Mục lục
Vương Giả Thời Khắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Hoangforever

Thu đi rồi thu tới.Chẳng mấy chốc đã trôi qua 1 năm.

Hà Lương nhìn thấy từng chiếc lá rơi xuống bên ngoài cửa sổ mà cảm thấy phiền muộn trong lòng.

Hôm nay là mùa giải mùa thu KPL bắt đầu. Hắn đã trải qua 5 năm cùng với trò chơi Vương Giả Vinh Quang. Cho nên thông thường ngày này luôn là ngày mà hắn hằng ao ước để bắt đầu một cuộc hành trình mới. Rồi sau đó hắn sẽ lao đầu vào một chặng đường đầy bận rộn. Một chặng đường tràn ngập sự hưng phấn và mong chờ. Nhưng bây giờ thì…..

” Hà lương! Người đã chuẩn bị ghế ngồi đầy đủ cho buổi lễ khai giảng ngày mai chưa?”

Một người vội vã chạy vào phòng làm việc, nói to.

Hà Lương đang còn ngẩn ngơ suy nghĩ về quá khứ thì bị giọng nói này lôi ngược về trước màn hình máy tính của mình. Hắn cũng không có quay đầu lại, trả lời:

” Đang chuẩn bị.”

Ngày hôm nay, Hà Lương là một nghiên cứu sinh làm việc trong trường đại học Đông Giang. Mặc dù nó cũng bận rộn như công việc làm một tuyển thủ chuyên nghiệp kia nhưng cuộc sống này lại không còn ước mơ và hoài bão như trước nữa.

Tương lai rồi sẽ như thế nào đây? Trong lòng Hà Lương lúc này cũng không thể cho ra đáp án. Hắn chỉ có thể làm tốt chuyện trước mắt mà thôi.

” Nhớ chú ý tới giờ. Trước khi trời tối phải hoàn thành tất cả công việc trang trí bối cảnh rồi. Lúc này chỉ còn chờ người sắp xếp ghế nữa mà thôi.”

Một giọng nói mang phần thúc dục lại tiếp tục vang lên ở đằng sau.

” Người không đi. Thì mọi chuyện đã khác rồi.”

Hà Lương vừa nói vừa làm tiếp công việc bận bịu của mình. Nhất thời tiếng bàn phím, tiếng con chuột vang lên không dứt bên tai. Trên màn hình là hình ảnh vị trí các phân viện của nhà trường đang được nhanh chóng phác họa lại.

” Tốc độ tay nhanh ghê. Không hổ lúc trước là tuyển thủ chuyên nghiệp!”

Người kia đứng ở phía sau nhìn Hà Lương. Hắn nhìn thấy tốc độ tay nhanh đến đáng sợ kia mà than thở không thôi.

” Ta chỉ đánh cho vui thôi.”

Hà Lương nói.

“Hiệu quả như nhau, hiệu quả như nhau.”

Người kia đang còn cảm khái thì Hà Lương đã nhanh chóng hoàn thành khâu chuẩn bị sắp xếp ghế ngồi rồi. Tiện thể hắn còn gửi phần việc vừa làm xong tới số điện thoại người nhận.

” Giỏi lắm. Ta đi ra ngoài tí. Tí nữa sẽ trở lại.”

Người kia nói.

” Trở lại làm gì?”

Hà Lương hỏi.

” Nâng bậc xếp hạng của ta lên!”

Người nam tử cao thước bảy kia vừa nói vừa ném về phía Hà Lương một cái ánh mắt mị hoặc khiến cho Hà Lương cảm thấy buồn nôn.

“Hôm nay ta không rảnh.”

Hà Lương tức giận nói.

Đấu xếp hạng là một trong những cách chơi quan trọng nhất trong Vinh Quang Vương Giả. Thông qua việc chiến thắng trong trò chơi để tiến hành sắp xếp vị trí xếp hạng cho người chơi. Cho nên trò chơi này mới được phân chia ra làm 7 cấp bậc xếp hạng: từ đồng xanh cho tới Vương giả. Đây cũng chính là bảng xếp hạng trực quan, đúng thực lực nhất trong trò chơi.

Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói thì đấu xếp hạng cũng không thể nào lột tả ra được hết thực lực của bọn họ. Bọn họ đã siêu thoát qua vị trí đứng đầu trên bảng xếp hạng này rồi.

