Mặc dù không muốn, nhưng chiều hôm sau, Hứa Du vẫn bị mẹ ruột lái xe đưa đến biệt thự của nhà họ Đàm ở phía nam thành phố để đón năm mới. Nếu bỏ qua đôi mắt thâm quầng mà ngay cả kem che khuyết điểm cũng không che được, thì trông cô vẫn ổn cả.
Nhà họ Đàm không đến mức cực kì giàu có, nhưng nếu nói họ chỉ là gia đình bình thường bậc trung thì có vẻ đánh giá người ta quá thấp. Đàm Quảng Tư là thế hệ đầu giàu có, trước kia bắt đầu lập kinh doanh trong lĩnh vực may mặc, sau đó, khi ngành may mặc suy thoái, ông mới chuyển sang bất động sản, từ một xưởng nhỏ phát triển lớn mạnh, cuối cùng có kết quả đáng tự hào như bây giờ.
Mặc dù không thể theo kịp các công ty hàng đầu, nhưng công ty của ông vẫn chiếm một vị trí trong thành phố này. Nói tóm lại nó giống như cuộc sống của Hứa Du vậy, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì cũng chẳng ai bằng mình, ở mức lưng chừng, và còn rất nhiều không gian phát triển.
Hiện tại, Hứa Du đang ngồi trong phòng khách biệt thự sang trọng trị giá ít nhất tám con số của nhà họ Đàm, hít một hơi thật sâu.
Thế là mẹ cô sắp trở thành phượng hoàng bay lên ngọn cây rồi à?
Dù trước đó đã tìm hiểu và chuẩn bị tinh thần, nhưng đến lúc này cô mới giật mình nhận ra nhà họ Đàm và gia đình cô chênh lệch một trời một vực.
Chuyện này giống như ngôi sao lớn tuyến đầu và nghệ sĩ vô danh tuyến mười tám vậy, hoàn toàn không thể nào so sánh được.
Hứa Du có chút lo lắng, những vấn đề nhạy cảm trước đây chưa kịp nghĩ tới đột nhiên bùng nổ trong đầu cô: Nếu mẹ và chú Đàm đăng kí kết hôn thì liệu họ có cần ký thỏa thuận tài sản trước hôn nhân không nhỉ? Nếu không thân thích của Đàm Tư Niên chắc chắn sẽ không yên tâm đâu. Với cả, gả cho chú Đàm thì mẹ cô sẽ thật sự hạnh phúc chứ? Điều kiện kinh tế của hai người họ quá lớn, nếu mẹ cô chịu thiệt thòi thì phải làm sao đây? Cô có khả năng bảo vệ mẹ mình không?
Chỉ trong chốc lát, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác hiện lên, tâm trạng vốn buồn bực của Hứa Du càng nặng nề hơn.
Cuối cùng, cô nhận ra mình chẳng thể giúp mẹ điều gì cả, mà thực tế còn tồn tại với danh phận con chồng trước nữa! Nghĩ đến chuyện vài ngày nữa sẽ phải đến thực tập tại công ty nhà họ Đàm và cuộc trò chuyện với mẹ vào tối qua, cô lại có linh cảm mẹ cô chắc chắn sẽ tiến cử để cô trở thành nhân viên chính thức của công ty nhà họ Đàm…
“Sắc mặt của em thật kém.”
Giọng nói lạnh lùng của Đàm Tư Niên đột nhiên vang lên bên tai, Hứa Du lập tức hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ra mình đã ngẩn ngơ một lúc lâu, còn mẹ cô và chú Đàm không biết đã đi đâu rồi.
“Cha anh đã đưa dì Triệu lên lầu tham quan rồi.” Có lẽ nhận thấy nghi ngờ của cô, nên Đàm Tư Niên chủ động đưa ra đáp án, rồi lại hỏi: “Em không khỏe à?”
Hứa Du lắc đầu, hiển nhiên không thể nào bày tỏ nội tâm phức tạp của mình với bạn trai cũ được. Cô vẫn cần thể diện mà, cho nên chỉ trả lời: “Tối qua tôi ngủ không ngon, có lẽ hơi hạ đường huyết.”
Đàm Tư Niên tỏ ra đã hiểu, thản nhiên nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, cứ chung sống bình thường là được, dì Triệu rất tốt, tôi không có ý kiến gì về việc dì và cha tôi tái hôn cả.”
