Buổi gặp mặt fan kết thúc, bầu trời mây biến thành làn sương màu xanh lam.
Tô Hoài khoác chiếc áo đen ngồi trong xe bảo mẫu rộng rãi, nhíu mày nhìn mớ xe cộ kẹt lại do tuyết bên ngoài trung tâm hoạt động.
Nữ trợ lí Beta ngồi phía sau lén liếc gò má đẹp đẽ của anh, trái tim thình thịch rung động, không dám thở mạnh.
Người đại diện Hứa Mính ở ghế phó lái bình thản cúi đầu bấm điện thoại: “Valentine năm nay lạnh quá nhỉ, tuyết rơi nhiều thế này, cả thành phố bị kẹt xe rồi”.
Trợ lí ngắm Tô Hoài, còn anh chỉ nhíu mày như đang suy tư điều gì.
Hứa Mính quay đầu lại: “Phải báo cho phía kia hoãn buổi phát sóng trực tiếp rồi, cậu có thể ngủ một lúc, chắc hôm nay cậu mệt lắm?”.
Tô Hoài vẫn chẳng đoái hoài gì đến hắn.
Hứa Mính cũng chẳng thèm để bụng, còn mỉa mai cười: “Còn bảo không thích tổ chức họp mặt fan cơ đấy, cuối cùng chẳng phải thấy fan đáng yêu là cậu ôm luôn à?”.
“Hóa ra đến nam thần Alpha cũng không thể không tự vả [1] được”.
Tô Hoài khinh miệt liếc hắn một cái, rồi buồn bực dời mắt.
Ban nãy anh đã nói quá nhiều ở buổi gặp mặt, nên giờ không muốn ừ hử gì nữa.
Giờ đầu anh chỉ toàn mùi pheromone trên người nhóc bánh gừng kia.
Đó chỉ là một tia hương rất yếu ớt, như vầng sáng nhạt nhòa mùi hoa chanh tỏa ánh cam ấm áp thoảng qua dưới mũi anh.
Trên thế giới có rất nhiều người sở hữu mùi pheromone tương tự nhau, khả năng đó là người trong trí nhớ của anh quá thấp.
Nhưng ngay cả cái tên cũng giống.
“Chẳng phải nhóc fan may mắn ban nãy đấy ư?”. Hứa Mính nhìn sang ven đường.
Xe bảo mẫu bị chặn lại ở đường cái bên ngoài trung tâm hoạt động. Nơi cửa hội trường, một cậu trai trẻ mặc quần áo trắng bước ra ôm theo bộ đồ bông hình bánh gừng, đi bước nào cũng rón rén như đang trốn ai đó.
Tầm mắt Tô Hoài lơ đãng đuổi theo bóng dáng trắng ngần ấy.
Một người phụ nữ nhanh chóng chạy tới túm được cậu, bất đắc dĩ kéo cậu về: “Ngạn Hi à, em đừng quá đáng thế nữa. Em bảo tặng quà cho Tô Hoài xong thì về dự tiệc mừng cơ mà, đừng có kiếm cớ vì bản thảo mà chuồn mất chứ!”.
Khương Ngạn Hi lanh lẹ tránh khỏi bàn tay Lục Nhất Ninh, chạy vụt đi như nhóc thỏ tuyết mới được cởi trói, vừa chạy vừa hô vọng lại trong gió tuyết: “Xin lỗi chị Ninh, em thực sự không muốn đi liên hoan đâu…”.
Lục Nhất Ninh bước mấy bước là bắt được nhóc con Omega này về: “Không có nhân vật chính thì liên hoan làm khỉ gì, em định để mọi người chúc rượu với ảnh chụp em à? Vất vả lắm chị mới túm em ra đây được đấy, em phải tham gia hoạt động xã hội đi chứ!”.
Trong nháy mắt, hình như không khí hơi xao động. Khương Ngạn Hi dừng bước nhờ trực giác mẫn cảm của “động vật nhỏ” mách lời, quay đầu nhìn lại.
