Thôi Ngọc Khuê chớp chớp mắt, lễ tế trời?
Thuỷ Sư đại nhân vỗ vai cậu: "Ngươi đi vào giữa trận pháp này, quỳ một gối xuống để ta chuyển pháp chức cho ngươi. Nghi thức này rất đơn giản, sẽ nhanh xong thôi."
Cậu vâng lời tiến thẳng vào trận pháp đang xoay vòng kia, trịnh trọng quỳ một gối xuống. Thuỷ Sư tiến đến trước mặt cậu, chắp hai tay và ngửa mặt lên trời nói: "Cầu trời khấn đất, phù hộ thành công, hoa khai phú quý, trúc báo bình an!"
"Nay tân Thuỷ Sư nhậm chức. Được nhị vị Thần Long chứng giám, sẽ phù hộ cho sự thịnh vượng và an lạc của muôn dân!"
Nói rồi ông ta đưa tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa chập lại, điểm vào giữa trán Thôi Ngọc Khuê một cái. Cậu nhắm mắt lại, cảm giác như thứ gì đó bị rút ra hoàn toàn. Khi cậu mở mắt, một viên ngọc sáng loáng màu xanh quay vòng giữa không trung ngay trên lòng bàn tay Thuỷ Sư. Ông ta nắm tay lại rồi mở ra, viên ngọc nhỏ dần lại. Rồi ông ta điều khiển lực tay, đưa viên ngọc đó trở lại giữa trán cậu, lúc này cậu lại có cảm giác như thứ gì đó được hoà vào trong đầu mình.
Một cảm giác mới mẻ và khác lạ.
Trên trán cậu xuất hiện một ấn chú hình giọt nước màu xanh dương. Thay vào đó, ấn chú trên trán Thuỷ Sư đã biến mất.
Chức Thuỷ Sư đã chính thức được chuyển qua người cậu!
Năm vòng tròn nhỏ hơn quây quanh vòng tròn lớn bỗng loé sáng rồi vụt tắt, trận pháp lớn màu xanh cũng từ từ biến mất, chỉ riêng ấn chú mới trên trán Thôi Ngọc Khuê là còn phát sáng.
Tiếng vỗ tay vừa đủ cho hai người nghe vang lên: "Chúc mừng tân Thuỷ Sư."
Kim Cựu Long giờ mới bước xuống bậc thềm, vẫn là điệu dáng thong thả khoan thai đó. Ông ta khẽ mỉm cười.
Thôi Ngọc Khuê cúi xuống hành lễ với cả hai vị đại nhân: "Đa tạ Long Đế đại nhân, đa tạ Thuỷ Sư đại nhân!"
Người đàn ông từng là Thuỷ Sư chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Ta không còn là Thuỷ Sư nữa, chỉ cần gọi ta một tiếng "tiền bối" là đủ rồi."
Cậu chớp chớp mắt: "Vâng, thưa tiền bối."
Kim Cựu Long nói: "Bây giờ ngươi đã là Thuỷ Sư, việc nghi thức tế trời sẽ diễn ra ngay trong chiều nay. Vì vậy ngươi cứ về đại điện nghỉ ngơi đã. Tế trời xong sẽ có người dẫn ngươi về nơi khác nghỉ."
Tân Thuỷ Sư Thôi Ngọc Khuê hành một cái lễ thật lớn rồi từ từ lùi ra khỏi Ẩn Long cung. Ngay lập tức bên ngoài cửa cung có người chờ sẵn để dẫn cậu về đại điện.
Kim Cựu Long nhìn bóng dáng Thôi Ngọc Khuê rời đi, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Lần này không thấy Đại Hoả Châu Long thượng thần trở về, ta thấy hơi lo. Vương Nhã, ngươi nghĩ sao?"
Thuỷ Sư đại nhân – giờ đã là một người tu chân bình thường, tên là Vương Minh Nhã. Ông nói: "Hồng Thuỷ Nguyệt Long thượng thần vẫn về, đúng chứ?"
Kim Cựu Long đáp: "Ngài ấy thì có, tuy nhiên bị thương nặng."
"Thương nặng?" Vương Minh Nhã ngạc nhiên, thượng thần như Nguyệt Long có thể bị thương sao, còn thương nặng nữa chứ??