Anh liên tục nhấn mạnh sự ủng hộ mối quan hệ của mẹ cô và chú Đàm, ít nhiều làm Hứa Du thoải mái hơn, cũng bằng lòng tin vào sự chân thành trong lời nói của anh. Dù sao so với mẹ con cô, nhà trai tuyệt đối giàu có hơn, nên quyền chủ động chắc chắn trong tay nhà trai. Nếu nhà trai phản đối, thì đã không có bữa tối trước đó và chuyện đón năm mới cùng nhau, và anh cũng sẽ không thẳng thắn bày tỏ cảm nhận về việc đăng kí kết hôn vào năm sau thế này.
Cho nên từ một góc độ nhỏ và một góc nhìn khác, thì toàn bộ người nhà họ Đàm đều hài lòng về mẹ cô mà, nhỉ?
Bữa cơm đêm giao thừa được dù giúp việc chuẩn bị, Hứa Du và Đàm Tư Niên là người yêu cũ của nhau, nên trên thực tế họ chẳng có gì để nói cả. Không bao lâu, Đàm Tư Niên có điện thoại nên đi lên lầu, nói là phải xử lý công việc, còn nhờ cô giúp việc trung niên tên thím Trần dẫn cô đi dạo xung quanh.
Hứa Du cũng không muốn trở thành bóng đèn giữa mẹ và chú Đàm, nên tùy ý dạo một vòng dưới lầu. Dù sao ngôi biệt thự cao cấp mà, nơi nào cũng đều tinh xảo, sau đó cô ở lại sảnh hoa* chơi, nơi này được bày trí thoải mái nhất. Thím Trần mang trà và bánh ngọt đến, Hứa Du chơi game trên di động rồi lại trò chuyện với bạn bè một lúc, sau đó ngủ gục khi nào không hay.
(*Sảnh hoa: Phòng khách bên ngoài sảnh của những ngôi nhà kiểu cũ)
Khi Đàm Quảng Tư và Triệu Thục Hoa xuống từ lầu trên, thấy con trai bỏ Hứa Du một mình, thì hơi tức giận, phàn nàn với Triệu Thục Hoa: “Thằng nhóc này năm nay đã lớn rồi, thế mà ngày ngày chỉ biết làm việc và làm việc, cũng không biết tìm một cô gái mà yêu đương hẹn hò nữa. Anh thiệt lo nó sẽ hói trước anh mất.”
Hứa Du nhịn cười, cảm thấy chú Đàm khá là hài hước. Triệu Thục Hoa cũng mỉm cười, quở trách ông: “Tư Niên vẫn còn trẻ, sang năm chỉ mới hai mươi sáu, với điều kiện của thằng bé thì lo gì không tìm được bạn gái. Thanh niên như thế có lòng cầu tiến biết bao, ai như Du Du, em thật sự rầu, nó vốn đã không thông minh, lại còn yếu ớt, cầu trời sau này nó đừng bị mấy tên trai tồi lừa gạt.”
Hứa Du: “…” Đang nói về Đàm Tư Niên mà, liên quan gì tới con chứ?
Đàm Quảng Tư có ấn tượng rất tốt về Hứa Du. Ai lại có thể ghét bỏ cô bé xinh đẹp và thông minh như thế được chứ. Ông khoát khoát tay, tự tin nói: “Du Du thì có gì mà đáng lo, để anh giới thiệu cho con bé mấy anh chàng tốt, đảm bảo rằng em sẽ hài lòng.”
Hứa Du cảm thấy cần phải rút lại nhận xét ban đầu của mình, chú Đàm chẳng hài hước chút nào cả. Rõ ràng là một ông chú đẹp trai như thế, sao lại như một bà cô già, tùy tiện đòi giới thiệu đối tượng cho cô vậy, cô còn chưa ăn hạt cơm nào của nhà họ Đàm mà!
So với sự bất mãn của Hứa Du, Triệu Thục Hoa lại rất hứng thú với đề tài này, bèn lập tức hơi: “Anh nói về ai vậy? Bao nhiêu tuổi? Gia đình làm nghề gì? Em đã nhìn thấy cậu ấy chưa?
“Mẹ!”
Gấp gáp tống cổ con gái ra ngoài thế sao? Đây mới là lần thứ hai cô gặp Đàm Quảng Tư mà, lại còn là khách ở nhà của người ta nữa, có thể giữ thể diện của cô một chút không?