Cậu định vị được chính xác một ánh mắt như thuộc về mãnh thú, rõ rệt vô cùng, đang ẩn sau màn đêm mịt mờ.
Hai người nhìn nhau qua làn tuyết mênh mông, cuối cùng Tô Hoài cũng thấy rõ mặt cậu.
Khương Ngạn Hi như một vệt trăng đang tỏa ánh sáng dìu dịu giữa gió tuyết, đôi mắt cậu cực kì rõ ràng.
Màu sắc chúng sở hữu vừa ấm áp lại trong veo, hệt như hai muỗng mật ong quánh đặc.
Đôi ngươi của cả hai đều thoáng sáng bừng.
Cơn gió nhẹ mang theo bông tuyết khẽ thổi qua, vén phần tóc mái mỏng trước trán Khương Ngạn Hi lên, để lộ vầng trán trơn bóng mịn màng như sữa.
Mắt Tô Hoài hơi mở to vào khoảnh khắc ấy, anh nghi hoặc nhíu mày.
Khương Ngạn Hi hình thành phản xạ có điều kiện mà giơ tay vuốt phần tóc mái xuống che trán, khuôn mặt đeo khẩu trang chôn càng thêm sâu xuống chiếc khăn quàng màu vàng nghệ.
Lục Nhất Ninh cũng ngó theo tầm mắt cậu. Cửa sổ xe bảo mẫu đã được gạt lên, chị tiếp tục kéo Khương Ngạn Hi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất: “Lần này em đừng hòng chạy, tất cả mọi người đang chờ em đấy”.
Khương Ngạn Hi ngơ ngác dời mắt khỏi chiếc xe bảo mẫu đang dần lăn bánh, bất đắc dĩ bước theo Lục Nhất Ninh.
Hứa Mính quay đầu nhìn Tô Hoài – vẻ mặt anh hơi kì lạ. Hắn thắc mắc: “Sao thế, cậu biết người đó à?”.
Tô Hoài đột nhiên hỏi: “Ban nãy nhóc bánh gừng tặng gì cho tôi thế?”.
Trợ lí vội vàng đáp: “Quà của fan được gửi hết về công ty rồi ạ”.
Tô Hoài khẽ dời mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn chuỗi vết chân Khương Ngạn Hi còn để lại trên nền tuyết: “Tìm đi, rồi đưa cho tôi”.
“Sách mới bán chạy!!”.
“Tiêu thụ triệu bản!!”.
Trong phòng riêng của một quán nhậu cổ phong, sashimi hải sản đắt tiền cùng những món ngon xa xỉ bày đầy chiếc bàn dài, bọt bia tung bay theo tiếng cốc va vào nhau lạch cạch.
Áp lực công việc ở nhà xuất bản rất lớn, chuyện phiền lòng cũng nhiều. Nhân viên ở đây chỉ giải tỏa mỗi khi có liên hoan, trên bàn đầy không khí mơ màng chúc tụng.
Khương Ngạn Hi lặng thinh ngồi ăn một mình một góc, nhìn mọi người vui vẻ cụng ly chúc mừng, dần đỡ căng thẳng hơn lúc đầu.
Lục Nhất Ninh uống một hơi nửa cốc bia, thấy Khương Ngạn Hi cứ ngơ ngẩn dùng đũa chọc chọc mớ natto thì cười chế nhạo: “Không ngờ chiếc khăn đó là để tặng cho Tô Hoài đấy”.
Hai má Khương Ngạn Hi ửng hồng. Kể từ sau khi bị Tô Hoài ôm rồi nhẹ hôn một cái, đầu óc cậu cứ dính cả vào nhau, chẳng khác gì natto cả.
“Tô Hoài debut mới được sáu năm thôi đúng không?”. Lục Nhất Ninh ngà ngà say chống tay xuống sàn tatami, đôi môi đỏ quyến rũ hơi ánh sắc nước. “Trận tuyết tên nam thần Alpha này công nhận lớn thật, mới lên sàn đã thành bão tuyết vù vù”.
