————————————————————————————————
"Này, Trần Ngân đừng có buồn, cậu rất đẹp trai mà! Không phải lo về việc không tìm được bạn gái đâu và đừng có nghĩ về nó nữa, cậu có muốn đến căng tin không?"
Tỉnh Địch cũng tranh thủ an ủi.
Nghe thấy 2 từ "căng tin", sự chú ý của Trần Ngân lập tức chuyển từ Lí Tư Vi sang những chiếc xúc xích nhỏ ngon lành trong căng tin.
Bữa trưa cậu chưa ăn được bao nhiêu nên không khỏi nuốt nước miếng:"Vậy đi thôi, đi xếp hàng mua xúc xích nào."
Nói rồi cậu nhiệt tình kéo Thịnh Trường Lưu đi cùng.
"Tỉnh Địch, cậu đi đi, tôi với Trần Ngân đều không đi đâu." Thịnh Trường Lưu đứng yên không di chuyển.
"Tôi cũng không đi?" Trần Ngân bối rối nhìn Thịnh Trường Lưu
Thịnh Trường Lưu che giấu sự dịu dàng trên mặt đối diện với bạn cùng bàn xinh đẹp nhưng ngốc nghếch và tham ăn của mình:"Cậu không chép bài nữa à?"
Trần Ngân:.
Trần Ngân ỉu xìu bị Thịnh Trường Lưu đưa về lớp học, cậu bĩu môi bực dọc nằm dài trên bàn chép bài tập cả buổi trưa, trừ Vật Lý, thì cả Toán và Hoá cũng được chép và nộp lên phòng giáo viên.
Tiết Văn đầu tiên buổi chiều, mí mắt trên dưới của Trần Ngân điên cuồng đánh nhau, cậu xiêu vẹo ngồi ở chỗ ngồi.
Trần Đình, giáo viên dạy văn chú ý đến việc dạy học cũng mặc kệ cậu, từ giáo viên đến tỷ lệ nhập học của Trung học Tỉnh Nam ở thành phố C đều rất bình thường, hằng năm không có quá 10 học sinh có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, điểm chuẩn kỳ thi đầu vào của trung học phổ thông được đặt ở mức khá thấp, học sinh được nhận về cơ bản là những học sinh trượt đại học và gặp khó khăn khi lên cao trung.
Mặc dù trường cũng có nhiều giáo viên có trách nhiệm, nghiêm túc-người đặt kỳ vọng vào những đứa trẻ ấy, nhưng riêng Trần Đình thì không, gia cảnh nhà cô rất tốt, hai năm trước cô đã lên bờ* một lần rồi, giờ cô chỉ muốn sống cuộc sống hưu trí mà không quá tham vọng hay kỳ vọng với công việc giảng dạy.
🐙*上岸< lên bờ>: chỉ những ứng viên được nhận sau khi tham gia kỳ thi công chức.
"Cả lớp tan học." tiếng chuông tan học vang lên, Trần Đình thu dọn giáo án và rời khỏi lớp 11 đúng giờ.
Giây tiếp theo, Trần Ngân đột nhiên đứng dậy và nhìn Minh Tư Hạo, người đã hợp tác cùng mình vô số lần.Minh Tư Hạo đã đi đến tủ chứa đồ ở phía sau lớp học:"Tôi lấy bóng, cậu mau đi chiếm sân đi."
Trần Ngân gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi lớp học chạy về phía sân bóng, giống như người một giây trước ngủ đến tối tăm mặt mũi không phải là cậu vậy.
Tiết tiếp theo là thể dục, giờ thể dục của trung học Tỉnh Nam có nhiều lớp học cùng học chung với nhau vì vậy sân bóng rổ rất chật, nếu chậm chân 1 phút thì sẽ không còn sân nữa.
"Trần Ngân! Em chạy gì vậy!Mau quay lại!" Một giọng nam trung niên tràn đầy nội lực vang lên từ nhà giảng đường.
Minh Tư Hạo, người vừa bước vào cửa lớp với quả bóng trên tay, lập tức hoá đá nói: "Thôi rồi!"
