Dịch Thiên vẫn thản nhiên ngắm nhìn dáng ăn thô tục của Bạch Cổn Cổn, nàng cũng chẳng hề hay biết người đang mình nói chuyện từ đầu đến giờ chính là Thái Tử duy nhất của Long Phượng quốc.
Hoàng Hậu khẽ nhăn đôi mày lá liễu thanh tú, giật mình nhìn khung cảnh hài hòa trước mắt. Thái Tử là người lạnh nhạt, trời sinh ưu nhã không quản tất cả ai mà chẳng biết, trước mắt các nàng bây giờ thật sự vẫn là Thái Tử sao? Không phải là có người trà trộn vào chứ? Cho dù lí do này rất hoang đường, cực kì hoang đường nhưng các nàng nhìn Thái Tử lớn lên từ nhỏ, nó chưa bao giờ có bộ dáng nhu hòa thế này cả.
“Thiên nhi” – Hoàng Hậu khẽ gọi. Nàng rất muốn biết lí do nhi tử của mình trốn khỏi nơi tuyển tú mà đến đây nhìn chằm chằm khuê nữ lạ mặt này.
“Hoàng Hậu” – Dịch Thiên đứng dậy, thân hình cao lớn cúi xuống một cái rồi trở lại như ban đầu, ngón tay thon dài cầm lấy chiếc khăn đã được thái giám để ở bên cạnh lau miệng cho Bạch Cổn Cổn.
“Nàng mau đứng dậy bái kiến Hoàng Hậu đã, chút nữa dùng thiện tiếp.” – Hắn tự nhiên nói, không hề để ý ánh mắt ghét bỏ của nàng mà nâng khuôn mặt béo tròn lên mà lau sạch sẽ.
Bạch Cổn Cổn giật mình, đôi mắt to tròn kinh ngạc nhìn nữ nhân mặc Phượng y, trong lòng hàng vạn ý nghĩ trỗi lên.
“Tiểu nữ bái kiến Hoàng Hậu nương nương.” – Bạch Cổn Cổn nhấc tà váy của mình lên, nhẹ nhàng cúi đầu.
Đây đúng thật là một cách chào rất tuyệt vời nếu như người trước mắt không phải là mẫu nghi thiên hạ của Long Phượng quốc. Đối với người như Thái Tử, Hoàng Hậu và Hoàng Thượng thì đây gọi là vô phép tắc, nhất định phải quỳ xuống mới đúng.
“Thật to gan, trước mặt Hoàng Hậu nương nương mà ngươi…” – Một cung nữ mặc lam y đứng bên cạnh tức giận lên tiếng. Dù có nghi kị việc Thái Tử ở bên cạnh nàng nhưng vẫn bất bình, muốn lên tiếng quát tháo nữ nhân không giáo dục này một tiếng, ít nhất việc này cũng là vì Hoàng Hậu nương nương vậy nên nàng không hề nghĩ chính mình sẽ bị phạt.
“Câm miệng. Người đâu, lôi cung nữ này xuống đánh 100 trượng cho ta.” – Dịch Thiên khuôn mặt lạnh lùng nói. Dám coi hắn như không có ở đây sao?
“Thiên nhi, con làm sao vậy?” – Hoàng Hậu lo lắng hỏi, làn váy đỏ rực nhanh chóng lướt qua đến bên Dịch Thiên. Ngay khi nàng sắp chạm vào má hắn thì hắn lại tránh đi, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng, khiến cho nàng sửng sốt không thôi.
“Các ngươi điếc hết rồi đúng không? Mau lôi người xuống cho ta. Không đánh đủ 100 trượng thì không được ngừng.” – Dịch Thiên gầm lên làm cho Bạch Cổn Cổn ở bên cạnh sợ chết khiếp. Thân thể béo tròn của nàng run rẩy, nước mắt như muốn trào ra.
