"Chi Chi, con kho cá à, chẳng phải hôm nay mẹ đã nói là sinh nhật dì Lam, cả nhà chúng ta sẽ ăn tối ở nhà dì sao?"
Xuân Yên Chi nghe tiếng mẹ Xuân gọi, vội ôm mèo mở cửa chạy ra.
"Mẹ à, hôm nay giữa đường con gặp bạn mèo này sắp cóng cả người, cá là con kho cho nó ăn. Con mang về nuôi được không mẹ?" Xuân Yên Chi vừa nói vừa ôm mèo đưa gần cho mẹ Xuân xem.
Mẹ Xuân nghe con gái nói vậy, liền nhìn qua mèo. Quả thực tuy màu lông không nổi bật nhưng đôi mắt mèo vừa to tròn, lại long lanh. Mắt mèo màu lam nhạt, nhìn rất đáng yêu. Con mèo kia thấy bà liền thỏ thẻ kêu meo meo ngoan ngoãn. Biết con gái vốn thích mèo, với lại cứu được con mèo này thì hẳn là có duyên. Bà Xuân nhẹ nhàng đáp: "Ừm, nhà mình cũng không đến nỗi không chứa chấp được thêm một cái miệng ăn. Nhưng nếu con đã nhận nuôi nó thì phải có trách nhiệm chăm sóc nó tử tế đấy nhé."
"Vâng ạ, cảm ơn chủ mẫu đã ban ân!" Xuân Yên Chi hí hửng.
"Meo meo~" Chích Chích cũng học theo Xuân Yên Chi đáp.
Bà Xuân nghe vậy, cũng mỉm cười: "Nào, bây giờ chúng ta cùng đi đến nhà dì Lam thôi"
Dì Lam là hàng xóm của Xuân Yên Chi, hai nhà cũng có giao hảo với nhau từ lâu. Vì thế tối nay là sinh nhật dì Lam liền tổ chức tại nhà, mời nhà cô đến.
"Nhà dì Lam cũng có một con mèo, hay là con cũng mang con mèo này theo đi."
Xuân Yên Chi biết mẹ lo lắng Chích Chích vừa ốm dậy, ở nhà một mình còn lạ nhà sẽ sợ, với lại dì Lam cũng rất yêu thích các động vật nhỏ, nên hẳn là không có vấn đề gì. Cô gật đầu "Dạ. Mẹ à, nó tên Chích Chích".
"Chích Chích ngoan".
Mèo nghe đến cái tên thân thể có chút cứng nhắc...
Hai người một mèo đi bộ một chút đã đến nhà dì Lam. Nhà dì Lam rất rộng, căn nhà được bài trí theo phong cách Tây phương, rất hiện đại. Vừa nhấn chuông cửa, dì Lam liền chạy ra.
"Cậu đến rồi à, cả Tiểu Xuân nữa. Mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm!" Dì Lam vui vẻ nói, nhìn trong lòng Xuân Yên Chi "Ồ, cả thêm một chú mèo đáng yêu nữa!"
Dì Lam dẫn hai người vào nhà. Trên bàn tiệc mọi người đến rất đông đủ.
"Chi Chi nuôi mèo từ bao giờ vậy? Sao tớ lại không biết" Lam Hòa ngồi bên cạnh Xuân Yên Chi hỏi.
"Vừa mới hôm nay thôi."
"Đáng yêu quá! Nếu Hoa Hoa nhà tớ không bị bệnh đang nằm trong ổ, sẽ cho hai mèo gặp nhau" Lam Hòa sờ sờ Chích Chích. Dì Lam là bạn thân của mẹ Xuân nên con cái hai người cũng thường xuyên lui tới, Lam Hòa không chỉ là hàng xóm mà còn là bạn cùng bàn thân thiết của Xuân Yên Chi nữa. Lam Hòa sở hữu nước da trắng ngần vốn có của con gái Linh Thành, môi nhỏ hoa anh đào dễ thương.
"Tiếc thật, nếu gặp nhau Chích Chích nhất định sẽ thích Hoa Hoa." Xuân Yên Chi than thở.
"Ừm á. Mà này..." Lam Hòa ghé sát tai Xuân Yên Chi, tránh cho phụ huynh trên bàn ăn nghe thấy: "Crush Hàn Hà của cậu đó, nghe nói đã có bạn gái rồi!"
Xuân Yên Chi: "!!!"
Mèo Chích Chích: "!!?"
