"Tiểu Ninh tử, vài ngày không gặp, ngươi trở nên đẹp hơn rồi" Tô Linh đi vòng quanh Tiêu Tử Ninh một vòng, con ngươi lưu ly linh động lóe lên như vầng trăng sáng vậy, cũng làm cho Tiêu Tử Ninh bất đắc dĩ cười cười, nói: " Trần vương phi giá lâm, tiểu nhân nên xa đến tiếp đón!"
Nghe vậy ý cười trên mặt Tô Linh thu lại, vươn ra đầu ngón tay bạch ngọc, chọc chọc vào hai má Tiêu Tử Ninh, giọng điệu bình thường, nhưng mà trong con ngươi đã xuất hiện tia sáng lạnh, xoay người vòng qua hắn đi vào nội đường, nói: " Ngươi không ngoan!"
Con ngươi Tiêu Tử Ninh chuyển động nhìn theo Tô Linh, thấy nàng đi vào nội đường, chính mình cũng lắc đầu bật cười, đi vào, ban đầu diện mạo Tô Linh thuộc diện kinh vi thiên nhân (*), trong kinh thành cũng là tài hoa diễm lệ số một số hai!
(*) Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ đó.
Mà Tiêu Tử Ninh tuy là thân nam tử, nhưng lại có một khuôn mặt yêu nghiệt, cực kì hấp dẫn người khác. Hai người như vậy mà ở cùng một chỗ, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người trong tửu lâu.
"Tin tức của ngươi sao lại thế này?"
Tô Linh vừa tiến vào trong nội đường, tùy tiện đem phong thư trong tay vứt trên bàn, Tiêu Tử Ninh thấy vậy tiến lên, xoay người ngồi bên cạnh nàng: "Giờ ngươi mới nhìn thấy?"
"Đã nhìn thấy từ sớm, nhưng luôn ở trong Vương phủ không đi ra được." Tô Linh bĩu bĩu môi, ở trong đó chán đến chết, Tiêu Tử Ninh nghe thấy lời nàng nói, khóe môi khẽ cười, mắt phượng đào hoa chợt lóe, liền hiểu, nói: "Vương phủ có thể tính là đề phòng nghiêm ngặt, nhưng vây được ngươi sao?"
"Ai, Tiểu Ninh Tử, đừng chuyển sang chủ đề khác." Tô Linh đưa ngón trỏ ra lắc lư, nói tiếp: " Cái tin này ngươi thu trở lại đi, hiện tại ta đã gả cho Hoàng Dận Trần, có một số việc đã xảy ra thì không thể thay đổi lại được, lại nói, gả cho Trần vương có cái gì không tốt, hắn là Diêm vương sa trường, chiến công hiển hách, tuổi còn trẻ mà đã nắm trong tay trọng binh, ngươi thử nói nếu ta lấy danh hiệu Trần vương phi đi ra ngoài tác oai tác quái, lão Hoàng đế có bị tức chết hay không?"
Trên mặt Tô Linh mang nụ cười ác liệt, cho dù ánh mắt Tiêu Tử Ninh nghiêm túc quan sát đánh giá, nhưng cũng không cách nào phân biệt rõ lời nói này của Tô Linh rốt cuộc là thật lòng hay giả dối.
Từ khi được nàng cứu sống thì mọi hành động của nàng thật không có biện pháp lý giải. Hơn nữa càng tiếp xúc, lại càng phát hiện tính cách của nàng quái đản khó phân biệt.
"Tô Linh, bằng trí thông minh của ngươi, ngươi rõ ràng có thể...."
Tiêu Tử Ninh rốt cuộc vẫn là nhịn không được hỏi thăm, nhận thức được hai tháng về nàng, hắn hiểu rõ ràng, nếu như là chuyện nàng không muốn làm, thì không ai có thể bắt buộc nàng được.
Nghe vậy, khuôn mặt mĩ miều của Tô Linh nở cười ý vị, con ngươi thâm thúy nhìn Tiêu Tử Ninh: " Chuyện của ta, ta tự biết chừng mực, chuyện phương xa đến và chuyện của y quán, tạm thời do ngươi xử lý đi! Thời gian ba tháng rất nhanh sẽ đến, nếu ngươi muốn đi, ta sẽ không giữ ngươi lại"
"Tô Linh..."
Tiêu Tử Ninh sau lưng nàng thở dài, nhưng mà Tô Linh đã thanh thản đi ra khỏi nội đường.
Trên chiếc bàn cạnh lan can tầng hai, bốn nam tử mặc y phục hoa lệ quý phái khác nhau ngồi xuống, nhưng Tô Linh từ trong đường đi ra, thời điểm sắp rời đi, một nam tử mặc trường bào màu hồng phấn thêu hoa mẫu đơn trong số đó chậm rãi đứng dậy, mặt đỏ cùng hành vi phóng đãng cười nói: " Bọn ca, ta có việc đi trước! Hẹn ngày khác gặp lại!"
" Dục ca! Ngươi gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là lại muốn đi Ôn Nhu hương?" Thấy Tô Dục muốn đi, Hoàng Dận Cơ lập tức trêu chọc chế nhạo hắn, trên mặt mang theo vài phần non nớt, theo lời hắn nói, hai núm má đồng tiền như ẩn như hiện.