“Đừng sợ, không có việc gì.” – Không để ý đến giọng nói khóc thét của ả cung nữ, Dịch Thiên ngay khi cảm nhận thấy sự run rẩy của này thì quay người lại, nở nụ cười như gió xuân nhìn nàng. Bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, kéo cả người nàng vào trong lòng.
Hoàng Hậu cùng tất cả mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nàng liền tức giận: “Thiên nhi, con đang làm cái gì vậy?” Câu nói phía sau còn không quên rít lên cao.
“Đơn giản thôi, con muốn thú nàng làm Thái Tử phi.” – Dịch Thiên bị Bạch Cổn Cổn đẩy mạnh ra, hắn lấy tay vén tóc nàng ra phía sau, giọng điệu đương nhiên nói.
“Thái Tử, con bị điên rồi.” – Hoàng Hậu nhăn tít mặt lại, đôi mắt như dao găm bổ thẳng xuống người nữ nhân đang đứng bên Thái Tử. Nàng không cho phép nữ nhân lạ mặt này làm Thái Tử phi của con nàng, không phải nàng không tốt, mà là nàng chính là người nhi tử của bà nhận định mà không phải bà. Cái gì cũng có thể tùy ý hắn, nhưng vị trí Thái Tử phi duy nhất của Long Phượng quốc này nhất định phải do bà chọn lựa.
“Không được, ta không đồng ý.” – Không để hắn cùng các vị công chúa ở phía sau lên tiếng nàng đã hét ầm lên, giãy dụa thaots ra khỏi bàn tay rắn chắc của hắn, nàng sợ hãi quỳ rạp xuống.
“Hoàng hậu nương nương, việc này không thể được, tiểu nữ là kẻ bần hàn sao có thể xứng với vị trí Thái Tử phi cáo quý này. Mong Hoàng hậu nương nương minh xét.” – Chết tiệt, nếu như thật sự phải làm Thái Tử phi thì nàng biết sống kiểu gì? Trong hoàng cung chán ngắt này sao nàng có thể thoải mái chửi người, thoải mái giả nam trang mà trốn đi uống rượu được cơ chứ? Nàng không muốn cả cược đời phải ở trong Hoàng Cung đâu.
Bà không nói gì, tất cả đều lặng lẽ đưa mắt nhìn khuôn mặt đen thui âm trầm của Thái Tử. Cho dù bà rất không muốn Bạch Cổn Cổn làm Thái Tử phi nhưng trước mặt nàng mà dám từ chối nhi tử của nàng như vậy thật sự không thể bỏ qua được. Nhưng bà vẫn không dám mở miệng đâu, vẻ mặt nhi tử của nàng giống như sắp bùng nổ lửa giận kia làm cho câu nói sắp ra khỏi miệng trợt thẳng xuống cổ họng. Mười một vị công chúa xinh đẹp ở phía sau cũng không động đậy, nói vậy thôi chứ các nàng không dám động đến giới hạn của vị đệ đệ này đâu, lúc hắn tức giận cực kì kinh khủng đó. Nghĩ thôi đã sởn da gà rồi.
“Ồ, thì ra nàng không muốn vị trí Thái Tử phi này như vậy sao? Vậy ta càng không cho nàng toại nguyện, cả đời này nàng cũng chỉ có thể là nữ nhân của ta.” – Dịch Thiên cố gắng áp chế lửa giận của mình xuống, cho dù ngực đang sắp thở không thông nhưng hắn vẫn không muốn dọa nàng sợ hãi.
Nhìn vẻ mặt gắng gượng lửa giận của hắn, tất cả mọi người lại một lần nữa không thể tin tưởng sự việc đang diễn ra trước mắt,cơn giận ngập trời của Thái Tử mà cũng có lúc vì một nữ tử mà không phát tác sao?
“Nàng không thể trốn thoát được đâu, vị trí Thái Tử phi này thuộc về nàng.” – Dịch Thiên buông bàn tay nắm chặt đang nổi gân của mình ra, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng. Bạch Cổn Cổn đơ người nhìn hắn, không hề chống lại hành động nhấc nàng lên và ôm chặt lấy mình của hắn.