Các học sinh khác trong lớp cũng đồng thời căm hận ngút trời, từng đôi chân háo hức chạy ra sân bóng giờ đây đều không tình nguyện mà trở về chỗ ngồi.
Chủ nhiệm kiêm giáo viên toán Chu An An tươi cười bước vào lớp, theo sau là Trần Ngân, người suýt nữa đã chạy ra được sân bóng.
"Giáo viên thể dục của mấy đứa bị ốm nên tôi sẽ dạy thay cho thầy ấy.Nếu như có ai cần đi vệ sinh thì mau chóng đi đi.Tiết này tôi sẽ nói về đề kiểm tra hàng tháng."
Ngay lập tức cả lớp than thở một cách cay đắng, Trần Ngân thở hồng hộc trở về phía chỗ ngồi, ngồi xuống ghế rồi lắc đầu nói: "Thiếu chút nữa là ra được sân bóng rồi.. "
"Có ra rồi thì tôi cũng xách em về." Chu An An lập tức đập tan suy nghĩ của cậu:"Em đã nghỉ nửa tháng rồi mà giờ vẫn còn muốn học thể dục?Còn những bạn còn lại, các em không biết lớp chúng ta đứng cuối của tất cả các kỳ thi hay sao"
"Tháng trước chúng ta không phải đứng thứ hai của khoá ạ...." Tỉnh Địch đứng ở mép bục giảng yếu ớt thanh minh.
"Đó là nhờ Thịnh Trường Lưu, người ta đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra toán và kéo mỗi người các em 1,3 điểm!Các em phải biết điều đó." Chu An An tiếp túc mắng:" Tôi khó khăn lắm mới dám vác cái mặt dày này đi xin giáo viên thể dục của các em dạy thay, các em đều nghe cẩn thận cho tôi.Đặc biệt là em Trần Ngân, em nghe rõ chưa?"
Trần Ngân và Chu An An hai mặt nhìn nhau, cậu nghe rõ rồi, nhưng là nghe rõ cái khác cơ, vừa đúng đắn lại vừa ngứa đòn hỏi
"Không phải thầy nói thầy thể dục bị bệnh sao? "
Những học sinh khác ngay lập tức cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí có một số người to gan còn nhỏ tiếng thì thầm, Chu An An rơi vào xấu hổ tức giận nhìn Trần Ngân.
"Các em nhanh chóng lấy giấy kiểu tra ra!Trần Ngân, em và Thịnh Trường Lưu xem chung một bản!"
Trần Ngân dịch sang chỗ Thịnh Trường Lưu, nhìn con số 150 màu đỏ trên tờ giấy thi cậu không khỏi liếc nhìn người bạn cùng bàn điềm tĩnh của mình, nhỏ giọng hỏi:"Lần sau cậu cũng có thể đạt điểm tuyệt đối phải không?"
Thịnh Trường Lưu cảm thấy khó hiểu.
"Tháng sau tôi cũng sẽ tham gia vào kỳ thi, cậu kéo điểm phải kéo tôi nữa, cậu vất vả rồi."
Trần Ngân thành khẩn nhìn Thịnh Trường Lưu, nhưng trong một khoảnh khắc, cậu cảm thấy Thịnh Trường Lưu nhìn mình giống như nhìn một tên ngốc vậy, nhất định là ảo giác rồi.Trần Ngân thầm nghĩ.
Một tờ giấy kiểm tra, Chu An An chữa trong bốn mươi phút, năm phút cuối cùng ông đột nhiên gọi Trần Ngân đứng dậy.
Trần Ngân đứng lên mà không chuẩn bị gì, cậu căn bản không ghi chép gì bởi cậu nghe không hiểu nhưng Thịnh Trường Lưu cũng không có ghi chép cho cậu mượn, bởi hắn căn bản không cần phải nghe.
"Hôm nay tôi nói một chút về Trần Ngân." Chu An An nói.
Tuyệt, nó là phán xét, so với giảng đề thì đỡ hơn, ít nhất thì mình cũng không phải mở mồm.
"Trần Ngân thật sự đã tiến bộ rất nhiều!" Chu An An đột nhiên thay đổi thái độ, ông hài lòng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Trần Ngân.