Ngày xưa, Hà Lương thường được mọi người nhắc tới nhiều cũng là do hắn trở thành ngôi sao đi rừng của KPL. Thế mà lúc này hắn lại biến thành thanh vũ khí sắc bén trong mắt đồng nghiệp khi đánh xếp hạng. Khiến cho hắn cảm thấy đẳng cấp quá là khác biệt.

Lúc đầu khi hắn tuyên bố từ bỏ sự nghiệp game thủ thì hắn sẽ bỏ hẳn game luôn. Nào ngờ vị đồng nghiệp tên là Phan Duệ Minh này lại quấn chặt lấy hắn, không chịu buông tha. Hắn bắt Hà Lương phải chơi trò này với hắn. Cứ cách dăm ba bữa hắn lại bắt Hà Lương kéo xếp hạng hộ hắn.

Hiện giờ trong trò chơi đã bắt đầu mùa giải đấu xếp hạng mới. Mà Phan Duệ Minh thì cũng nói đi nói lại về chuyện này mấy ngày hôm nay với Hà Lương rồi. Nhưng hôm nay Hà Lương lại từ chối vô cùng kiên quyết. Hắn căn bản không cho Phan Duệ Minh có cơ hội giở ra công phu đeo bám của mình. Hắn thẳng thừng cầm lấy áo khoác của mình rồi bước ra khỏi cửa.

” Hả? Người làm cái gì vậy?”

Hà Lương luôn luôn hiền lành dễ nói chuyện. Tự nhiên hôm nay lại có thái độ kiên quyết tới như vậy khiến cho Phan Duệ Minh rất là bất ngờ. Hắn không nhịn được lên tiếng hỏi.

” Em trai ta hôm nay tới. Ta đi đón hắn.”

Hà Lương bước thẳng ra ngoài, vừa đi vừa trả lời.

” Em trai ngươi? Học sinh mới à? Hệ gì vậy! Ê! Ta dùng máy tính của ngươi nha!”

Phan Duệ Minh hỏi thêm mấy câu nữa thì đã không thấy bóng dáng Hạ Lương đâu. Phan Duệ Minh cũng không thèm để ý tới chuyện này. Hắn ngồi vào máy tính Hà Lương. Sau khi nhìn hàng ghế đã được sắp xếp chu đáo và đã chuyển bài gửi đi kia. Hắn liền lấy điện thoại ra gọi. Sau khi phân phó mấy câu xong. Hắn liền rảnh rỗi mở trò chơi Vinh Quang Vương Giả trên điện thoại ra.

” Chiến thôi.”

Hắn nói thầm một câu. Sau đó bắt đầu chơi đấu xếp hạng một mình.

Có Hà Lương kéo xếp hạng thì trận nào hắn cũng chiến thắng. Nhưng có một vấn đề, đó chính là tỷ lệ thắng do hắn đánh 1 mình và tỷ lệ thắng do Hà Lương kéo hắn lại cách xa nhau rất nhiều. Hiện tại, Hà Lương đã kéo hắn lên tới đẳng cấp Vương Giả. Thế nhưng chỉ cần hai ngày hắn đánh 1 mình liền tụt xuống hạng kim cương. Đánh xếp hạng mà không có Hà Lương kéo thì lịch sử đấu xếp hạng của Phan Duệ Minh cho tới hiện giờ toàn thất bại liên tiếp. Kèm theo đó là vô số tin nhắn xử phạt đếm không hết từ hệ thống gửi cho hắn.

Trước khi mùa giải mới bắt đầu, Hà Lương kéo hắn một mạch lên tới cấp bậc Vương Giả. Sau đó Hà Lương không để ý tới việc này nữa.

Chỉ trong vòng có 1 tuần, Phan Duệ Minh đánh xếp hạng 1 mình liền tụt xuống bậc vàng. Không có gì gọi là khoa trương ở đây cả. Nếu như cấp bậc đồng được tích điểm lâu thì có lẽ hắn rơi sao như sung rụng rồi.

Đối với chuyện này Phan Duệ Minh không hề cảm thấy một chút áp lực nào cả. Cho nên từ những điều trên, ta có thể nhìn ra trình độ và thiên phú của Phan Duệ Minh đối với trò chơi này tệ như thế nào.