Khương Ngạn Hi nhỏ giọng đáp: “Dạ, sáu năm”.
Sáu năm trước cậu chuyển trường cấp ba, cũng trong năm ấy Tô Hoài debut.
Trong giới ca nhạc, chỉ bằng một physical album [2] mang tên “Bão tuyết” mà anh đã càn quét khắp các ngôi vị của mọi bảng xếp hạng âm nhạc lớn trên toàn thế giới, thu được những giải thưởng âm nhạc lớn cuối năm.
Trong giới diễn xuất, chỉ bằng một bộ phim điện ảnh mang tên “Anh đợi em ở thành phố Omelas [3]” mà anh đã lập ra kỉ lục doanh thu phòng vé điện ảnh trên toàn cầu, thu được cúp ảnh đế.
Debut một cái đã đứng trên đỉnh cao, số fan không ngừng đạt kỉ lục thế giới.
Tô Hoài trở thành thần tượng toàn năng xưa nay chưa từng có.
Khương Ngạn Hi chẳng hề bất ngờ khi thấy những thành tựu anh đạt được ngày hôm nay.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tô Hoài là trong trận bóng rổ đầu tiên năm lớp mười, cầu thủ áo đen thu hút ánh mắt toàn trường, ngay cả mồ hôi anh cũng sáng lấp lánh.
Chỉ cần liếc một cái cậu đã biết – số trời đã định sẵn, rằng cậu và người ấy sẽ đi trên hai con đường rất khác nhau.
Tô Hoài mang theo ánh sáng của các vị thần đến với thế giới này, còn cậu mang theo kí hiệu của một lời nguyền.
Khương Ngạn Hi sờ lên trán theo bản năng, dưới đầu ngón tay là cảm xúc nhẵn nhụi lạ lẫm.
“Bắt đầu rồi bắt đầu rồi! Buổi phát sóng trực tiếp đặc biệt nhân lễ valentine của Tô Hoài!”.
Phải đến một nửa trong số các nhân viên là fan của Tô Hoài, họ lấy điện thoại ra xem phát sóng trực tiếp trên kênh livestream lớn nhất cả nước.
Lục Nhất Ninh phát hiện Khương Ngạn Hi đang liếc điện thoại của người khác bèn giơ tay tắt đèn, đặt điện thoại di động lên bàn, một màn hình được chiếu lên không trung.
Khương Ngạn Hi rót rượu đưa sang: “Em cảm ơn chị Ninh”.
Lục Nhất Ninh xoa đầu cậu, dịu dàng dần hiện trong đôi mắt: “Em vui là được rồi”.
Người cậu vừa thấy lúc chạng vạng thoắt cái đã biến thành nam thần Alpha trên màn ảnh, một sự tồn tại khó tin tới mức dường như không thực, Khương Ngạn Hi chẳng biết liệu có phải mình đang mơ.
Gương mặt đẹp đầy cuốn hút của Tô Hoài được phóng to lên, đáy mắt anh lóe ánh sáng lộng lẫy, từng chiếc lông mi nhỏ dài cũng trở nên rõ ràng.
Trong phòng ăn đồng loạt vang lên những tiếng hít sâu.
“Tim đập dữ quá, tôi yêu mất rồi”.
“Vì trên đời có một Alpha như thế nên tôi mới không yêu đương như thường được đấy”.
“Chỉ cần được hẹn hò với nam thần Alpha một lần thôi, dù có vất vả mà chết thì tôi cũng có thể mỉm cười tới tận khi xuống mồ”.
Người chủ trì hỏi: “Lần này nam thần Alpha đây tham gia chương trình ‘Tui có hẹn với nam thần của mấy bạn’ số thứ tám, là để thỏa mãn giấc mơ của các fan ư?”.
Khương Ngạn Hi ngơ ngác mở to hai mắt, chớp chớp.
“Tô Hoài… định tham gia ‘Giao ước thánh thần’ ư?”.