Thấy con gái thật sự tức giận, Triệu Thục Hoa và Đàm Quảng Tư bất đắc dĩ nhìn nhau cười, ăn ý không tiếp tục chủ đề này nữa, mà lại nói sang chuyện bữa cơm đêm giao thừa, làm Hứa Du chứng kiến suốt quá trình trải nghiệm sâu sắc sự cay đắng của thân phận chó độc thân.
Mãi đến giờ cơm tối, Đàm Tư Niên mới xuống lầu. Anh thay sang chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, trong hơi gợi cảm. Hứa Du thầm khinh bỉ, nhưng phải thừa nhận rằng màu này thật sự hợp với anh, trông không ẻo lả, mà ngược lại còn rất cấm dục và quyến rũ, đặc biệt thu hút.
“Tư Niên thật đẹp trai, chắc bình thường được nhiều cô gái thích lắm nhỉ?” Triệu Thục Hoa cười trêu chọc.
Đàm Quảng Tư nói: “Được thích thì có ích gì, cũng không thể đưa họ về nhà.”
“Đó là tại chắc gặp được người mình thích, khi nào gặp được không cần anh nhắc thì thằng bé cũng sẽ mang về ra mắt anh thôi.” Triệu Thục Hoa kết nối rất mượt, quay lại nhìn con gái mình: “Du Du, sau này theo anh con đi làm nhớ để ý nhé, nếu thấy có tín hiệu gì thì nhớ nói với chú Đàm của con đó, chú chắc chắn sẽ cảm kích con lắm.”
Hứa Du chưa kịp trả lời, Đàm Quảng Tư đã cười to: “Đúng đúng, Du Du, cháu hãy làm tình báo cho chú, đến lúc đó chú Đàm sẽ tặng cháu một món quà thật lớn.”
Hứa Du nhìn chính chủ đang tỏ ra như thể không liên quan gì đến mình ở đối diện, không hiểu sao hơi xấu hổ.
Sau khi ăn xong, bốn người họ chuyển đến phòng khách để xem chương trình đón xuân, đây là thói quen của cha con họ. Đã lâu rồi Hứa Du không chăm chú xem chương trình này, năm nay làm khách ở nhà người khác đương nhiên không tiện cầm điện thoại suốt, nên cô chỉ có thể xem theo, đáng ngạc nhiên là nó cũng rất thú vị, chứ không hề nhàm chán.
Mười hai giờ đêm giao thừa, là người nhỏ tuổi nhất, Hứa Du chủ động chúc Tết chú Đàm và mẹ mình, sau đó thuận lợi nhận được hai bao lì xì lớn. Tiếp theo chỉ còn chờ Đàm Tư Niên chúc tết nữa là có thể kết thúc buổi tối và đi ngủ, bây giờ cô đã hơi buồn ngủ.
Nhưng Đàm Tư Niên làm theo lẽ thường, mà cứ ngồi yên ở đó, mắt dán vào Hứa Du.
Hứa Du: “…”
“Du Du, mau chúc tết anh con đi.” Triệu Thục Hoa không hổ là người EQ cao, phản ứng rất nhanh nhạy.
Trong lòng Hứa Du gào thét ‘không, không, không, không’, nhưng ngoài mặt lại phải cười ngượng nghịu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúc mừng năm mới, may mắn phát tài.” Suýt nữa vọt miệng nói ‘đêm nay ăn gà’ rồi, nguy hiểm quá.
Đàm Tư Niên khẽ ừm một tiếng, rồi lấy một bao lì xì đỏ trong túi quần ra: “Ngoan.”
Hứa Du: … Ngoan cái em gái anh!
Đợi đã!
Em gái…
Bây giờ, dường như, có vẻ, cái danh đó sắp thuộc về cô thì phải?
THẬT KINH DỊ!
__________
Sáng mùng một, Hứa Du và mẹ cùng trở về nhà mình, hai mẹ con đều không muốn tiếp xúc với thân thích của nhà họ Đàm, tránh cho đối bên phải bối rối.
Đêm qua ngủ ở phòng dành cho khách, trải nghiệm thật tuyệt vời, nệm cực kì êm, đến nỗi cô ngủ còn ngon hơn ngủ trên giường của mình nữa. Nếu không phải sợ bị kẹt ở đó, cô đã ngủ thêm một lúc nữa rồi.