Các học sinh khác trong lớp cũng bối rối, mặt trời mọc đằng tây rồi?Trần Ngân được thầy khen?
"Tôi mới từ giáo viên vật lý và giáo viên hóa học biết rằng Trần Ngân không chỉ nộp bài tập cho hơn mười ngày nghỉ ốm vào trưa nay, mà chất lượng hoàn thành cũng rất cao điều này khiến tôi với tư cách là giáo viên chủ nhiệm cảm thấy rất vui. "Chu An An xúc động nói.
Cùng lúc ấy, khuôn mặt của Trần Ngân bất giác đỏ lên, xấu hổ.
Những học sinh biết chuyện trong lớp đều che miệng cười thầm
"Mọi người đều phải học hỏi từ bạn học Trần Ngân, biết không?Tuy thành tích trước đây của Trần Ngân toàn là đội sổ, thái độ học tập cũng không đúng mực, mỗi ngày đều tìm cách trốn học nhưng lãng tử quay đầu, vàng chẳng đổi*."
Các thói xấu của Trần Ngân, Chu An An đều nắm thuộc lòng hết.
....Tiếng cười của cả lớp ngày càng lớn dần.
Mặt Trần Ngân lúc đỏ lúc trắng, trong lòng đếm từng giây từng giây hi vọng tiếng chuông tan học mau mau vang lên.
"Trước đây đến bài tập cuối tuần em còn không làm, sao nửa tháng này thái độ tự dưng thay đổi vậy?Em hãy chia sẻ chặng đường của mình nào."Chu An An không định dừng lại, ông còn muốn để Trần Ngân tự nói
Những ngón tay của Trần Ngân vô thức siết chặt bàn, cậu hú hét trong lòng em nói bậy đấy, là em đi chép.
"Thực ra... là Thịnh Trường Lưu bảo em làm!"
Trong lúc nguy cấp Trần Ngân chợt nảy ra cách đối phó hiệu quả, cậu trả lời một câu không hoàn toàn là nói dối.
"Ồ? Hóa ra bạn cùng bàn đã ảnh hưởng đến em.Rất tốt, rất tốt.Hai đứa tiếp tục duy trì nhé.Em ngồi xuống đi."
Chu An An quay lại nhìn Thịnh Trường Lưu.Nhìn thế nào cũng ra một báu vật lớn.
Trần Ngân thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, cậu tự nhiên dùng củi chỏ đẩy đẩy Thịnh Trường Lưu, dựa vào vai hắn thì thầm:"Cảm ơn cậu."
Thịnh Trường Lưu vô thức tránh sang một bên và khẽ nở một nụ cười lịch sự.
Tiếng chuông tan học vang lên, khi Chu An An vừa rời khỏi lớp học Trần Ngân bị một nhóm lớn nam sinh trong lớp bao vây.
"Chúng ta phải học tập bạn học Trần Ngân." Minh Tư Hạo tiên phong trêu chọc cậu.
"Lãng tử quay đầu, vàng chẳng đổi!" lớp phó thể dục Đổng Văn Tấu đi vào, nói.
"Thầy Tiểu Trần, mau dạy bọn tôi đi ~" Một nam sinh khác ra vẻ đáng khinh nói.......
"Mấy người đừng tới đây!" Thấy một nhóm người sắp lao vào mình, Trần Ngân dựa vào tường cầm hộp bút chì và sách toán chặn lấy bọn họ:"Thịnh Trường Lưu, cứu tôi! Cậu nhìn mấy tên cầm thú này đi!"
Thịnh Trường Lưu ngẩng đầu, sau khi nhìn Trần Ngân bất lực,hắn bèn chủ động đứng dậy đi ra lối đi để nhường chỗ cho mọi người,trong nháy mắt Trần Ngân bị năm sáu nam sinh nhấn lên ghế giày vò.
Tỉnh Địch ở một bên kinh ngạc nhìn:Thẳng nam các cậu chơi lớn thật."
Thịnh Trường Lưu theo bản năng nhìn sang Tỉnh Địch, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.