"Ừm." Kim Cựu Long trầm giọng nói: "Vết thương chỗ lờ mờ khí đen, chỗ thì bị kiếm chém. Nói chung thì đủ thứ vũ khí, ma khí hay linh khí đều có hết, ta không đoán được là ai dẫn đầu."
Vương Minh Nhã cau mày suy nghĩ, ông hỏi: "Ngươi hỏi ngài ấy về tung tích của Châu Long thượng thần chưa?"
"Rồi, ngài ấy nói..." Ông hạ giọng. "... cả hai lạc nhau trong một cơn giông rất lạ. Khi qua rồi, linh khí của Châu Long thượng thần ngài ấy cũng không cảm nhận được thì nói gì đến việc tung tích."
"Nguy hiểm thật. Cơn giông rất lạ là sao?"
"Trời đang trong xanh rất đẹp, vả lại ngài ấy đang bay ở rìa ngoài khí quyển, không thể có giông tự nhiên ở đó được. Giông cũng rất ngắn, nhưng Châu Long thượng thần biến mất ngay sau đó."
"Có nghĩa là có kẻ cố ý gây ra." Vương Minh Nhã thần sắc ngày càng tệ đi. "Nhưng sức mạnh của thượng thần tới mười Thất Tinh Chúc Long và tất cả thượng cổ thần thú gộp lại cũng khó có thể địch lại được, làm sao mà biến mất ngay sau một cơn giông ngắn được??!!"
Kim Cựu Long khàn khàn nói: "Đó chính là thắc mắc của ta. Dương Đan của Nguyệt Long thượng thần thì bị yếu. Hồng Đan của Châu Long thượng thần thì không thấy đâu!!"
Ngoài dự tính bốn vị sư còn lại đã nghỉ ngơi, vừa mới bước vào điện, một cơn cuồng phong cuốn đầy lá xanh ập vào mặt Thôi Ngọc Khuê.
"Chào mừng!!!! Gy aaaaa!!!!!!!!"
Thôi Ngọc Khuê: "..."
Giọng nói quen thuộc này! Khương Thái Hiện!!
Từ trong điện, một cái bóng màu trắng vụt ra, bổ nhào lên người cậu.
"Á! Thái Hiện?? Cậu là Phong Sư à???" Cậu trợn mắt, không ngờ người bạn thân kém tuổi này của cậu cũng phi thăng??
"Không nhé, tôi là Mộc Sư!! Ngạc nhiên chưa ha ha!!" Cậu thiếu niên vừa nhảy lên người cậu hớn hở nói.
"Ồ, tuyệt... Nặng quá! Cậu xuống trước đã!!" Thôi Ngọc Khuê chưa kịp cảm thán trong vui mừng thì cảm thấy hai tay bị trệ xuống tới mức muốn gãy đôi bèn la oai oái. "Người cậu vừa cao vừa nặng hơn tôi đóooo!!"
Cậu thiếu niên nọ trèo xuống người cậu ngay, vừa gãi đầu vài cái vừa cười gượng – một nụ cười hết sức ngây ngô và trẻ con.
Cậu ta là đại thiếu gia Ưng tộc Khương Thái Hiện – một gia tộc đứng thứ tư trong Vũ thị, là bạn thân từ thuở nhỏ của Thôi Ngọc Khuê. Khương Thái Hiện dựa vào linh cảm sắc bén của loài chim ưng để đoán rằng, Thôi Ngọc Khuê rất có thể sẽ phi thăng. Quả nhiên là đoán không sai!
Khương Thái Hiện vốn tinh nghịch hiếu động nhưng cũng rất lanh lợi, khác hẳn một Thôi Ngọc Khuê hiền lành trầm tĩnh dù cả hai tuổi tác cách biệt không nhiều. Tuy tính tình và phong cách khác biệt nhưng mỗi người trong cả hai như một nửa của viên ngọc, được ghép lại và hoà làm một với nhau.
Thôi Ngọc Khuê vừa đến đã được Khương Thái Hiện đón chào nồng nhiệt, bước vào trong điện cậu còn ngạc nhiên hơn!
Đều... đều là người quen cả!!
