Sau giữa trưa tháng ba, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua kẽ lá của những tán cây rậm rạp rơi trên người Tô Hiểu Mộc, những vệt nắng làm cho khuôn mặt trắng nõn của cô đã hồng hào hơn so với lúc vừa nhập viện.
Cô khoác chiếc áo lông dày và dài ngồi trên băng ghế trong vườn hoa bệnh viện, đôi mắt vô hồn nhìn về phía những đứa trẻ đang vui đùa trên bãi cỏ cách đó không xa, bọn chúng xem ra không khác tiểu Nghiêu là mấy, đang tận hưởng khoảng thời gian ngây thơ vui vẻ nhất của đời người. Tuy nhiên, tiểu Nghiêu lại có một điểm nhỏ khác những đứa trẻ bình thường, cho dù cô đã cố gắng hết sức mình nhưng cũng không thay thế được vị trí một người cha, mà tiểu Nghiêu ngược lại tự biết chăm sóc mình rất tốt. Buổi sáng từ trường học tiểu Nghiêu gọi điện cho cô, đầu tiên là kể lại đơn giản những chuyện đã xảy ra tại trường trong những ngày qua, sau đó lại lo lắng mà hỏi cô có phát bệnh hay không, căn dặn cô nhớ mang theo thuốc xịt, không nên đi nhiều nơi, nhớ ăn cơm uống thuốc đúng giờ, đây là những lời một đứa bé chín tuổi có thể nói được sao? Con trai trưởng thành sớm khiến cô đau lòng.
Ngày đó sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, cô liền nghĩ, nếu một ngày cô không còn trên đời nữa, con trai mồ côi biết phải làm thế nào? Trong lòng cô bỗng cảm thấy chua xót, là do cô ích kỷ mà tiểu Nghiêu phải lớn lên trong hoàn cảnh thiếu tình thương yêu của người cha. Một tiếng “Pằng” xuất hiện, như là âm thanh của vật gì đó rơi trên mặt đất, Tô Hiểu Mộc theo bản năng cúi đầu nhìn — là một quyển tạp chí kinh tế tài chính, lông mi của cô khẽ run lên, không nhịn được cúi người xuống đem nó nhặt lên, tóc dài theo động tác của cô khoác lên lưng tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Phong cách của tạp chí khá đơn giản, ngoài bìa là hình ảnh một người đàn ông cao lớn rắn rỏi, gò má anh ta anh tuấn tạo thành nét thâm thúy, gương mặt có vẻ lạnh lùng, toàn thân một bộ quần áo màu đen làm người ta có cảm giác bí hiểm. Cô cũng biết, anh vốn tựa như một dòng nước xoáy, khi đã rơi vào đấy, cả đời không cách nào thoát ra. Năm đó, khi triển lãm của lão sư Phương kết thúc, gặp lại anh lần nữa thì thời gian đã qua nửa năm. Ngày đó trời đã rất khuya, sương mù còn bao trùm cả không gian. Trở về sau buổi dạy thêm, mặc dù chiếc xe đẹp mắt Aston Martin đã thắng lại kịp thời, nhưng vẫn làm cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi và ngã trên mặt đất. Cô nhất thời không kịp phản ứng, thẫn thờ ngồi tại chỗ một lúc mới lấy lại tinh thần, thu dọn toàn bộ sách vở vừa bị rơi trên mặt đất kẹp lại dưới nách, sau đó một tay chống xuống để đứng lên, nhưng mà thử mấy lần cũng không được, mắt cá chân đau đến chết đi sống lại quả thật không thể dùng sức. Có người liền đỡ cô dậy:
“Cô không sao chứ?”.
Có vẻ như ngửi được mùi hương nước hoa vừa quen thuộc mà cũng xa lạ, cô ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt kinh ngạc vô cùng.
Là anh ta? Bóng đèn đường màu vàng nhạt phản chiếu đôi gò má anh tuấn của anh, cô cố gắng kìm chế tâm trạng của mình, mỉm cười nói:
“Không có gì, tôi không sao”.
Cô đoán là anh không có ấn tượng gì về cô, đây là lần thứ hai hai người tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở của anh thoáng qua làm tim cô đập lỡ vài nhịp. Anh cau mày, hơi lùi vài bước để tạo khoảng cách với cô, cô mất đi nơi chống đỡ, sức nặng cơ thể làm mắt cá chân thêm đau, cả người lảo đảo sắp ngã. Như trong dự liệu, anh mấp máy môi:
“Tôi đưa cô đi bệnh viện”.
Giọng nói trẻ tuổi lộ ra sự trầm ổn khác thường, mang theo thoang thoảng hương rượu vang, quyến rũ vô cùng. Cô chua chát cười cười:
“Còn chưa nghiêm trọng đến nỗi phải đi bệnh viện, có thể hơi khó khăn một chút, nhưng tự tôi có thể về được”.
Anh không tiếp tục nói chuyện, đi thẳng đến mở cửa xe, tầm mắt di chuyển từ chân đến mặt của cô:
“Lên xe thôi”.
