Đêm đầu tiên bình an vô sự, bọn họ cùng đi đến trường tất nhiên sẽ khiến cho các bạn học khác chú ý đến Thiệu Hải Dương. Nam sinh này không muốn sống hay là thật sự không muốn sống?
Tiếng nghị luận xì xào rơi vào tai bọn họ, Hạ Mộc dừng chân ngoái đầu lại nhìn, các học sinh vội lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tản ra, sợ sao chổi vô địch ‘ra tay’ độc ác với mình.
“Phù thủy, muốn ăn sáng không?” Thiệu Hải Dương cầm một cái Hamburger đưa cho cô.
Hạ Mộc không đói, nhưng Thiệu Hải Dương lại có dũng khí đối xử tốt với cô trước mắt bao nhiêu người, ờ thì, xưng hô có thể bỏ qua.
“Cảm ơn, cậu thật sự không sợ tôi à?” Cô bóc giấy đóng gói vừa định cắn, tầm mắt lại dừng lại ở phía đối diện. Thiệu Hải Dương theo ánh mắt của cô nhìn qua, lập tức hô lên với người phụ nữ đang đi, “Cẩn thận tên móc túi phía sau!”
Tiếng hô này không chỉ nhắc nhở người phụ nữ kia mà còn khiến tên móc túi hoảng hốt. Tên móc túi tức giận chỉ vào Thiệu Hải Dương có ý cảnh cáo, tiện đà bỏ trốn mất tăm.
“Cậu thích lo chuyện bao đồng nhỉ.” Hạ Mộc nói.
“Đây không phải chuyện bao đồng, là do cậu khuyết thiếu quan niệm đạo đức thôi.”
Hạ Mộc muốn nói lại thôi, nhún vai cam chịu. Kệ đi, dù sao cô cũng không cần sự đồng tình của cậu ta.
“Cậu ở lại nhà tôi là vì sợ tôi chạy mất sao?”
“Ừ, tôi muốn bảo đảm tuyệt đối không để xảy ra sai sót.”
Cậu ta luôn có thái độ đã dự liệu hết mọi chuyện, Hạ Mộc kiềm chế ý cười, giả vờ hỏi, “Ngày đó? Cậu muốn bị thương đến mức nào? Tốt nhất là cậu nên nói trước cho tôi biết, trạng thái không tốt chỉ sợ sẽ làm phép thất bại.”
“Nói đến trọng điểm, tôi muốn xem năng lực của cậu trước, khi nào thì được?” Thiệu Hải Dương cũng không hoàn toàn tin tưởng.
“Bây giờ đi.”
Hạ Mộc ném hamburger vào thùng rác, đứng đối diện với Thiệu Hải Dương, hai tay chắp lại trước ngực tạo thành chữ thập dựng, trong miệng lẩm bẩm. Nhìn động tác ly kỳ cổ quái của cô, thần kinh Thiệu Hải Dương cũng dần căng thẳng, nếu bảo không sợ chút nào là nói dối.
Đột nhiên, Hạ Mộc từ từ mở to mắt, âm trầm nói, “Tôi muốn nguyền rủa cậu. . . . . .” Cô nâng ngón trỏ chỉ vào mi tâm của cậu.
Thiệu Hải Dương nín thở: “Khoan đã. . . . . .” .
“Không được, phép thuật nguyền rủa một khi đã bắt đầu sẽ không thể ngừng!” Hạ Mộc lớn tiếng cắt ngang lời cậu, đầu ngón tay tới gần, chỉ cách mi tâm cậu năm phân. Thiệu Hải Dương thở sâu, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Thấy cậu lo lắng không yên, Hạ Mộc mím môi cười, “Tôi nguyền rủa cậu. . . . . . trong vòng hai giây sẽ bị Hạ Mộc chọc đau mắt trái.”
Đâm mạnh! Tung tăng chạy đi.
“Ha ha ha, đồ ngốc.”
“. . . . . .”
Thiệu Hải Dương hóa đá tại chỗ, che mắt trái, nhìn “Hung thủ” vội vàng chạy mất, ngây ra như phỗng.
—— đứa trẻ sinh ra trong gia đình quân nhân, từ nhỏ đã nhận sự giáo dục quân sự hóa nghiêm khắc, hoàn toàn không thể hiểu hành động này của cô là vì mục đích gì.
Trên đường về nhà, Thiệu Hải Dương nghĩ mãi không xong, liền đuổi theo bước chân cô.
“Tôi cùng đường mới nhờ cậu giúp, vì sao cậu lại làm cho có lệ vậy hả?”
Hạ Mộc cho rằng cậu sẽ gào to hét lớn, nhưng cậu lại dùng vẻ mặt hết sức mê mang nhìn cô, ra vẻ đang chờ cô giải thích.
“Kỳ lạ.” Nhưng mà cũng đúng, nếu cậu ta có lối suy nghĩ bình thường thì sao lại đến tìm cô cơ chứ?
Đúng lúc này, có hai người đàn ông cao to cầm gậy từ đầu hẻm nhảy ra, một kẻ trong số đó là tên móc túi họ gặp lúc sáng.
Đối mặt với bọn du côn vô cùng hung dữ, Hạ Mộc lập tức trốn sau Thiệu Hải Dương.
