Hạ Ngôn lên giường.
Văn Liễm sửa lại cổ áo, nói: "Tôi đi thư phòng xem văn kiện, em ngủ trước đi."
Hạ Ngôn gật đầu.
Trước khi xuống lầu cô nghe thấy anh trả lời điện thoại cho người ta, liền biết đêm nay anh vẫn còn bận. Nhìn anh đi ra ngoài và đóng cửa lại, Hạ Ngôn dựa vào đầu giường, nhất thời không cảm thấy buồn ngủ.
Cô cầm điện thoại qua, do dự rồi bấm mở vòng bạn bè của Hạ Tình. Tin mới nhất của Hạ Tình hiển thị vị trí tại tháp Eiffel ở Paris.
Tháp Eiffel ở Paris.
Và cô ta mặc một chiếc váy hai dây màu đen, nâng váy, múa một cách nhẹ nhàng ở đó, xinh đẹp động lòng người. Hạ ngôn tin vòng bạn bè của Văn Liễm cũng sẽ có tin này.
Cô nhìn tin này thật lâu, sau đó thoát ra ngoài, quay lại danh sách trò chuyện, giữa lúc Trần Tĩnh thêm cô vào, Hạ Ngôn bấm mở cửa sổ thông báo tin tức, đồng ý.
Mới vừa đồng ý.
Trần Tĩnh liền gửi tin nhắn đến.
Trần Tĩnh: Vẫn chưa ngủ à?
Hạ Ngôn: Ừm, còn chị?
Trần Tĩnh: Chị còn đang giúp Sếp sắp xếp lịch trình làm việc ngày mai, đúng rồi, Hạ Ngôn, lần này em cần phải vất vả rồi.
Hạ Ngôn: Không cần khách sáo.
Sau khi cô gửi xong, trầm mặc vài giây, lại cắn môi, nhắn tin.
Hạ Ngôn: Em muốn hỏi chị một chuyện, Hạ Tình đã ngồi cùng bàn với Văn Liễm mấy năm rồi?
Trần Tĩnh ở đầu bên kia sửng sốt, việc trong đầu đều dừng lại, cô ấy cân nhắc suy nghĩ cần phải trả lời như thế nào, nên mơ hồ một chút hay là rõ ràng một chút.
Hai phút sau.
Trần Tĩnh: Ba năm, từ lớp 10 đến lớp 12.
Cả tim Hạ Ngôn lập tức bị nắm chặt, cô vẫn luôn cố gắng mà hiểu rõ quá khứ của họ. Nhưng mà vẫn không nhịn được, đầu ngón tay cô gõ chữ
Hạ Ngôn: Đều ngồi cùng bàn ba năm? Là giáo viên sắp xếp hay là tự họ sắp xếp?
Thật lâu sau.
Trần Tĩnh không trả lời lại.
Không trả lời có nghĩa là gì? Có nghĩa là tự họ sắp xếp. Hạ Ngôn nhắm mắt, thở không đều, cô tắt điện thoại, đặt lên tủ đầu giường, sau đó chui vào trong chăn.
Một tiếng ting, màn hình lại sáng lên.
Hạ Ngôn vươn tay cầm lấy.
Trần Tĩnh: Hạ Ngôn, không cần nghĩ quá nhiều.
Hạ Ngôn mím môi, không trả lời, cô tắt điện thoại rồi đặt lại trên tủ đầu giường, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm.
Ngoài trời hình như đang mưa.
Hạ Ngôn quay người, bị cánh tay người đàn ông dùng sức mà ôm lại, cô dừng lại một lúc, mơ màng chôn ở cổ anh rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Ngôn tỉnh dậy, giường bên cạnh đã lạnh ngắt. Cô chống người đứng dậy, vò đầu bứt tóc, liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường.
8 giờ rưỡi.
Cô nhanh chóng đứng dậy, rửa mặt đánh răng thay quần áo xuống lầu, dì Trương giúp việc đã làm xong bữa sáng, cười nói: "Dậy rồi à?"
Hạ Ngôn uống một ly nước ấm, vội vàng bước vào phòng khách gật đầu với chú Trần đang chờ cô, mới quay lại hỏi dì Trương: "Anh ấy đi khi nào vậy ạ?"
Dì Trương mang sữa bò ra, nói: "Văn tiên sinh đi lúc 6 giờ rưỡi, bảo chúng tôi đừng làm phiền cô."