Cặp mắt kia sâu không lường được, làm cho người ta đoán không ra anh đang nghĩ điều gì, lại có loại sức mạnh áp đảo người khác, khiến cho người khác phải nghe theo ý của anh. Nhìn anh ta vội vã, cô chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe, chiếc xe thể thao cực tốt lao vùn vụt trong đêm, trong xe quá yên tĩnh làm cô có chút lo lắng, cô không nhịn được mà liếc nhìn anh qua kính chiếu hậu, mái tóc đen dày của anh cắt rất gọn gàng, sống mũi vừa cao vừa thẳng, cổ áo sơ mi để mở, bên ngoài áo vest là gài áo màu đen, nhìn phong cách trang trọng có vẻ như anh vừa ra khỏi một bữa tiệc.
Giống như cảm nhận được sự quan sát đó, anh khẽ quay đầu sang nhìn cô, cô lập tức xoay người nhìn ra cửa xe, đếm từng chiếc đèn đường nhỏ, vô thức khẽ cong môi, mỉm cười. Mà anh từ đầu đến cuối cũng không nói một câu. Bọn họ rất nhanh đã đến bệnh viện, không cần đăng ký cũng không cần chờ đợi, hơn nữa đã trễ thế này vẫn còn một vị bác sĩ chủ nhiệm khoa chỉnh hình ở lại khám chân cho cô, cô không khỏi nghĩ tới lời đồn của các bạn trong lớp học gốm sứ về anh, rằng anh có thế lực rất lớn.
Bác sĩ chẩn đoán ban đầu là cô bị trật khớp, nhưng để cho an toàn, bác sĩ yêu cầu cô chụp X quang, cuối cùng xác định là không tổn thương đến xương, xoa chút rượu và nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Lúc đi ra, cô thấy anh tựa vào khung cửa sổ cuối hành lang nhìn ra ngoài, như là đang nghĩ ngợi điều gì. Thân người cao lớn cùng ánh trăng lạnh lẽo như hòa vào nhau. Cô không làm phiền anh, yên lặng đứng ở gần đó. Cho đến khi điện thoại di động vang lên, anh mới bừng tỉnh, thấy cô yên lặng đứng sau lưng mình, trong mắt anh thoáng vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại che giấu điều đó, trực tiếp đưa tay lên nghe điện thoại:
“Sao? Đã đến? Trực tiếp đi lên lầu ba”.
Sau khi tắt máy, anh quay đầu nói với cô:
“Trợ lý của tôi sẽ đến ngay, anh ta sẽ đưa cô về”.
Cô gật đầu một cái:
“Được, cảm ơn anh”.
Sau đó cố hết sức bỏ qua cảm giác mất mát trong lòng.
“Ngài Cảnh!”.
Phụ tá của anh – Vương Hạo vội vàng chạy lại, giữa mùa đông nhưng trán anh ta lại đổ đầy mồ hôi. Anh lại không vội vã nói:
“Còn lại mọi chuyện cậu tự xử lý”.
Thời điểm lướt qua người cô, anh dừng lại một chút, ánh mắt dừng lại ở phía trên túi xách của cô, hơi chần chừ hỏi:
“Cô cũng học nghệ thuật gốm sứ?”.
“Ừ, có học qua một ít”.
Tô Hiểu Mộc trên mặt nhìn như thật bình tĩnh, nhưng trong lòng có chút hưng phấn, cho là anh vẫn nhớ cô.
“Vật trang sức rất đặc biệt”.
Noí xong câu này, anh cất bước rời đi.
Cô hơi hơi nắm tay lại, các ngón tay lạnh lẽo cứng ngắn gập lại, vật trang sức gốm sứ kia là khi kết thúc khóa học lão sư Phương đưa cô làm kỷ niệm, sau này cô mới biết, đó là tác phẩm của con gái lão sư Phương. Có lệnh của ông chủ, trợ lý Vương Hạo kiên trì đưa cô về nhà, còn tao nhã và lịch sự đưa cô danh thiếp, nói rằng nếu như có bất cứ vấn đề gì, có thể theo số điện thoại ghi trên đó mà tìm anh ta giải quyết. Số điện thoại đó cô vẫn chưa bao giờ gọi.
Sau đó lại có một lần, cô tái phát bệnh suyễn phải vào bệnh viện, ngoài ý muốn nhìn thấy xe anh đậu ngoài cửa khu nội trú của bệnh viện, cô cố ý đợi một chút, cho đến khi thấy anh dịu dàng dìu một cô gái ra khỏi cửa, lên xe, không biết cô gái kia nói với anh điều gì, anh khẽ vuốt cằm, nở một nụ cười rất thản nhiên. Cô mất hồn trong giây lát, thì ra là người lạnh lùng như anh cũng có thể cười dịu dàng đến vậy, làm cho bầu trời lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp.
“Cám ơn cô đã nhặt giúp”.
Giọng nói như trong trẻo tiếng chuông trong nháy mắt kéo Tô Hiểu Mộc khỏi quá khứ, nhưng tâm tình xúc động ban nãy vẫn bồi hồi trong tim.
“Không có gì”.
