- Ba, liệu có cách nào có thể giúp chị ba khỏe nhanh hơn không ạ! - Tư Ân hớn hở nói mà trong bụng đầy mưu kế
Lôi hoàng nhẹ nhàng xoa đầu đứa con, nói:
- Tiểu Ân đến bệnh viện không được quấy phá như lần trước là được rồi.
Tư ân chột dạ liền quay đi đánh trống lảng, cô giục ba và anh hai đi nhanh.
Lúc nhỏ Tử Ân là một đứa cực kì sợ đến bệnh viện, cảm giác tim đập loạn nhịp, căng thẳng xen lẫn sợ hãi khiến cô lúc nào cũng đòi về khi nhìn thấy bác sĩ. Tử Ân nghĩ lại mà cảm thấy xấu hổ không dám nhìn thẳng mặt bác sĩ.
Lôi Du Vân, bệnh nhân mã 069, cô chị giờ đến tóc cũng rụng hết để lộ chiếc đầu nhẵn mịn, bóng loáng. Thân hình gầy gò, với khuân mặt xanh xao ốm yếu đó vẫn nở một nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy người nhà. Tư Ân nước mắt lưng tròng đứng chôn chân ở cửa khiến cả nhà khó hiểu.
Bỗng chốc một cái bóng to lớn bước ngang qua khiến cô giật mình chạy núp sau ba. Một vị bác sĩ áo trắng đeo kính cùng một cô y tá đẩy xe thuốc vào bên trong.
- Chào cả nhà, hôm nay đến ngày kiểm tra định kì của bệnh nhân, mọi người có thể ra ngoài chờ một chút được không? - bác sĩ cất giọng nói trầm đầy vẻ xua đuổi, cười nhếch khóe miệng khinh bỉ.
Ba mẹ Tư Ân mặc dù không thích nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhục mà tôn trọng kính cẩn với hắn, sở dĩ là cả bệnh viện này thì nhà cô là nghèo nhất thậm chí còn bị nhân vật lớn ghi thù nên ai cũng tránh tiếp xúc và đôi khi là miệt thị.
Tiểu Ân bỗng chạy lại đẩy đổ xe thuốc, cô y tá ở bên cạnh cũng bị dọa ngồi thụp xuống đất,
- Tiểu Ân.. - cả nhà gọi cô trong lo lắng, tên bác sĩ bên cạnh cũng thừa cơ họi mà mắng ba mẹ cô không biết dạy con. Tiểu Ân tức giận nhưng vì cơ thể hạn chế nên chỉ có thể đứng nhìn.
- Đúng là vô giáo dục, đúng là nghèo hèn, dơ bẩn cũng thôi đi còn dám đưa những thứ rác rưởi này đến gây chuyện hả? Các người bây giờ không còn tư cách điều trị..
Hắn chưa nói hết thì lôi hoàng đã đánh một cú trời giáng vào mặt hắn
- Anh nói tôi thì tôi có thể bỏ qua nhưng sao anh dám sỉ nhục bọn trẻ như vậy, nếu bệnh này sinh ra không thể trị bệnh thì con gái tôi không cần phải ở lại cái nơi dơ bẩn không coi trọng tình này nữa! Khinh Dạ, thu dọn xong chúng ta đi! - ông nói trong giận dữ, tay nắm cổ áo hắn cảnh cáo.
Mẹ Tư Ân cũng không thể nhịn được sau câu nói của chồng mà đến tát cho tên bác sĩ khinh người mội cái đau điếng. Anh hai Khinh Dạ đặt đồ xuống mà đạp vào bụng hắn để hả cơn giận. Chuyến đi thăm bệnh lần này lại trở thành chuyến xuất viện bất đắc dĩ.
Gia đình tư ân trở về nhà, Tư Ân thật sự áy náy, nói:
- Xin lỗi, do lỗi của con mới thành ra như vậy - cô nói mà nước mắt rưng rưng đầy uất ức.
Du Vân nhìn tiểu ân cười nhẹ đáp lời với giọng điệu ốm yếu: - em làm đúng lắm! Chị chướng mắt ông ta lâu rồi, thật nhìn không nổi cái dáng kiêu ngạo, khinh người, bộ mặt giả tạo của hắn mà!
Tiểu ân lúc này nước mắt chảy dài nói trong nghẹn ngào: - rõ.. rõ ràng là hắn không có ý chữa bệnh cho chị mà hức.. oa.. trong xe đẩy có phải thuốc chữa bệnh đâu chứ hức.. hức.. - cô nức nở khóc lên thành tiếng. Cô vừa nói xong thì mọi người trong nhà đều im lặng chỉ còn tiếng cô khóc. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí trong nhà.
Đầu dây bên kia chẳng hiểu sự tình gì đã cất tiếng mắng Lôi Hoàng.
HẾT CHƯƠNG HAI RÒI~