Ố mài gót!
Thôi Ngọc Khuê cứ thế mắt chữ A mồm chữ O nhìn ba vị sư còn lại mà quên cả việc chào hỏi nhau.
Hoả Sư thân thiện vỗ vai cậu: "Không ngờ là nhóc nha! Giỏi thật đấy, không hổ danh là người có thể phá Hoả trụ Tam Thạch đài, đánh giá năm sao!"
Cậu khóc ròng, mếu máo nói: "Thôi mà... anh Tú Bân... Em lỡ tay hu hu..."
Thôi Tú Bân ra chiều như thấu hiểu cậu lắm, nói mát: "Chả sao đâu ha ha! Tu bổ lại trụ đó cũng tốn non nửa hai mươi năm thôi."
"Đừng doạ em nó quá." Một bàn tay ấm áp xoa xoa đầu cậu, ngay lập tức đằng sau lưng cậu cũng có hơi ấm truyền đến. "Ngọc Khuê đâu cố ý đâu."
Thôi Ngọc Khuê lập tức ôm hông người nọ mè nheo: "Oà oà oà Phong Sư đại nhân cứu em!"
Y cười ôn nhu, xoa gáy cho cậu rồi nói: "Nhưng em cũng nghịch phá thật, cái trụ đó... khụ khụ, không tới nỗi gần hai mươi năm nhưng cũng lâu à nha."
Thôi Tú Bân bất lực gạt Khương Thái Hiện đang có ý định đánh lén anh ra rồi nói: "Nghiên Thuân, anh đừng chiều nó như thế! Đã nghịch phá rồi thì không có nghĩa là lỡ tay đâu!!"
"Ha ha thôi mà..." Thôi Nghiên Thuân cười khổ.
Bốn người túm tụm giỡn nhau hồi lâu, người còn lại ngồi trong góc trầm ngâm không nói gì, đó chính là Lôi Sư – Hưu Ninh Khải.
Lôi Sư Hưu Ninh Khải tuy phi thăng thứ hai, chỉ sau Phong Sư Thôi Nghiên Thuân hai ngày nhưng là người nhỏ tuổi nhất trong Ngũ vị Thiên Sư, ngoài ra còn được Kim Cựu Long ngay lập tức ban chiếu đánh giá là người mạnh nhất trong năm người sau khi Thuỷ Sư phi thăng chưa lâu, vừa thông minh vừa mạnh nhất hệ Lôi khắp thế giới. Quả là tuổi trẻ tài cao.
Nhiêu đó thông tin của Hưu Ninh Khải đã đủ chấn động Tu Chân giới, khiến người người đều nể sợ. Nhưng thứ khiến người ta sợ nhất ở cậu là phần tính cách lạnh lùng kiêu ngạo và thông minh khí phách của cậu ta. Tuy còn rất trẻ nhưng sở hữu trí tuệ cực cao, cậu dễ dàng đọc được suy nghĩ của người khác, vì vậy không ai dám động đến Beo tộc – gia tộc của cậu.
Phong Sư ôn nhu ấm áp, Hoả Sư thân thiện dễ gần, Thuỷ Sư hiền lành trầm tính, Mộc Sư tinh nghịch lanh lợi, chỉ có Lôi Sư là người khó gần trong Ngũ sư.
Thôi Ngọc Khuê đã nhận ra người xoa đầu mình là Phong Sư vì chỉ còn hai người Phong – Lôi chưa tới tiếp cận cậu. Mà Lôi Sư thì lúc mới bước vô là cậu đã nhận ra ngay là ai nên chưa dám hé răng chào hỏi. Tính như Lôi Sư mà xoa đầu người ta á?? Không bao giờ! (hứ)
Thực ra thì chuyện tính cách của Lôi Sư không phải là thứ cản trở cậu tiếp xúc với người đó, mà là do chuyện một tuần trước...
"Xin chào Thuỷ huynh." Cuối cùng Lôi Sư cũng tự đứng dậy, chào cậu một tiếng. Cậu ta chỉ im lặng tiến lại, nắm lấy cổ tay trái của cậu và lật lên làm cậu giật mình.
Thôi Ngọc Khuê toát mồ hôi hột.
End chương 2