Hạ Ngôn ừ một tiếng, ngồi xuống ăn sáng. Ăn sáng xong, cô xách túi lên đi ra cửa, chú Trần lái xe đưa cô đến đoàn múa, khi cô bước vào cửa, đội A cũng ở đó, hai đội đang họp, Hạ Ngôn đến rất muộn, mọi người đều dán mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén của Tần Lệ Tử liếc nhìn một cái nhận ra ngay nhãn hiệu của cái váy và túi mới đổi trên người cô, đều không sản xuất nữa. Cô ta muốn mua cũng không mua nổi những cái đó.
Tần Lệ Tử biết, những cái đó đều là Văn Liễm mua cho cô.
Cô ta cười lạnh: "Hạ tiểu thư à, cô có thể đến trễ một chút nữa."
Hạ Ngôn không để ý cô ta, ngày thường đội A và đội B rất ít gặp nhau, cũng vì có cuộc họp mới hiếm khi gặp nhau, cô đến đội B ngồi xuống, chờ cô giáo tới. Vài thành viên trong đội nhìn cô, có người đưa tay sờ váy cô: "Thật đẹp, bạn trai cô mua cho cô à?"
Hạ Ngôn ừ một tiếng.
"Bạn trai cô thật tốt."
Hạ Ngôn không đáp.
Thành viên đội đó thu tay lại, liếc mắt nhìn nhau với những người khác, không có gì khác lạ, ai mà không biết bạn trai Hạ Ngôn chính là người yêu thời đi học của chị gái cô Hạ Tình, cũng là học trò giỏi nhất của cô giáo Đường Dịch, cũng không biết Hạ Ngôn đã câu dẫn anh rễ trước như thế nào, thủ đoạn thật tốt.
Cuộc họp buổi sáng kết thúc.
Vài người trong đội B đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng huấn luyện, cô giáo Đường Dịch gọi Hạ Ngôn lại, Hạ Ngôn từ trong nhóm quay lại rồi đi qua, đến trước mặt Đường Dịch, Đường Dịch khoanh tay nhìn Hạ Ngôn, Hạ Ngôn xem như học trò cuối cùng của cô ta, tài năng không phải giỏi nhất, nhưng tính tình lại tốt.
Nhưng mà so với Hạ Tình thì vẫn còn kém một chút.
Cô ta nói: "Em đi giúp đỡ công ty Phó Hằng, có cần vài người đi theo giúp em không?"
Hạ Ngôn dừng lại, cô nói: "Em muốn múa đơn ạ."
Đường Dịch trầm mặc vài giây: "Cũng được, nếu tập múa có cái gì không hiểu, có thể đến tìm cô."
"Vâng, em cảm ơn cô giáo."
"Được rồi."
Hạ Ngôn cung kính cúi đầu, sau đó đi ra ngoài. truyện teen hay
*
Đoàn múa của Đường Dịch có rất nhiều tiền, Hạ Ngôn có thể xin một căn phòng tập riêng, hơn nữa biên đạo múa cũng sẵn lòng giúp cô, Hạ Ngôn với biên đạo múa cả ngày đều trao đổi cải biên như thế nào, cô đã quyết định phong cách, dự định múa cổ điển. Mà từ Kinh Thị đi Paris, cần khoảng 12 tiếng đồng hồ.
Buổi tối.
Hạ Ngôn trở về biệt thự, đi tắm, gọi video cho Văn Liễm. Đầu bên kia, người đàn ông cúp máy, vài phút sau, thư ký của anh liên hệ với Hạ Ngôn.
"Hạ tiểu thư, Văn tiên sinh đang gặp khách, bảo cô nghỉ ngơi trước, rồi sẽ gọi lại cho cô sau."
Hạ Ngôn: "Được."
Sau khi tắt điện thoại, Hạ Ngôn dựa vào đầu giường, lướt vòng bạn bè, liền nhìn thấy Hạ Tình đăng một tin mới, cô ta cầm một ly cà phê dựa vào trên ghế chụp hình, trên người là một chiếc áo khoác lông, lộ ra bả vai trắng nõn, bên trong cần phải đeo thắt lưng. Thật lóa mắt, thật xinh đẹp.
Hạ Ngôn nhìn vài giây, nhấn like bài đăng này. Sau đó liền lướt xuống vòng bạn bè của những người khác.
Sau khi lướt vòng bạn bè, Văn Liễm vẫn chưa gọi lại, Hạ Ngôn liền kéo thảm tập yoga ra, bắt đầu vươn vai, cả người đổ mồ hôi, khoảng hơn 9 giờ, điện thoại mới chịu đổ chuông, cô nghiêng người cầm lấy điện thoại trên giường, là Văn Liễm gọi video tới. Cô lập tức bấm mở, người đàn ông đầu bên kia mặc áo sơ mi trắng với áo gile đen, anh nhướng mày.
"Em đang làm gì vậy?"