“Đây chẳng phải chương trình thực tế vờ yêu đương với thần tượng à? Tôi tưởng giờ nam thần Alpha đang quay phim mới chứ?”.
Tin tức này chấn động quá mức, tất cả mọi người đều choáng váng, bầu không khí im lìm.
Tô Hoài mặc vest nhàn nhã vô cùng, cổ áo sơ mi không cài hai nút, xương quai xanh thẳng tắp, ngay cả nét cong mờ nhạt bên khóe môi cũng đẹp trai vô cùng: “Để thỏa mãn giấc mơ của tôi mới đúng chứ, mười hai lần hẹn hò, đúng là một kì nghỉ phép hoàn hảo”.
Anh tham gia một chương trình thực tế vờ yêu đương với người nổi tiếng, “Tui có hẹn với nam thần của mấy bạn” số thứ tám.
Mọi Omega lẫn Beta bình thường trên toàn thế giới đều có thể đăng kí, một người may mắn sẽ có cơ hội được ghép đôi với Tô Hoài, được hẹn hò lãng mạn với nam thần Alpha quốc dân cả thảy mười hai lần.
Khương Ngạn Hi đứng ngồi không yên, ăn một gắp mì udon thật to.
Cậu rất thích mì udon của nhà hàng này. Sợi mì được làm ra bởi những đầu bếp giàu kinh nghiệm, cảm giác đủ đầy vừa phải khiến người ăn sung sướng vô cùng, phối với nước dùng cao cấp thơm lừng mà vẫn thanh thanh, mang lại sự thỏa mãn êm dịu bay bổng như trên mây.
Nhưng lần này cậu lại chẳng nếm ra vị gì.
Các Omega và Beta đang ngồi đã bắt đầu đăng kí, vừa ôm điện thoại vừa nhỏ giọng giận hờn.
“Đơn đăng kí mới mở được có mấy phút đã có vài trăm ngàn người đăng kí rồi, đông quá thể đáng”.
“Lần này còn phải công khai bỏ phiếu để chọn bạn cặp với Tô Hoài nữa, chẳng phải là so mặt mũi với nhau ư? Không có tí công bằng nào hết!”.
“Tổ chương trình mưu mô quá, tôi nghĩ chắc chắn bạn cặp của Tô Hoài sẽ ngôi sao trẻ nổi nổi nào đó thôi”.
“Nghe nói có bao nhiêu người mới chưa debut cũng đăng kí rồi đấy, nếu được chọn, ké fame Tô Hoài sau chương trình là debut ở vị trí center luôn cũng được rồi”.
Một nhân viên đưa điện thoại cho Khương Ngạn Hi đang vùi đầu ăn udon: “Thầy cũng đăng kí nhé?”.
Khương Ngạn Hi đang hút mì thì sặc một cái, mò cốc trà lên uống vội.
Những người khác thấy thế cũng dồn dập hùa theo.
“Đúng rồi, thầy Khương đăng kí đi ạ!”.
“Chẳng phải đang so mặt mũi ư, đây chính là lúc triển lãm nhan sắc của thầy Khương đấy!”.
“Nói thật chứ, nếu thầy muốn lộ mặt thì nhất định quy mô lễ kí tặng hôm nay không thể nhỏ hơn của Tô Hoài được đâu”.
Khương Ngạn Hi lúng túng lắc đầu: “Tôi, tôi không được đâu…”.
Cậu cúi đầu gắp một đũa mì, nhỏ giọng nói thêm: “Xem chương trình có Tô Hoài là vui rồi”.
Tổng biên tập đã ngà ngà say nên chẳng còn câu nệ nữa, mặt đỏ phừng phừng, ngón tay thì dùng lực gõ mạnh lên bàn: “Sao mà không được? Tiểu Khương tự ti quá đấy, nghe tôi nói với tư cách một Alpha này, tất cả Alpha trên toàn thế giới đều muốn có một người tình trong mộng với khuôn mặt như của cậu! Thích thì theo đuổi thôi, người nổi tiếng thì sao, nam thần Alpha thì thế nào, chẳng phải về bản chất cậu ta vẫn là một Alpha ư? Chẳng lẽ cậu ta không màng tới ái tình, không có kì mẫn cảm [4]?”.