Mà Thiệu Hải Dương ban đầu cũng định đánh lại bọn họ, đặt cặp ở ven đường, vén tay áo lên, hơn nữa còn nói với bọn họ: cùng lên đi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.
Lời này quả thật rất có chí khí đàn ông, nhưng đang lúc Hạ Mộc sùng bái cậu ta, Thiệu Hải Dương lại dịch sang một bước đẩy Hạ Mộc lên phía trước? !
“Cậu. . . . . . Có ý gì?”
“Đây là cơ hội tốt, nhìn cậu bộc lộ tài năng.” Cậu ta dùng tay ra dấu mời, đứng dựa vào tường xem.
“. . . . . . . . . . . .” .
Du côn vung gậy sắt nhe răng cười, “Mặc kệ là vươn tay hay là duỗi chân, hai đứa mày hôm nay đừng hòng thoát!”
“Ai muốn đi? Sao chổi thể hiện uy lực các người muốn chạy cũng không kịp.” Thiệu Hải Dương nhìn Hạ Mộc, cười xán lạn: “Đúng không?”
“. . . . . . . . . . . .” Đúng cái đầu cậu ý.
Không đợi cô phản ứng, bọn du côn đã giơ gậy lên, lấy đà xông tới.
“A a a, cứu mạng ——” .
Hạ Mộc lấy tốc độ ánh sáng biến mất khỏi tầm mắt của Thiệu Hải Dương, nhưng không ngờ đầu hẻm còn có một tên du côn chắn đường, vì thế, cô lại chạy về.
“Cậu làm gì đấy hả?” Thiệu Hải Dương khó hiểu hỏi.
“Vô nghĩa, đương nhiên là đang chạy trốn!” Hạ Mộc chạy trối chết, nhưng ba gã du côn đã chặn kín ngõ nhỏ, đừng nói Thiệu Hải Dương mặc kệ, cho dù cậu ta không mặc kệ thì cũng chẳng làm được gì. Nhìn bộ dáng lịch sự của cậu ta đã biết là người đọc sách, xem ra bữa này xác định là bị đánh rồi.
“Đã bảo cậu đừng xen vào việc của người khác rồi mà, cậu mới là khắc tinh thực sự thì có!”
“Sao nào? Giờ không định thi pháp à?”
“Đúng! Thật ra tôi vốn. . . . . .”
“Biết rồi, đứng sang một bên đi.”
Không đợi Hạ Mộc giải thích rõ ràng, Thiệu Hải Dương đã bước một bước dài đứng chắn trước mặt cô. Hạ Mộc vội vàng dùng cặp sách che mặt, chỉ nghe thấy phía trước có tiếng “Binh khí giao đấu, chém giết rung trời.”
A di đà Phật, đánh cậu ta một cái là tốt rồi, bọn họ không định rủ lòng thương với con gái à!
Cô lảm nhảm được khoảng mười phút, trên đỉnh đầu một bóng đen bao trùm cả người cô, trái tim cô sắp nhảy ra ngoài mất rồi.
“Đi thôi.”
Thiệu Hải Dương giằng lại cái cặp cô đang dùng để che trước mặt, bởi vì đó là cặp của cậu.
Hạ Mộc nhìn Thiệu Hải Dương, ngoại trừ đồng phục hơi bẩn thì không chảy một giọt máu nào? ! Quả nhiên không thể đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài mà, quá lợi hại.
Nhìn cô sợ hãi rụt rè đến mức này, chẳng lẽ là kẻ lừa đảo sao?
Nhưng khi ý nghĩ này sắp thành hình ở trong đầu ——.
Lại thấy cô đi đến bên đám du côn ngã xuống đất không dậy nổi, đứng ở bên cạnh kẻ móc túi gặp lúc sáng, căm giận nói: “Ác giả ác báo, tôi nguyền rủa anh bị lửa thiêu mông!”
Dứt lời, cô xoay người rời đi, vì sợ tên du côn đứng dậy đuổi theo nên cô chạy một mạch thẳng ra ngoài đầu ngõ.
Thiệu Hải Dương nhìn bóng lưng cô, vậy là có ý gì? Làm thế cũng được tính là nguyền rủa sao?
Cậu nhét số điện thoại vào túi áo tên móc túi, nói: “Đừng hỏi vì sao, gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho anh.”
Tên móc túi bị đánh cho đầu rơi máu chảy nào dám kêu gào, liên tục gật đầu, cung tiễn “Lý Tiểu Long” rời đi.
Hai ngày sau, cậu nhận được điện thoại của tên móc túi kia, đối phương nói: Gần đây rất thiếu tiền, lại bị thương, hỏi Thiệu Hải Dương có chuyện gì để hắn cống hiến sức lực, kiếm thêm chút thu nhập trợ cấp chi phí sinh hoạt.
“Bị thương sao? Chỗ nào?”
Tên móc túi ấp úng một lúc, mới nói, khi dùng lò vi ba nấu mì vô ý trượt chân, lò vi ba vừa khéo đặt ở dưới đất, cho nên mông ngồi vào nước sôi.
Nghe xong, Thiệu Hải Dương nhìn về phía Hạ Mộc đang nằm ở trên ghế sofa xem tivi . . . . . . Cô gái này quả nhiên không đơn giản.