Cô đưa cuốn tạp chí lên, lúc này mới phát hiện cô gái trước mặt ngồi xe lăn, cô mất một chân, ống quần bên trái trống rỗng. Trên khuôn mặt cô ấy nở một nụ cười điềm tĩnh, nhận lấy cuốn tạp chí rồi lại lễ phép nói cám ơn.
Không lâu sau đó, từ sân có phía sau, một nam sinh chạy đến, trên trán thoáng một tầng mồ hôi, cau mày oán trách:
“Em tại sao lại chạy loạn khắp nơi rồi? Thật làm cho anh dễ tìm”.
Vẻ mặt của cậu ta tỏ vẻ không đồng ý, nhưng lời nói lại hết sức dịu dàng.
“Ở trong phòng bệnh buồn muốn chết, anh lại không đến, em....em ra ngoài hóng mát một chút cũng không được sao? Đúng rồi đúng rồi, anh mau nhìn, người đàn ông này rất đẹp trai nha”.
Cô gái trẻ chỉ vào tạp chí đang đặt trên đùi cười nhẹ nhàng nói. Nam sinh một mặt đẩy xe lăn, một mặt không phục kêu lên:
“Hừ, anh ta có đẹp trai sao?”
“Không có....mới là lạ! Người ta phong cách lắm nha”.
Cô gái nghịch ngợm lè lưỡi. Âm thanh của họ ngày càng xa, bóng lưng ấm áp của nam sinh vẫn khóa chặt tầm mắt của Tô Hiểu Mộc.
Điều khó nhất trên thế gian này, đó là mặc kệ cho dù xảy ra chuyện gì, những người yêu nhau có thể cùng vượt qua hoạn nạn, không xa rời nhau, cùng nắm tay đi đến hết cuộc đời. Có thể trong biển người mênh mông tìm được nhau, bọn họ thật là may mắn.
Tô Hiểu Mộc ở lại bệnh viện vài tuần mới xuất viện. Ngày cô xuất viện, Lăng Tử Kỳ xin nghỉ phép đưa cô về nhà. Lăng Tử Kỳ giúp cô làm xong thủ tục, khi trở về phòng thấy cô đang dọn dẹp những đồ dùng còn lại, anh thấy cô cầm một quyển tạp chí nhét vào trong túi, khuôn mặt ngoài bìa tạp chí khiến mắt anh trở nên ảm đạm, tay nắm chặt thành quyền.
Thời điểm Tô Hiểu Mộc quay đầu lại, anh đã khôi phục vẻ mặt cà lơ phất phơ như ngày thường, dựa vào cửa, đầu ngón tay xoay chìa khóa xe, cười nhạo:
“Có anh đây làm bạn hữu hiếu nghĩa bận trước bận sau, em định làm như thế nào báo đáp đây? Tô tiểu thư?”.
Tô Hiểu Mộc khẽ nâng cằm dưới, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng anh, rộng rãi nói:
"Vậy anh nghĩ muốn em báo đáp thế nào? Cứ mở miệng."
"Lấy thân báo đáp như thế nào?"
Lăng Tử kỳ cười theo cô.
Tô Hiểu Mộc bình tĩnh đem ánh mắt dời đi, xách theo túi hành lý đi tới thân mật kéo tay của anh, nói cười ríu rít:
“Đừng giỡn, anh muốn tiếp nhận một người đẹp hết thời chịu nhiều uất ức à? Em mời anh đi ăn một bữa tiệc lớn đi, anh không phải là thích ăn đồ ăn Pháp sao? Em biết một nhà hàng, mùi vị đặc biệt tốt. . . . . ."
“Là tự em muốn ăn phải không? Đừng tự mình nói đường hoàng như vậy”.
Lăng Tử Kỳ vừa tức vừa buồn cười nhận lấy hành lý trong tay cô, mặc cho cô lôi kéo mình ra cửa, bàn tay của cô rất gầy, hơn nữa lần này bệnh lại gầy thêm không ít, anh không nhịn được dùng sức chuyển sang cầm tay cô. Tô Hiểu Mộc ngẩn ra, cúi đầu, lại có chút khi dễ chính mình làm cho bản thân trở nên ngu ngốc. Vừa rời bệnh viện, không lâu sau lại gặp phải kẹt xe nghiêm trọng. Cùng Lăng Tử Kỳ trò chuyện một lát, Tô Hiểu Mộc không nhịn được với tay bật radio, giọng nói DJ trầm thấp cất lên xóa tan phiền muộn, xe không nhúc nhích được chút nào, chương trình đã gần kết thúc, hiện đang phát một bài tình ca lộ ra sự bi thương.
Kết thúc bài hát, người dẫn chương trình chậm rãi nói lời kết: “Từ Chi Ma nói, một người, cả đời ít nhất nên có một lần, vì người kia mà quên mình, không cầu có kết quả, không cầu được cùng chung bước, không cầu từng phải có được nhau, thậm chí không cầu người đó yêu mình, chỉ cầu trong khoảnh khắc tuyệt vời nhất của bản thân, cả hai gặp được nhau...”