Lục Nhất Ninh đưa cho tổng biên tập một chén trà: “Muộn rồi đấy tổng biên tập ơi, anh đừng uống nữa”.
Tổng biên tập mặt đỏ tới mang tai, rút điện thoại ra, say khướt mà một hai đòi đăng kí giúp Khương Ngạn Hi: “Yên tâm, tôi không công khai bút danh đâu, để kiếm cho cậu một acc clone nhé, mấy trò trẻ con này cần gì phô bày tài năng, dùng mặt là được rồi!”.
Khương Ngạn Hi hốt hoảng can ngăn: “Tổng biên tập à, anh chờ chút đã…”.
Mọi người tách Lục Nhất Ninh khỏi cậu, hưng phấn nhìn tổng biên tập gõ phím.
Những người khác thì vây quanh Khương Ngạn Hi cổ vũ.
“Thầy ơi, thầy là fan của nam thần Alpha cơ mà, sao phải do dự trước cơ hội theo đuổi thần tượng tốt thế này chứ”.
Khương Ngạn Hi lo lắng: “Nhưng tôi… tôi chỉ muốn theo đuổi anh ấy một cách bình thường thôi”.
“Thầy có chứng sợ xã hội đúng không, bệnh này chữa được mà, chẳng phải hôm nay thầy đã làm rất tốt đó ư?”.
Khương Ngạn Hi lập tức xua tay: “Hôm nay tôi đã cố hết sức rồi”.
Lục Nhất Ninh ló đầu ra, nhìn cậu đầy lo âu.
Tổng biên tập ngẩng đầu: “Tiểu Khương à, cậu có ảnh gì đẹp đẹp không?”.
Khương Ngạn Hi chần chừ lắc đầu.
Một biên tập viên mảng thiết kế giơ tay: “Tôi có ảnh thầy này, hồi trước thầy gửi cho tôi lúc thiết kế nhân vật chibi cho phần tiểu sử tác giả đấy, dùng ảnh đó đi, uống nhầm một ánh mắt là cơn say theo cả đời!”.
Nhìn cảnh tượng đã hoàn toàn mất kiểm soát, Khương Ngạn Hi co người lùi lại, tựa vào vách tường.
Cậu không muốn khiến mọi người cụt hứng, nên cuối cùng vẫn chẳng nói gì thêm.
Cứ coi như ủng hộ thần tượng đi…
Cậu tự nhắm mắt an ủi mình.
Dù sao vận may mình cũng dùng hết lúc quay trúng vé tham dự buổi gặp mặt fan rồi.
Bỏ phiếu toàn thế giới à… Sao mà trúng được.
Nửa tháng sau.
Khương Ngạn Hi trong bộ đồ ngủ hình gấu mèo đeo kính ngồi trước bàn làm việc, mờ mịt nhìn thư thông báo từ tổ chương trình đột ngột xuất hiện trong hòm thư của mình.
Cậu xác nhận đi xác nhận lại, là hòm thư chính thức, không phải lừa đảo.
[Ngài Khương Ngạn Hi thân mến, chúc mừng ngài đã đạt được 5205357 phiếu bầu từ vô số những người đăng kí nhờ sự nổi bật của mình và được chọn làm bạn cặp của Tô Hoài trong chương trình “Tui có hẹn với nam thần của mấy bạn”, xin hãy nhanh chóng liên lạc với tổ chương trình, phương thức liên lạc được đính kèm ngay sau đây].
Khương Ngạn Hi:?
Khương Ngạn Hi mở acc clone của mình ra. Cậu không ngờ rằng cái tài khoản rỗng tuếch chẳng có gì này đã có hơn ba triệu fan chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi.