Đợi đến lúc mọi người giải tán, Trần Ngân phản kháng đến mức quần áo xộc xệch, mặt mày đỏ bừng, cậu vừa đứng dậy chỉnh trang lại quần áo của mình vừa nhìn sang bạn cùng bàn đang bất động của mình
"Học thần, có lẽ cậu vẫn chưa biết về tình hình thị trường của lớp chúng ta, nếu bạn đẹp trai thì bạn sẽ bị bao vây bởi những con thú, hôm nay là tôi, ngày mai có thể sẽ là cậu.Chúng ta-những anh chàng đẹp trai nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau nhé!"
Sau khi nghe xong Thịnh Trường Lưu gật đầu, rồi đột nhiên vươn tay giữ lấy áo sơ mi của Trần Ngân, Trần Ngân ngẩn người, Thịnh Trường Lưu đã lấy ra cục tẩy mà lúc nãy Minh Tư Hạo nhét vào quần áo của cậu, ngón tay mát lạnh lướt qua ngực Trần Ngân,.
"... Không phải loại giúp đỡ nhau này." Trần Ngân đỏ bừng tai nói.
"Lần sau tôi sẽ giúp cậu, lần này tôi không hiểu về thị trường, xin lỗi."Thịnh Trường Lưu đặt cục tẩy xuống, trịnh trọng nói.
"Hả... không phải..." Trần Ngân kéo áo anh lại: "Tôi nói đùa thôi, cậu có muốn xúc xích không? Tôi đến căng tin mang cho cậu một ít nhé? "
"Không cần đâu." Thịnh Trường Lưu ngồi trở lại chỗ của mình, Trần Ngân cùng đám nam sinh vừa bắt nạt mình khoác vai bá cổ đi ra ngoài, họ đến căng tin, trốn tiết tin rồi chạy ra sân bóng cùng đàn anh lớp thể dục năm 3 chơi bóng nguyên 1 tiết.
Lúc nhóm người Trần Ngân quay về, Thịnh Trường Lưu đã rời lớp học rồi, hắn xin nghỉ tiết buổi chiều và nói rằng có việc gia đình.
"Đệch, không thấy cái xe đâu!"sau khi biết Thịnh Trường Lưu rời đi, Minh Tư Hạo buồn phiền nói: "Lần trước tao cũng không thấy nó!"
"Xe gì?" Trần Ngân hỏi.
"Xe của gia đình học thần."
Tỉnh Địch tranh trả lời: "Vào lần đầu đến trường, có người nhìn thấy cậu ấy bước xuống từ một con Hummer phiên bản kéo dài*.
Mặc dù Trần Ngân không hiểu về xe hơi lắm, nhưng cậu cũng biết để có thể ngồi trên con Hummer kia phải là gia đình như thế nào.
🐙*Hummer của phú nhị đại Thịnh 😎
Giá của mỗi em xe này sẽ rơi vào tầm 2,3 triệu NDT là khoảng hơn 7,9 tỉ:)))
"Vậy rốt cuộc vì sao cậu ta lại chuyển sang trường chúng ta vậy?Cậu ta có tiền, có sắc, hơn nữa thành tích cũng ở trong top của C đại nữa."Một nam sinh không hiểu được hỏi.
"Hình như cậu ấy đã giải thích rồi, nói đó là lý do của gia đình nhưng cũng không nói rõ. Tỉnh Địch tiếp tục trả lời.
"Không lẽ là làm con gái nhà người ta lớn bụng..." Nam sinh đặt câu hỏi nhỏ giọng suy đoán
Năm ngoái, học sinh lớp 12 của Tỉnh Nam khiến một nữ sinh mang thai rồi nhà trường đã cho cả hai cùng thôi học.
"Mày đoán vớ vẩn cái gì thế?" Trần Ngân nghe đến phiền: "Thịnh Trường Lưu là loại người như vậy sao? Đừng có loan tin vớ vẩn khi người không có ở đây, cẩn thận kẻo tao nói cho cậu ta biết."
"Tao chỉ tùy tiện nói thôi mà."Nam sinh hậm hực hỏi: "Mà mày dọn balo làm gì thế?"
"Tao nghỉ học." Nói đến đây, Trần Ngân ngay lập tức đắc ý: "Mẹ tao gọi cho Chu An An nói bệnh của tao vẫn chưa khỏi hẳn, hai ngày này tao được về nhà sớm hơn."