Triệu Thục Hoa cũng rất hài lòng với chuyện đi đến nhà họ Đàm, bà thay quần áo ở nhà, vào bếp gọt một ít trái cây mang ra, vỗ vỗ vào cái ghế sofa bên cạnh, hỏi cảm nghĩ của cô gái. Hứa Du ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy một quả dâu tây ăn, sau đó thở dài: “Điều kiện quá tốt.” Bởi vì điều kiện chênh lệch, nên rất nhiều chuyện trở nên không chắc chắn.
Triệu Thục Hoa xoa đầu cô: “Có thể nói ra câu này, chứng tỏ con gái cưng của mẹ không quá ngu ngốc.”
Hứa Du bất đắc dĩ: “Mẹ ~ ~”
“Trước đó mẹ đã nói với em là nhà họ Đàm rất giàu, điều kiện của chú Đàm con rất tốt, con cũng không hỏi gì thêm, chỉ nói mẹ thích là được. Lúc đó mẹ đã nghĩ sao công chúa nhỏ của mẹ vẫn ngây thơ như vậy chứ!” Thấy Hứa Du mếu máo, Triệu Thục Hoa mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và bao dung: “Du Du, lập gia đình ở cái tuổi của mẹ, điều đầu tiên suy xét chắc chắn không phải là tình yêu, mấy chuyện đó chỉ dành cho thanh niên các con thôi. Điều đầu tiên mẹ xét đến là thực lực kinh tế của đối tượng, thứ hai là nhân phẩm, tiếp đến là hoàn cảnh gia đình, cuối cùng mới là tình cảm. Tình cờ là chú Đàm của con thỏa mãn mọi điều kiện. Mà mẹ cũng thích ông ấy, cho nên cho dù điều kiện kinh tế của mẹ và chú ấy chênh lệch, mẹ cũng sẵn lòng cố gắng một chút, bắt lấy ông ấy. Mẹ thật sự không quan tâm đến công ty và tiền tài, mà chủ yếu là con người ông ấy. Mẹ và chú ấy nhất định sẽ làm công chứng tài sản của cả hai bên trước khi kết hôn, điều này có thể hiểu được, dù sao đi nữa nhà người ta cũng lắm tiền nhiều của, tài sản đồ sộ, không giống gia đình mình, chỉ hai dãy phòng mặt tiền, tài sản bé xíu.”
Hứa Du: “Còn có con cooper mini nữa.”
Triệu Thục Hoa bật cười: “Đúng vậy, còn con cooper mini nữa.” Bà nói tiếp: “Mẹ và chú Đàm của con đã nói rõ với nhau cả rồi, chuyện gì mẹ cũng có thể nhường nhịn, duy chỉ có con, ông ấy phải sắp xếp cho tốt, mấy ngày nữa con hãy đến công ty nhà họ Đàm thực tập. Đứng bên canh Đàm Tư Niên, con đừng tự cảm thấy thua kém hay gì, đây là thỏa thuận giữa mẹ và chú Đàm của con, cũng là bồi thường của chú Đàm với mẹ. Con xứng đáng với điều đó.”
Hứa Du bị sốc bởi hai chữ ‘thỏa thuận’, cô cảm thấy rất khó chịu. Công chúa nhỏ trong tòa tháp ngà luôn được mẹ bảo vệ lần đầu tiên thật sự chạm đến ngưỡng cửa của thế giới người lớn, sinh động, sắc nhọn và bất ngờ. Cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nghe hãi chữ thỏa thuận từ trong miệng mẹ. Cho dù hai người họ đã bàn bạc và đồng ý rằng sang năm cô sẽ đến công ty thực tập, nhưng Hứa Du không hè coi vấn đề này là một vụ giao dịch, cô chỉ nghĩ đơn giản rằng chú Đàm nể mặt mẹ mình nên mới dành chú ưu tiên này cho con riêng của bà.
Chỉ như thế thôi.
Nhưng chuyện này qua miệng mẹ cô lại thật phức tạp.
Lòng tự trọng của Hứa Du bị khiêu khích. Nếu trước đó cô còn định nhắm mắt làm liều, thì bây giờ cô thật sự không hề muốn đến công ty nhà họ tí nào cả.
Vừa vặn, cô cũng không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Đàm Tư Niên.
Hơn nữa, theo quan điểm của cô, cô hoàn toàn không cần cái gọi là thỏa thuận này. Cuộc sống của mẹ con cô không tốt sao? Tiền lớn không nhiều nhưng tiền lẻ không thiếu, có nhà có xe, đã tốt hơn cả khối người rồi.