Nhấn vào mục bỏ phiếu ở tài khoản chính thức của chương trình, Khương Ngạn Hi thấy ảnh mình xếp ngay hạng đầu. Tổ chương trình đã gửi thông báo từ mấy ngày trước nhưng cậu không kiểm tra hòm thư, giờ tổng số phiếu bầu đã vọt lên 5300000.
Sau đó, cậu lại ngơ ngác nhìn tên mình ở hotsearch thứ hai – # Tình đầu quốc dân Khương Ngạn Hi #
Khương Ngạn Hi:??
Hotsearch đầu bảng thuộc về Tô Hoài – # Mối tình đầu của Tô Hoài #
Cậu nhấn vào cụm từ ấy, một bài đăng mới của Tô Hoài vào sáng nay hiện ra.
[ Tô Hoài: Mong chờ được hẹn hò với mối tình đầu nha @Khương Ngạn Hi ].
Phía dưới có cả triệu bình luận.
[Hahaha Hoài Hoài này, chắc chắn anh quên thêm hai chữ “quốc dân” rồi /đầu chó/].
[Omega tình đầu quốc dân & nam thần Alpha quốc dân, couple thần tiên gì thế này? Nào nào mình kính chén rượu trước đã!].
[Thua dưới tay một Omega thế này thì tui phục rồi].
[Cảm giác không ổn lắm, chắc nam thần Alpha sẽ không bị anh trai tình đầu cướp mất đó chứ?].
[Nhóm các fan Alpha của Khương Ngạn Hi đây ạ, xin hãy chăm sóc Hi Hi của tụi tui thật tốt nha, đón chờ những tương tác đặc sắc trong chương trình nè].
Khương Ngạn Hi:???
Cậu gập máy tính, ôm con mèo cam mập về giường.
Khương Ngạn Hi trùm chăn qua đầu, nhắm mắt mơ màng nghĩ:
Ầy, giấc mơ này có vẻ thật quá đi.
Chú thích:
[1] Gốc: Hóa ra ngay cả Alpha cũng không thoát khỏi định luật “Thật thơm” – một định luật bắt nguồn từ mạng xã hội Trung Quốc, ý chỉ một người lúc đầu nói từ chối sau lại đồng ý điều gì đó.
[2] Physical album: album bản cứng, có thể bao gồm CD, photobook… Loại album quen thuộc với những ai đu idol, đặc biệt là idol Kpop. Trái với physical album là digital album, được phát hành online.
[3] Omelas: thành phố trong truyện ngắn “Những người ra đi từ Omelas” của nhà văn Mỹ Ursula Kroeber Le Guin, giúp tác giả giành giải Hugo cho mục Truyện ngắn xuất sắc nhất chỉ sau một năm phát hành. Đây là một tác phẩm với nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc. Mọi người có thể đọc online ở đây nè.
[4] Kì mẫn cảm: trong một số thiết lập ABO thì Alpha có kì mẫn cảm tương đương với Omega. Trong những ngày này, Alpha trở nên cực kì nhạy cảm, đặc biệt căm ghét các Alpha khác và vô cùng thèm khát được thân cận với Omega.
Ryal’s note: mấy cái danh hiệu với thành tích của Tô Hoài ảo thật đấy, nhưng chúng ta đang đọc một bộ sảng văn nên bỏ qua đi nhé =)))) tui tự edit mà tự buồn cười luôn ấy clm =))))
Btw, nếu được thì tui rec truyện ngắn ở trên rất mãnh liệt luôn. Tui biết truyện này nhờ cái hồi còn là fan BTS (giờ vẫn ủng hộ nhưng chỉ stan một thành viên vì vài lí do cá nhân lol), và thật sự nó mang thông điệp đáng suy ngẫm cực kì. Truyện này cùng với Demian (Hermann Hesse) và Bay trên tổ chim cúc cu (Ken Kesey) là những tác phẩm tui thích nhất, giúp tui suy nghĩ rất là nhiều, thi thoảng động não về triết lí nhân sinh.