Thế nhưng hết lần này tới lần, bản thân hắn lại không nhận ra được vấn đề này. Hắn vẫn luôn kiên trì cho rằng mình thua là do đồng đội mình quá ngu, không thể nhờ cậy được.

Cho nên để bù đắp về điểm này. Ở khâu B/P trước khi bước vào trận đấu. Phan Duệ Minh tự tin nói với toàn đội.

” Cao thủ, nhường vị trí.”

Thông thường, trong trò chơi mỗi người sẽ thông thạo một vị trí của bản thân mình. Cho nên để có thể phân phối đội hình hợp lý, phù hợp với năng lực của mỗi người thì khâu B/P này rất là quan trọng. Mà Phan Duệ Minh lại để cho đồng đội của mình lựa chọn vị trí thông thạo trước. Sau đó còn thiếu vị trí nào. Hắn sẽ đánh vị trí đó cho đủ đội hình. Từ điều này có thể thấy được hắn rất là tự tin và chịu trách nhiệm trước câu nói của mình.

Mà 4 gã đồng đội kia hình như cũng không có để ý tới lời nói của hắn. Bọn họ vội vàng chọn anh hùng cho bản thân mình. Phan Duệ Minh nhìn lại thì thấy đã có đi top, đi mid, đi xạ thủ, đi hỗ trợ. 4 vị trí đã có hết rồi. Mà trong trò chơi này lại có những 5 vị trí. Cho nên còn thiếu vị trí đi rừng nữa. Lúc này hắn liền chọn anh hùng Lan Lăng Vương cho mình.

” Đái Phi – đi rừng”

Phan Duệ Minh tràn đầy tự tin nói.

Rất nhanh trận đấu được bắt đầu.

Đối với Phan Duệ Minh từng đạt được đẳng cấp Vương Giả do Hà Lương kéo lên mà nói thì cái đám vàng đoàn này không đáng để vào trong mắt.

Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi chạy thẳng ra khu vực bùa xanh.

Đi rừng là một vị trí thông qua việc đánh giết quái rừng ở khu vực rừng để lấy kinh nghiệm và vàng. Thông thường vị trí này sẽ là người lên level nhanh nhất đội. Rồi sau đó dựa vào level hơn này đi gank giúp cho đồng đội chiếm được lợi thế đường của mình.

Phan Duệ Minh vừa hát vừa đánh quái. Trong đầu hắn lúc này đang còn tưởng tượng ra cảnh mình sẽ đại sát tứ phương, tung hoành toàn trường như thế nào.

Đột nhiên ở hẻm núi phía trên chợt xuất hiện hai vị anh hùng của đối phương đang xông thẳng về phía hắn.Phan Duệ Minh thấy vậy liền vội vã lui về phía sau.

Hai vị anh hùng của đối phương liền xông thẳng vào bãi bùa xanh. Sau đó đánh chết con tượng đá màu xanh đã mất một nửa máu kia không tốn một chút sức lực nào.

Mà bùa xanh này đối với người đi rừng mà nói nó rất là quan trọng. Thế mà Phan Duệ Minh đã để hai người kia cướp mất.

Hắn tức điên người liền mở loa ra nói:

” Đường dưới! Tại sao hai người kia vào mà không nhắc ta một câu!”

” Theo tầm nhìn trên bản đồ thì xạ thủ và hỗ trợ của đối phương cũng không có ra lane. Cho nên bọn họ không đi vào bùa đỏ giúp rừng thì có lẽ là sang cướp bùa xanh rồi.

Đồng đội trong trò chơi cũng không có trả lời.

Thế nhưng lại có một giọng nói đột nhiên vang lên đằng sau Phan Duệ Minh khiến cho hắn giật nảy mình. Suýt tí nữa là làm rơi điện thoại.

Hắn quay đầu lại nhìn. Thì thấy đằng sau mình có một vị thiếu niên đang đứng. Hai con mắt hắn đang còn chăm chú nhìn vào màn hình của mình.

” Nhưng mà anh có Trừng Phạt. Đối phương lại không có trừng phạt. Cho nên anh có thể cướp lại bùa xanh được. Thế nhưng tại sao anh lại bỏ chạy?”

Thiếu niên kia lại nói tiếp.

Trừng phạt là một kỹ năng dùng lên quái. Thông thường chỉ có người đi rừng mới mang kỹ năng này. Đối với người đi rừng mà nói thì cái kỹ năng sẽ tạo ra sát thương rất lớn đối với quái rừng. Cho nên dùng nó để tranh cướp quái rừng sẽ có được rất nhiều ưu thế.