Hạ Ngôn lau mồ hôi trên cằm, cười nói: "Tập yoga."
Văn Liễm nhìn mồ hôi từ trên má cô chảy xuống cổ, là dấu vết anh để lại tối hôm qua. Ánh mắt anh rất bình tĩnh: "Tối nay đi ngủ sớm một chút, đừng ngủ quá trễ."
Hạ Ngôn: "Được."
Cô nằm sấp trên giường hai người, nhìn quán cà phê sau lưng anh: "Anh đang ở bên ngoài à?"
Văn Liễm bưng ly cà phê lên, lắc lắc: "Ừ."
Hạ Ngôn nhìn kỹ hơn, máu ngưng tụ khắp người.
Ly cà phê này với nhãn hiệu của ly cà phê Hạ Tình vừa mới đăng trên vòng bạn bè giống nhau như đúc. Cô ngẩn người, Văn Liễm nhướng mày đang định nói chuyện thì từ xa đến gần có một giọng nói gọi anh.
Anh ngước mắt lên.
Nhìn qua.
Một lúc sau, anh thu hồi ánh mắt, nhìn người phụ nữ trong màn hình: "Hạ Ngôn, em đi ngủ sớm một chút, hửm?"
Hạ Ngôn hoàn hồn trong phút chốc, cô nghe thấy giọng nói của Hạ Tình, bọn họ thật sự đã gặp nhau. Hạ Ngôn ngơ ngác gật đầu: "Dạ, anh ngủ ngon."
Ngủ ngon.
Nhưng bọn họ ở bên đó đang là buổi chiều.
Sau khi tắt video, Hạ Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế, khuôn mặt cô in trên màn hình đen, ngỡ ngàng, bất lực, hoảng hốt. Khi cô biết Văn Liễm, cũng không biết chị gái cô Hạ Tình có quan hệ với Văn Liễm. Trong thời gian huấn luyện quân sự đầu tiên của cô, huấn luyện viên quân sự là bạn thân của Văn Liễm, quan hệ đặc biệt tốt, Văn Liễm đã xuất hiện ở trường huấn luyện quân sự của họ vài lần.
Khi đó cô liền thích Văn Liễm, cũng như những nữ sinh khác, tiến lên xin phương thức liên hệ của anh, anh cũng cho. Nhưng anh rất khó liên hệ, cho dù có Wechat, anh căn bản cũng không trả lời. Cô liền tìm thời gian anh nghỉ phép hẹn anh, cho dù rất khó hẹn được anh, cô đều không ngừng kiên trì.
Không nhớ rõ hẹn bao nhiêu lần.
Lúc mới hẹn được anh, khi đó cô đã là sinh viên năm hai, dùng suốt thời gian một năm theo đuổi anh. Cô vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau đợt huấn luyện quân sự đó, khuôn mặt cô vẫn luôn đỏ bừng trong suốt cuộc hẹn. Sau đó lại hẹn anh vài lần, giống như chưa bắt đầu đồng ý hẹn hò, nhưng đã ở bên nhau.
Sau đó, cô mới biết được, anh có quan hệ với người chị gái tài năng kia của cô. Chị gái lớn hơn cô 4 tuổi, vẫn luôn là niềm tự hào của nhà họ Hạ, 13 tuổi được cô giáo Đường Dịch nhận làm học trò, 22 tuổi nắm lấy vị trí đội trưởng, có bạn gái cũ như vậy, cô tính là cái gì. Cô căn bản cũng không dám hỏi quá khứ của anh và Hạ Tình.
Văn Liễm cũng lớn hơn cô 4 tuổi.
Họ là người chung một thế giới.
Mà cô thì không phải.
Hạ Ngôn bấm mở Wechat, cân nhắc một lúc, gửi Wechat cho Trần Tĩnh.
Hạ Ngôn: Em muốn biết, trước kia, là Hạ Tình chủ động hay là Văn Liễm chủ động.
Trần Tĩnh:..... Hạ Ngôn, em hỏi cái này để làm gì?
Hạ Ngôn: Chị có thể nói cho em biết không?
Trần Tĩnh: Em hy vọng là người trước hay là người sau?
Hạ Ngôn: Em chỉ muốn biết đáp án.
Trần Tĩnh: Người sau.
Hạ Ngôn đột nhiên nắm chặt điện thoại, cô nằm lên giường của cô và Văn Liễm, nhắm mắt.
Thế nhưng, giữa cô và Văn Liễm, cô lại là người chủ động.
Hai phút sau, Trần Tĩnh lại gửi Wechat cho cô.
Trần Tĩnh: Hạ Ngôn, hãy nhìn về phía trước.