Xuân Yên Chi thì thào: "Cậu nói thật sao?"
"Thực ra cái này cũng là phỏng đoán của tớ. Chiều nay tớ thấy trong tiệm trà sữa nhỏ Hàn Hà cùng một cô gái bước vào. Cử chỉ nhìn thân thiết. Hàn Hà nổi tiếng lạnh lùng, ít thân với cô bạn nào. Cậu nói xem không phải bạn gái thì là ai?"
Xuân Yên Chi càng nghe càng buồn. Hàn Hà được xem là nam thần số 1 của cấp ba Linh Thành, đẹp trai lại còn là học bá, bây giờ cậu ấy có bạn gái cũng không phải chuyện bất ngờ. Chỉ là cậu ấy giấu kĩ quá, đến cô còn không phát hiện.
Lam Hòa thấy Xuân Yên Chi không nói không rằng, sốt ruột hơn: "Cậu muốn từ bỏ Hàn Hà không? Dù sao với gương mặt này của cậu, kiếm một người bạn trai ổn áp cũng đâu có khó!" Lam Hòa càng nói càng thấy đúng. Bạn học khác thường khen Lam Hòa đáng yêu, nhưng chính cô thấy so với Xuân Yên Chi vẫn còn kém xa. Xuân Yên Chi không hổ là hoa khôi khối 12, eo nhỏ chân thon, tóc mềm mại ngang eo, đặc biệt là đôi mắt cô ấy có hồn vô cùng, tính tình lại tốt. Đâu có thiếu người theo đuổi cô ấy.
"Tớ...tớ cũng không biết nữa." Xuân Yên Chi nói, dù sao cũng là nam thần cô thích thầm ba năm, cũng không phải muốn bỏ là được. Mấy lần cô định tỏ tình, nhưng mẹ cô cái gì cũng tốt tính, cưng chiều cô, duy nhất bàn đến chuyện yêu sớm là bà không cho phép. Xuân Yên Chi ngây thơ nghĩ Hàn Hà sẽ độc thân đến lúc tốt nghiệp vì anh xưa tới nay chưa có người yêu. Lúc cô đang buồn không để ý thì mèo trong lòng tâm tình đã loạn thành một đống.
"Cậu đừng buồn, trên thế giới này cũng đâu chỉ có mỗi Hàn Hà tốt! Ngày mai tớ bao cậu một chầu thịt xiên nướng, có được không nào?"
"Tớ không sao. Tiểu Hòa cậu không cần quá lo lắng!"
Lam Hòa biết Xuân Yên Chi khi buồn sẽ không nói nhiều, cô đành im lặng gắp thức ăn cho Xuân Yên Chi.
Cả buổi tiệc Xuân Yên Chi thất thần, ngay cả ăn cũng không bao nhiêu. Cô chậm chậm chạp chạp tiêu hóa thông tin sốc, rồi tiệc tan, cô về nhà trong cái nhìn lo lắng của Lam Hòa.
Xuân Yên Chi ôm mèo chạy vào phòng, rưng rưng: "Chích Chích, Hàn Hà có bạn gái rồi, làm sao bây giờ!"
"Yên Chi bình tĩnh nào. Tớ đảm bảo với cậu Hàn Hà chưa có bạn gái đâu. Thiệt đó!"
"Cậu làm sao mà biết được?"
"Ừm.. Tớ là mèo hoang, thỉnh thoảng tớ cũng đến nhà Hàn Hà ăn chực vài bữa. Tớ chưa thấy cậu ta dẫn bạn nữ nào về nhà, huống chi là bạn gái!"
Xuân Yên Chi nghe vậy, tò mò: "Thật vậy sao?"
Mèo đáp: "Tớ không nói dối cậu làm gì. Tin tớ đi!"
"Được rồi."
Bây giờ cũng khá muộn, Xuân Yên Chi cũng khá là buồn ngủ. Cô ôm mèo vào giường.
"Tớ không nằm ngủ cùng cậu được đâu!!" Mèo hoảng loạn. Hắn vốn là đàn ông, dù bây giờ là mèo thì cũng biết ngại.
Đáng tiếc Xuân Yên Chi đã quá buồn ngủ, cô cứ thế ôm mèo lên giường thiếp đi.
Xuân Yên Chi mơ màng không hiểu sao rõ ràng là một con mèo nhỏ, sao cảm giác cô đã ôm một thứ rõ là to suốt đêm.