Thế nhưng Phan Duệ Minh lại không có lợi dụng cái ưu thế này của mình. Hắn thấy có hai người xông vào cướp bùa xanh của mình liền bỏ chạy.

” Mày là thằng nào?”

Phan Duệ Minh nhìn từ trên xuống dưới một lượt thiếu niên vừa hướng dẫn trò chơi cho mình.

” À! Em tới tìm anh Hà Lương. Đây có phải là phòng làm việc của anh ấy không?”

Hai con mắt thiếu niên rời khỏi màn hình Phan Duệ Minh, nói.

” Hắn đã ra ngoài có việc rồi, không có ở đây.”

Phan Duệ Minh nói xong liền quay lại trận đấu của mình.

Bị mất Bùa Xanh khiến cho tiến độ lên level của hắn khá chậm. Lan Lăng Vương tội nghiệp đánh nốt mấy bãi quái rừng còn lại. Hắn còn phải ra lane ăn ké của đồng đội một đợt quái mới có thể lên được level 4 thành công.

Lúc này, hắn liền tăng điểm vào kỹ năng đại chiêu của Lan Lăng Vương. Kỹ năng thứ 3 bí kỹ – Ẩn Tập – Có thể cho anh hùng tiến vào trạng thái tàng hình. Đây là một kỹ năng xuất quỷ nhập thần. Có thể lén lút sang khu vực Bùa Xanh của đối phương đánh lén.

” Đi rừng của đối phương ăn bùa đỏ đầu tiên. Ngươi muốn phản gank thì nên sang khu vực bùa đỏ mới đúng chứ.”

Đột nhiên từ phía sau lại truyền tới một giọng nói.

” Mày vẫn chưa đi?””

Câu nói kia khiến cho Phan Duệ Minh giật mình. Hắn hét lên. Nhưng ngay sau đó liền quay về màn hình trò chơi của mình.

” Làm sao mày biết hắn sẽ ở bùa đỏ?”

” Mới vừa rồi hắn xuất hiện trên tầm nhìn bản đồ. Khi đó anh không thấy trên người hắn có mang BUFF à?”

Thiếu niên nói.

” Tất nhiên là tao chú ý tới điểm này rồi. Nhưng ai nói với mày là tao muốn cướp của hắn? Tao đang định sang khu vực Bùa Xanh của hắn để cướp mà. Mày không thấy lúc đầu tao bị cướp mất Bùa Xanh sao?”

Phan Duệ Minh quyết tâm không thay đổi lộ tuyến của Lan Lăng Vương.

” Bùa Đỏ của đối phương vừa ra. Còn Bùa Xanh của đối phương thì cũng phải tầm 60s nữa mới xuất hiện. Có lẽ anh nên quay về Bùa Xanh của mình ăn bùa thì hơn. Như vậy sẽ đánh nhanh hơn.”

Thiếu niên nói.

” Mày thì biết cái gì. Tao đang định mai phục hắn một lúc. Khi hắn có bùa xanh trên người rồi thì tao sẽ đánh chết hắn cướp lấy Bùa Xanh!”

Phan Duệ nói rõ ý đồ của mình.

” Mai phục 60s?”

Thiếu niên liền nghi ngờ hỏi.

Giai đoạn ban đầu, cả hai đội phải giành giật nhau từng giây. Cho dù đến giữa game, tiêu phí mất 60 s ngồi mai phục cũng là một tổn thất rất lớn. Thế mà hắn lại có thể nghĩ ra được đấu pháp này?

Nhưng hắn còn nói chưa dứt lời thì Lan Lăng Vương của Phan Duệ Minh đã gặp anh hùng Lý Bạch đi rừng của đối phương.

” Thấy không?”

Phan Duệ Minh hả hê đắc ý nói.

Rồi sau đó mang Lan Lăng Vương của mình xông về phía Lý Bạch có ID là Triều kia.

” Lý Bạch có đại chiêu đấy!”

Thiếu niên thấy trường kiếm trong tay Lý Bạch phát ra ánh sáng, vội vàng nhắc nhở Phan Duệ Minh.

Nhưng lúc này, Lan Lăng Vương của Phan Duệ Minh đã tấn công đối thủ rồi.