Trần Tĩnh: Chúng ta tán gẫu đi, lần này em định múa kiểu gì, lúc đó Văn Liễm cũng sẽ đến xem, em phải cố lên.
Hạ Ngôn dừng lại.
Cô trả lời: "Thanh xà."
*
Hạ Tình cũng từng múa điệu múa《 thanh xà 》này, khi đó là tiết mục biểu diễn của đoàn múa, cả hội trường đều kinh diễm. Hạ Ngôn chọn điệu múa này là do biên đạo múa gợi ý, cô ấy cho rằng dáng người Hạ Ngôn rất thích hợp, thế là sửa mới lại. Thời gian một tuần rất nhanh liền trôi qua, tiệc tối Trung thu công ty Phó Hằng cũng đã đến.
Hạ Ngôn thay quần áo ở phòng thay đồ, trang điểm, xách theo túi nhỏ, nhấc váy đi ra. Đúng lúc gặp phải đám người Tần Lệ Tử, Tần Lệ Tử khoanh tay: "Múa Thanh xà à? Bắt chước chị Hạ Tình ư?"
Hạ Ngôn không đáp.
Tần Lệ Tử chậc một tiếng, nói: "Chị Hạ Tình trở thành đội trưởng nhờ múa Thanh xà, cô có thể ư?"
Hạ Ngôn hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Ngay sau đó Tần Lệ Tử cười lạnh: "Ha, năm đó học trưởng Văn Liễm cũng đến xem, ở dưới khán đài nhìn chị Hạ Tình vỗ tay."
Bước chân Hạ Ngôn dừng lại.
Cô không biết những chuyện này. Vài giây sau, cô mới lại nhấc chân, xoay người vào thang máy, xuống lầu, xe Trần Tình đậu ở cửa, Hạ Ngôn đi qua, kéo cửa xe ra ngồi vào trong.
Ầm.
Đóng cửa xe lại.
Tiếng động này khiến Trần Tĩnh ngước mắt nhìn lên gương.
Người đẹp ghế sau trang điểm tinh xảo, không lên tiếng, nắm chặt túi nhỏ. Trần Tĩnh dừng lại, cười nói: "Vậy chúng ta đi thôi?"
Hạ Ngôn gật đầu.
Xe khởi động, đi ra đường lớn. Lúc này, đang là giờ cao điểm, các trung tâm thương mại lớn đều trang trí trung thu, Hạ Ngôn nhìn, đột nhiên hỏi: Trần Tĩnh, lúc chị em múa Thanh xà, anh ấy cũng đến phải không?"
Trần Tĩnh dừng lại.
Nói: "Chị cũng không rõ tình hình cụ thể lắm."
"Có hay không?"
Trần Tĩnh lại trầm mặc vài giây: "Hình như có chuyện này."
Tất nhiên cô ấy không thể lừa Hạ Ngôn, bởi vì khi Hạ Tình ở trong nước, nhóm bạn học của họ vô cùng náo nhiệt, Hạ Tình rất nổi tiếng, mỗi hành động của cô ta đều có người bàn luận, khi cô ta nắm vị trí đội trưởng, rất nhiều người chúc mừng cô ta, những tấm ảnh được gửi đến trong nhóm, cho dù cô ấy không muốn xem nhưng vẫn xem, hơn nữa, cô ấy còn có quan hệ với Hạ Tình.
Hạ Ngôn dán mắt nhìn đèn neon bên ngoài, vô thức bấm điện thoại, mở, tắt, mở, tắt.
Trần Tĩnh thở dài.
Đến Phó Hằng, Trần Tĩnh đưa Hạ Ngôn vào hậu trường, lịch trình biểu diễn đơn cũng đưa tới tay Hạ Ngôn, Hạ Ngôn lật xem, tiết mục tiếp theo sẽ đến lượt cô.
Cô cầm lấy điện thoại, gọi thẳng vào điện thoại cá nhân của Văn Liễm.
Đổ chuông thật lâu, anh mới nhấc máy, Hạ Ngôn mím môi, hỏi: "Anh đến chưa?"
Văn Liễm đầu bên kia có chút ồn ào, giọng nói trầm thấp của anh truyền đến: "Hạ Ngôn, tối nay có lẽ không thể đến đúng giờ xem em múa."
Cả người Hạ Ngôn đột nhiên lạnh ngắt.
Văn Liễm trấn an nói: "Tôi sẽ cho người quay lại..."
Chưa kịp nói xong, Trần Tĩnh vẫy tay với Hạ Ngôn, đầu ngón tay Hạ Ngôn trở nên lạnh lẽo, trực tiếp cúp điện thoại, cầm điện thoại bỏ vào túi nhỏ bên cạnh, liền đứng lên.