Nói rồi Trần Ngân xách cặp bước ra khỏi lớp dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Lúc Trần Ngân rời trường học, mặt trời còn chưa xuống núi, cậu không dự định đi thẳng về nhà nên quyết định đi loanh quanh chơi một lúc rồi tiện thể mua cho Thịnh Trường Lưu một món quà dù sao thì hôm nay người ta cũng cho mình mượn bài tập về nhà để chép rồi.
Trần Ngân lang thang ở ngoài hơn hai tiếng rồi mới đi đường tắt để bắt tàu điện ngầm về nhà, Tỉnh Nam không ở cùng quận với nhà cậu.Vì đây là khu phố cũ bị dỡ bỏ và chuẩn bị xây lại nên chỉ có một ga tàu điện ngầm mà thôi.
Trần Ngân quen đường đi vòng ra con hẻm sau của quán bar hỗn loạn ở khu này.Con đường này cũng là cậu vô tình tìm được, mặc dù nó khá bẩn và tối, đôi khi cũng có thể thấy một số hình ảnh không phù hợp với trẻ em nhưng nó thực sự rất gần ga tàu điện ngầm.
Trước kia, Trần Ngân thường về nhà sau giờ tự học buổi tối, có lẽ hôm nay đến sớm quá trong hẻm không có người nào cả, Trần Ngân có chút tiếc nuối, bình thường đều có thể thấy một số hiện trường nóng bỏng.
Vừa nghĩ như thế, Trần Ngân đã nghe thấy một tiếng "rầm" ở cách đó không xa, nghe giống tiếng va vào thùng rác vậy.
Đến rồi!Đôi mắt không tiêu cự của Trần Ngân đột nhiên sáng lên.
Cậu khom lưng lặng lẽ đi về phía phát ra âm thanh, trước tiên phải tìm một cột đường lớn làm vật chắn cho mình, sau đó ló đầu ra từng chút từng chút một nhìn về hướng của bóng người thấp thoáng.
Cái nhìn này khiến Trần Ngân thấy mắt mình có vấn đề thì phải.
Người cao nhất trong đám đông... hình như là bạn cùng bàn mới của cậu?
Trần Ngân lại vô thức ló đầu ra một ít,cậu thấy Thịnh Trường Lưu đang dựa vào tường, trước mặt có ba đến năm người trung niên đầu trọc, xăm trổ đầy tay, nhìn có vẻ không dễ động vào
Có vẻ cậu ta đang bị đòi phí bảo kê... Trần Ngân tràn đầy lo lắng, cậu hạ quyết tâm cứu bạn cùng bàn của mình.
Cậu hít 2 hơi thật sâu chuẩn bị xông ra ngoàithì giây tiếp theo, Thịnh Trường Lưu đột nhiên lấy ra một điếu thuốc cắn vào giữa môi, động tác thành thạo giống như đã thực hiện hàng ngàn lần.
Nửa thân người chuẩn bị đi ra của Trần Ngân vội vàng phanh lại, cậu kinh ngạc nhìn một vị đại ca xăm trổ cầm bật lửa, kính cẩn châm cho Thịnh Trường Lưu
Thịnh Trường Lưu nuốt khói, hắn lạnh lùng trào phúng nhìn người đàn ông trước mặt rồi đá anh ta xuống đất không chút do dự, cơ thể nặng nề của người đàn ông đó ngã về phía Trần Ngân.
Trần Ngân nhìn đến ngẩn người, cậu hoàn toàn không nhận ra mình đã để lộ toàn bộ đầu.
"Mày là ai!"anh trai xăm trổ kia khi ngã xuống phía của Trần Ngân không quên hung dữ hỏi cậu.
Trần Ngân sững sờ đứng dậy,xuyên qua làn khói màu cam bay dưới ngọn đèn đường Thinh Trường Lưu đánh giá cậu một cách trịnh thượng và lạnh nhạt.
Nhớ vote và cmt để ủng hộ tui nha (๑•̀ㅂ•́)و✧
——————————————————————————————————
Tui comback rùi, nghỉ ngơi 2 tháng thi cử giờ ngồi edit đau lưng ghê luôn á😅