Một chiêu Ám ảnh Chủy Thủ liền bay về phía Lý Bạch. Theo sau đó chính là kỹ năng bí kỹ: Phân Thân. Lan Lăng Vương triệu hồi ra ảnh phân thân, múa lưỡi dao xông thẳng về phía Lý Bạch.

Đang ở trạng thái ẩn thân đột nhiên tấn công. Đây quả thật là đấu pháp rất khó mà phòng bị được. Nhưng Lý Bạch sau khi bị Ám Ảnh Chủy Thủ đánh trúng. Liền dùng kỹ năng thứ hai của mình tên là Chi Bút. Trường kiếm trong tay nhanh chóng hóa thành Thanh Liêm Kiếm Trận bảo vệ Lý Bạch, tránh ngay đòn phân thân của Lan Lăng Vương đang tấn công tới. Ngay sau đó, đại chiêu Thanh Liên Kiếm Ca của Lý Bạch được phóng ra. Lý Bạch liền hóa thân thành Kiếm khí nhanh chóng xông thẳng về phía Lan Lăng Vương phản kích.

” Cái dcm!”

Lan Lăng Vương ăn ngay hai cái kỹ năng vào người. Thế mà cái kỹ năng phân thân của hắn lại không gây ra được tí dame nào cho đối phương. Khiến cho Phan Duệ Minh sợ hãi kêu lên.

Hắn lại thi triển đại chiêu Ẩn Tập của Lan Lăng Vương thêm một lần nữa.

Thiếu niên đứng ở phía sau nhìn thấy vậy chỉ biết câm nín.

Phát động Ẩn Tập lần đầu tiên, Lan Lăng Vương sẽ mất 1.5 s để có thể tiến vào trạng thái ẩn thân 30s. Lúc này, hắn lại phát động chiêu Ẩn Tập này thêm một lần nữa.Có nghĩa là Phan Duệ Minh muốn đánh bất ngờ Triều một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây.

Nhưng có một vấn đề xảy ra. Đó là đại chiêu Thanh Liên Kiếm Ca của Lý Bạch vẫn chưa được giải trừ. Cho nên vào lúc này, Phan Duệ Minh muốn tấn công thì cũng không thể nào đánh trúng Lý Bạch được. Kỹ năng này không khác gì kỹ năng Chi Bút lúc trước Lý Bạch vừa mới sử dụng. Cho nên Phan Duệ Minh phát động Ẩn Tập chắc chắn sẽ đánh hụt.

Lan Lăng Vương tấn công 3 kỹ năng mà hụt mất 2 cái rồi. Chỉ có duy nhất kỹ năng đầu tiên Ám Ảnh Chủy Thủ là đánh trúng và khiến cho Lý Bạch bị làm chậm

Nhưng Lý Bạch đã sử dụng kỹ năng Tương Tiến Tửu kèm với việc di chuyển vị trí hiệu quả liền đuổi theo Lan Lăng Vương đang muốn bỏ chạy kia.

Phan Duệ Minh thấy vậy liền luống cuống chân tay. Rốt cuộc thì bị một kiếm của đối phương đâm chết nằm ngửa trên mặt đất.

“Đéo đỡ được!”

Phan Duệ Minh chán nản không thôi. Nhưng lần này hắn bị chết là do hắn thao tác lỗi. Cho nên chuyện này hắn cũng không thể nào oán giận đồng đội được. Nhất thời tất cả oán hận hắn trút lên người thiếu niên đứng phía sau mình.

” Mẹ mày! Đứng phía sau ầm ĩ cái gì vậy hả? Mày nhìn xem!”

Phan Duệ Minh tức giận nói.

” Lúc nãy nên chờ đại chiêu của Lý Bạch kết thúc rồi tấn công thì tốt rồi.”

Thiếu niên nói.

Thông thường Đại chiêu Thanh Liên Kiếm Ca của Lý Bạch sẽ khiến cho Lý Bạch tránh né được tất cả mọi công kích trong vòng 3s liên tục. Sang giây thứ 4, nếu như Lý Bạch bị trúng phải đòn tấn công thường sẽ Lý Bạch sẽ kích hoạt kỹ năng bị động của mình lên. Đó chính là hắn bước vào trạng thái Hiệp Khách Hành. Sau đó mới giải trừ trạng thái Thanh Liên Kiếm Ca của mình. Nhưng mà trạng thái giải trừ này cũng chỉ có 5 s mà thôi. Sau đó hắn sẽ trở về trạng thái như cũ.

