vào trường mà mấy năm qua, bố con lúc nào cũng làm việc. Hết đi đến khu vực này lại đến khu vực khác. Chỉ để có thể làm những gì tốt nhất cho con. Con thật sự không nhìn thấy ông ấy bây giờ đang đen xạm mà gầy đi hơn sao?
Nhắc đến thì Phương Linh mới nhớ, bố cô mấy năm nay cũng đều bận, cả mẹ cô cũng vậy. Thậm chí ngay cả sinh nhật của cô, họ cũng phải gấp rút thời gian để chuẩn bị. Nhiều khi đến công ty thấy bố mình vừa ăn cơm vừa nhìn vào màn hình máy tính để làm việc cô lại có chút thương cảm. Bố mẹ vất vả tới vậy, cô cũng nên vì bố mẹ một chút. Dù sao chỉ là du học, cô cũng không đòi hỏi quá nhiều. Có lẽ sau này mọi chuyện ổn hơn thì bố mẹ sẽ không còn bận bịu như bây giờ nữa, sẽ có nhiều thời gian hơn cho cô. Hơn nữa bên đó nền giáo dục tốt như vậy, cô cũng nên qua đó để theo học.
Suy nghĩ một lúc lâu, Phương Linh mới quay sang nhìn mẹ mình. Cô lại ôm lấy bà như những lần cô cảm thấy mất phương hướng, mệt mỏi và không biết đi về đâu. Phương Linh cảm thấy bản thân mình quá đỗi hạnh phúc rồi, cô luôn có một người bố có thể che chở cho hai mẹ con cô dù xã hội có thế nào đi nữa, cô có một người mẹ ấm áp để mỗi khi cô mệt mỏi thì lại có một bờ vai làm điểm tựa cho cô dừng chân để nghỉ ngơi.
Ôm lấy bà Phương, cô mỉm cười nhẹ mà nói:
- Con xin lỗi, là do con không hiểu chuyện. Không biết bố có giận con không nhỉ?
- Cái con bé này, nghĩ gì không biết. Bố con ấy mà, ông ấy có lúc nào giận con à? - Bà Phương cốc nhẹ đầu con gái mình mà nói.
Giọng nói có vẻ đùa giỡn của mẹ làm Phương Linh không thấy gò bó như trước nữa. Cô ngồi tâm sự với mẹ rất nhiều điều. Giống như lúc cô mới bước chân vào lớp 1, khi đó cô nhát gan còn khóc đòi về với bố mẹ. Để rồi khi lên cấp 2, cấp 3 cô vẫn ngại giao tiếp. Mỗi lần lên lớp mới cô đều về để nói với mẹ mình. Có như vậy cô mới cảm thấy tư tưởng nhẹ nhõm hơn. Mà hiện tại cô cũng có vấn đề nhỏ trong việc lựa chọn đi du học, vấn đề lớn nhất chính là cô ngại giao tiếp với mọi người. Khó khăn lắm ở Việt Nam cô mới quen được các bạn, giờ lại chuyển đến một đất nước khác đúng là không thể thích nghi kịp. Đã vậy còn phải sống xa bố mẹ, một cô tiểu thư chưa trải sự đời như Phương Linh thật sự khó mà để thích nghi ngày một ngày hai được.
Nhưng bà Phương cũng không có cảm thấy rối trí khi nghe con gái mình nói ra điều này. Bà cũng nói cho cô nghe rất nhiều điều về cuộc sống, những gì khiến bản thân con người trở nên tự ti, hay những gì khiến bản thân trở nên tự tin hơn. Bà là hình mẫu của người phụ nữ thành đạt và một gia đình hạnh phúc. Có lẽ vì thế mỗi lời bà nói ra đều đắt giá và có thể nói là những câu nói thấm nhuần tư tưởng của một xã hội tiên tiến và phát triển.
Phương Linh tâm sự rất lâu, cuối cùng lại ngủ lúc nào không hay. Bà Phương đành đỡ con gái mình vào trong giường, đắp chăn cho cô rồi còn chỉnh lại nhiệt độ điều hòa cho thích hợp. Nhìn đứa con gái bà ngủ say thì khi đó bà mới rời khỏi phòng.
Có thể nói Phương Linh là báu vật của bà và chồng bà. Nếu không có cô thì có lẽ gia đình này sẽ chẳng thể hoàn thiện nổi. Hiện tại gia đình của Phương Linh có thể được coi là một gia đình mẫu mực, một tấm gương có thể để cho các gia đình khác noi theo.