” Tao làm sao mà biết được hắn đang có đại chiêu né tránh trong người?”

Phan Duệ Minh tức giận nói.

” Vào lúc Lý Bạch tiến vào trạng thái giải trừ thì trên thân kiếm sẽ phát sáng.”

Thiếu niên nhìn Phan Duệ Minh với một cái ánh mắt kinh ngạc. Câu hỏi như vậy mà hắn cũng có thể hỏi được?

” Cái loại chi tiết nhỏ nhặt này, làm gì có ai để ý tới nó chứ? Rốt cuộc mày là thằng nào vậy?”

Phan Duệ Minh âm thầm cả kinh trong lòng. Hắn chơi trò chơi này cũng gần 1000 trận rồi. Thế nhưng hắn lại không biết tới trong đại chiêu của Lý Bạch có chi tiết này. Hắn im lặng ghi nhớ chi tiết này rồi mạnh miệng nói với thiếu niên kia. Nhưng rốt cục thì hắn vẫn cảm thấy tò mò thiếu niên này là ai?

” Ta tên là Hà Ngộ. Ta tới tìm đại ca Hà Lương của ta.”

Thiếu niên nói.

” A! Ngươi chính là đệ đệ của Hà Lương à! Không trách! Không trách!”

Nghe thấy Hà Ngộ tự giới thiệu về bản thân mình. Vẻ mặt Phan Duệ Minh nhất thời chợt hiểu ra. Đối với chuyện Hà Ngộ có thể cung cấp cho hắn nhiều hướng dẫn về cho chơi này như vậy thì đây cũng là chuyện bình thường mà thôi. Đệ đệ của tuyển thủ chuyên nghiệp mà. Tất nhiên hắn sẽ rất am hiểu về trò chơi này rồi.

” Hà Lương nói đi đón ngươi. Ngươi không gặp hắn sao?”

Sau khi hiểu ra, Phan Duệ Minh nói tiếp.

” Thật không vậy?”

Hà Ngộ lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên thấy có cuộc gọi nhỡ của Hà Lương gọi tới mình.

” Xin lỗi đã quấy rầy!”

Hà Ngộ vội vàng chạy ra ngoài cửa, suýt nữa thì đụng trúng một nữ sinh ở ngoài cửa.

” Á! Xin lỗi! Xin lỗi!”

Hà Ngộ vội vàng xin lỗi cô nữ sinh kia.

” Không sao!”

Cô nữ sinh này nhìn hắn nở nụ cười.

Hà Ngộ thấy cô nữ sinh này nở nụ cười liền cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng hắn cũng không có bận tâm lắm về điều này. Hắn vội vàng chạy đi mất.

Phan Duệ Minh đang định nói thêm mấy câu quan tâm tới hắn. Thế nhưng trò chơi trên tay của hắn vẫn còn chưa có kết thúc. Cho nên hắn vừa thao tác vừa đứng dậy bước ra ngoài cửa. Ra được ngoài cửa thì đã thấy thân ảnh Hà Ngộ biến mất ở chân cầu thang rồi. Mà lúc này ở ngoài cửa chính là cô nữ sinh kia. Nàng đang nhìn bóng lưng dần xa của Hà Ngộ mà suy tư trong lòng.

” Em muốn tìm ai?”

Phan Duệ Minh nhìn thấy cô gái này, phát hiện ra nàng rất là xinh đẹp. Nhất thời nhiệt tình hẳn lên.

” Không tìm ai cả. Bãi quái bùa xanh xuất hiện con tượng đá màu xanh rồi kia. Người không nhanh đi ăn nó đi à.”

Nữ sinh nói.

” Cái gì?”

Phan Duệ Minh sửng sốt. Hắn cúi đầu nhìn lại. Quả nhiên phát hiện ra khu bùa xanh của nhà mình vừa mới xuất hiện con tượng đá màu xanh.

” Làm sao em biết.”

Phan Duệ Minh kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi. Nhưng thấy đối phương đã rời đi rồi.

” Bởi vì ta để ý trò chơi.”

Nữ sinh kia cũng không có quay đầu lại. Nàng nói một câu rồi biến mất ở phía chân cầu thang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK