Quan Tri Ý, biệt danh Tiểu Ngũ, sinh ra trong một gia đình họ Quan nổi tiếng giàu có ở thủ đô. Còn vì sao gọi là Tiểu Ngũ, chính là bởi vì nhà họ Quan có năm người con mà cô nàng lại là người thứ năm.
Cô nàng còn có một người anh trai tên là Quan Nguyên Bạch, là người con thứ ba trong gia đình.
Trên thế giới này có rất nhiều người cùng họ cùng tên, thủ đô này cũng có thể còn có một Quan Nguyên Bạch khác.
Nhưng trong cái thành phố này mà chỉ rõ "con trai thứ ba nhà họ Quan", đúng thật là không còn một ai giống như vậy nữa.
"Sao vậy? Phạn Phạn?"
Chu Phạn Phạn hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại: "Không có gì... lát nữa sẽ nói với cậu, tớ phải gọi điện cho bà đã."
"OK, được thôi."
Chu Phạn Phạn bước ra khỏi phòng, vốn dĩ cô muốn chạy ngay về nhà nhưng sau khi suy xét lại vẫn là gọi điện thoại lại cho bà nội để xác nhận.
Bên kia, Triệu Đức Trân nhìn thấy cuộc gọi đến có chút không tin được, sau khi bắt máy liền nói: "Con bé chết tiệt, dám cúp điện thoại bà hả!"
"Bà nội, lúc nãy bà nói đối tượng xem mắt lần này là Quan Nguyên Bạch?" Chu Phạn Phạn nói rất nhanh, nếu như cẩn thận nghe kĩ, trong lời nói còn có chút run rẩy cùng kích động.
Triệu Đức Trân sửng sốt nói: "Đúng vậy."
"Quan Nguyên Bạch nào vậy?"
Triệu Đức Trân: "Chậc, còn có Quan Nguyên Bạch nào nữa? Con biết nhà họ Quan mà, tháng trước chẳng phải bà đưa con đi tham dự tiệc rượu sao, bà lão nói chuyện với con lúc đó chính là bà nội của Nguyên Bạch. Hai ngày trước, bà lại gặp bà ấy trong một cuộc họp đánh giá trang sức nên nói chuyện phiếm vài câu về việc đi xem mắt của cháu trai, bà ấy nói rằng cũng muốn cho cháu trai mình đi xem mắt..."
Tiệc rượu? Bà nội của Quan Nguyên Bạch?
Chu Phạn Phạn căn bản không nhớ nổi.
Cô không thích những buổi tiệc đó, mỗi lần đi cùng Triệu Đức Trân đến đó đều là qua loa cho có. Cô còn chẳng quan tâm mình đã gặp những ai, nói những gì.
Chu Phạn Phạn run lên trong lòng, cố gắng đè nén: "... Sao con chưa từng nghe nói rằng bà quen biết với nhà họ Quan?"
Nhà họ Quan rất nổi tiếng ở thủ đô, tuy rằng từ nhỏ Chu Phạn Phạn cũng đã lớn lên trong một gia đình giàu có nhưng để so sánh với nhà họ Quan thì đúng thật là còn kém xa cho nên cô luôn cho rằng giữa hai nhà không có quan hệ gì.
"Trước đó chưa từng quen biết, kinh doanh cũng không liên quan gì. Thế nên lúc bà Thôi nói muốn để hai đứa làm quen nhau bà cũng có chút bất ngờ, nhưng đây là một chuyện tốt mà. À đúng rồi, con rất thích đứa cháu gái làm diễn viên của bà ấy đúng không? Tên là gì ấy nhỉ, Tri Ý, Quan Tri Ý đúng không?
"Ách..."
"Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bà đã lén điều tra giúp con, Nguyên Bạch là một đứa trẻ rất tốt. Phạn Phạn, bà biết con ghét đi xem mắt nhưng -- "
"Không ghét."
"...... Hả?"
Chu Phạn Phạn thẫn thờ nhìn ra xa nói: "Con đột nhiên cảm thấy rằng mình không cần phải từ chối cuộc hẹn này."
- -
Hai ba năm trở lại đây, việc đi xem mắt đối với cô như chuyện cơm bữa, nếu không phải người này chắc chắn còn có người tiếp nữa.
Đằng nào cũng phải đi xem mắt, tại sao không thể cùng thần tượng... à không phải, là xem mắt với anh trai của thần tượng nhỉ!
Tất cả là do số mệnh, nếu đã là số mệnh thì phải tuân theo thôi.
Hơn nữa, ai mà biết nhờ lần xem mắt này cô có thể gặp được Ý Ý, đứa nhỏ đã lâu không xuất hiện của cô.
Vậy là Chu Phạn Phạn quyết định lần xem mắt này phải đi.
Triệu Đức Trân nghe thấy cô đồng ý vui vẻ cười không ngừng, ngay lập tức gửi số điện thoại của Quan Nguyên Bạch cho cô.
Chu Phạn Phạn nhìn dãy số trên màn hình, tim đập thình thịch nhưng không dám hành động hấp tấp.
Mặc dù theo quy luật mỗi khi xem mắt, cô nên gọi điện thoại hoặc nhắn tin chào hỏi sao đó trò chuyện tìm hiểu trước khi hẹn đi ăn uống.
Nhưng dù sao lần này cũng là Quan Nguyên Bạch, cô căng thẳng quá.
Loại căng thẳng này giống như ở bữa tiệc sinh nhật trước đó của Quan Tri Ý, cô chỉ cách "con gái" một cái hàng rào, ngửi thấy mùi hương từ cơ thể, trời ơi nó sung sướng đến mức tim muốn bay ra ngoài luôn rồi.
Quan Nguyên Bạch dường như cũng không có ý định nói chuyện, vài ngay sau đó cũng không liên lạc với cô một lần nào.
Nhưng buổi xem mắt lần này đều do người lớn trong nhà sắp xếp, chỉ cần hẹn nhau đi tại nhà hàng nào đó vào cuối tuần này chứ hai người họ cũng chẳng cần thiết phải giao tiếp với nhau.
Vào thứ bảy, Chu Phạn Phạn trực tiếp đến địa chỉ mà bà nói.
Hôm nay trời mưa to, ngoài đường ướt sũng, những người đi đường ai ai cũng cầm ô.
Chu Phạn Phạn ngồi trên ghế sau xe, hít sâu hai hơi, mà điện thoại bên cạnh vẫn không ngừng vang lên tiếng bíp bíp, màn hình không ngừng hiển thị tin nhắn đến.
Chu Phạn Phạn làm tốt công tác chuẩn bị, cầm điện thoại lên.
Bà nội: [Lần này không được phép giở trò, còn giở trò nữa thì không cần về nhà đâu]
Chu Phạn Phạn: "..."
Cô trực tiếp bỏ qua tin nhắn này, mở đoạn chat với Từ Hiểu Thiên lên: [Trong lòng tớ rất hổ thẹn]
Từ Hiểu Thiên: [? ]
Chu Phạn Phạn: [Tớ vẫn còn nhớ ước mong của chúng ta, tớ vẫn còn nhớ chúng ta muốn làm mẹ yêu của "con gái" cả đời này. Nhưng bây giờ, tớ lại muốn làm chị dâu cô ấy, tớ hổ thẹn quá phải rút khỏi tổ chức thôi]
Từ Hiểu Thiên: [Cút]
Chu Phạn Phạn gửi thêm hai biểu tượng cảm xúc: [Không chỉ hổ thẹn mà tớ còn lo lắng. Làm sao bây giờ, lát nữa tớ phải làm như nào?]
Chuyện xem mắt với Quan Nguyên Bạch lần này, Chu Phạn Phạn chỉ nói cho mình Từ Hiểu Thiên.
Từ Hiểu Thiên sau khi biết chuyện sốc đến mức sắp lắc bay cả cô đi luôn.
Từ Hiểu Thiên: [Đừng lo lắng, chỉ cần nói ít làm màu nhiều là được. Nhớ kỹ, phải thục nữ! Dễ thương! Phải hành động như một quý cô!]
Chu Phạn Phạn [... Đã rõ!]
Từ Hiểu Thiên: [Đừng hoảng, cũng không phải lần đầu đi xem mắt, tỉnh táo lên đi Chu Phạn Phạn! Tương lai có thể có được chữ kí của con gái hay không, có thể có ảnh chụp chung hay không đều là do cậu đó]
Chữ kí! Ảnh chụp chung!
Chu Phạn Phạn ngay lập tức không còn chút lo lắng nào nữa!
"Tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi." Một lúc sau, tài xế dừng xe lại quay đầu nói với cô.
Chu Phạn Phạn: "Ồ vâng."
Tài xế bước xuống xe mở ô che cho cô.
Chu Phạn Phạn nói: "Chú Trần, chú về trước đi, không cần phải đợi cháu đâu."
Chú Trần có chút do dự.
Chu Phạn Phạn: "Đều đã đến cửa rồi, cháu cũng không chạy được. Chú bảo bà yên tâm đi, lần xem mắt này là cháu nghiêm túc, tuyệt đối không rời khỏi đây."
Chú Trần lúc này mới cười nói: "Được."
Địa điểm của buổi hẹn tối nay là một nhà hàng Pháp. Nhân viên phục vụ cầm lấy ô của chú Trần và áo khoác của Chu Phạn Phạn, sau đó dẫn cô vào trong.
Vừa vào cửa là một hàng hành lang theo kiểu Pháp, thiết kế theo tông màu ấm, chạm khắc tinh tế, sang trọng và cao cấp nhưng không làm mất đi bầu không khí lãng mạn.
"Cô Chu, mời vào trong."
Sau khi nói tên Quan Nguyên Bạch, phục vụ liền dẫn cô vào trong phòng bao.
Khúc rẽ chỗ cầu thang có trang trí một chiếc gương, Chu Phạn Phạn bước đến nhìn ngắm mình trong gương.
Trang điểm tinh tế, váy trắng thanh lịch còn có một mái tóc bồng bềnh.
Hôm nay đến gặp Quan Nguyên Bạch, cô tốn rất nhiều thời gian chuẩn bị. Gương mặt trang điểm tinh tế này do một chuyên gia cô mời về làm, tóc mới làm ngày hôm qua, chiếc váy này cũng là đặc biệt mua cho ngày hôm nay.
Bộ dạng ngày hôm nay không phải là phong cách của cô nhưng không ngờ lại rất hợp.
Theo như lời của Từ Hiểu Thiên, cô chính là một bông hoa nhỏ vô hại, mà còn là cái loại đắt nhất kia.
Sau khi lên tầng có thể thấy rằng có ít chỗ hơn rất nhiều so với tầng dưới, cũng yên tĩnh hơn.
Chu Phạn Phạn nhìn thấy một bóng người ở đằng xa. Những chỗ ngồi khác ở trên tầng cũng có người nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra đó chính là Quan Nguyên Bạch.
Quả nhiên, phục vụ dẫn cô qua đúng chỗ đó.
Tiến gần đến cũng thấy ngũ quan rất rõ ràng.
Cô không biết Quan Nguyên Bạch có xem qua ảnh chụp của mình không, nhưng khi cô đi tới anh nhìn qua.
Ánh đèn của nhà hàng Pháp dịu nhẹ, ánh vàng mơ hồ chiếu lên hàng mi và làn da anh, khiến anh nổi bật lên như một miếng ngọc bội được chạm khắc tinh xảo.
Trước đây cô đã nhìn thấy anh trên mạng hoặc một số cuộc phỏng vấn về kinh doanh và tài chính.
Khuôn mặt anh dịu dàng, vô cùng đẹp trai vì vậy sau khi ảnh của Quan Nguyên Bạch bị rò rỉ ra ngoài, không ít fan của Quan Tri Ý đều hô hào muốn trở thành chị dâu cô ấy.
Cô lúc đó ấy vậy mà chế giễu nó!
Nhưng ai có thể ngờ được rằng, người thật sự hành động để làm chị dâu lại là cô.
Nhưng mà, chức chị dâu này cũng không tệ chút nào...
Nhìn chính diện Quan Nguyên Bạch còn đẹp trai hơn.
Nhìn cái khí chất này! Nhìn cái mặt này!
Không hổ là anh trai ruột, vô cùng giống Ý Ý nhà cô.
"Xin chào, cô Chu." Ngay khi cô bước vào đến, Quan Nguyên Bạch đứng lên.
Chu Phạn Phạn hôm nay cố ý đi một đôi cao gót nhưng dù vậy vẫn thấp hơn anh nửa cái đầu.
Chu Phạn Phạn lấy lại tinh thần, bình tĩnh bắt tay với anh: "Xin chào anh Quan, tôi là Chu Phạn Phạn."
"Tôi biết." Quan Nguyên Bạch cười nhạt, "Ngồi xuống đi."
Chu Phạn Phạn ừ một tiếng, nở một nụ cười mà người ta cho là "nhẹ nhàng như tiểu thư đài các": "Được."
Sau khi ngồi xuống, phục vụ liền đưa menu tới.
Quan Nguyên Bạch ra hiệu cho Chu Phạn Phạn: "Mời cô Chu chọn trước."
Chu Phạn Phạn cố gắng không nhìn chằm chằm vào mặt anh, hai tay đặt trên đầu gối có chút run rẩy: "Tôi như nào cũng được, không cần chọn, anh chọn đi."
Quan Nguyên Bạch cũng không từ chối: "Được, cô có món gì không ăn được không?"
"Không có."
Quan Nguyên Bạch cúi xuống nhìn thực đơn, cũng chính lúc này Chu Phạn Phạn mới có gan nhìn thẳng vào mặt anh.
Từ góc đó này có thể thấy lông mi anh rất dài, giống y hệt với Ý Ý.
Đôi môi mỏng màu nhạt vô cùng hoàn hảo. Không đúng, vẫn là có khuyết điểm, tuy rằng đẹp nhưng không thể bằng Ý Ý nhà cô.
Mũi cũng rất giống, đều rất thẳng, làn da cũng...
"Có uống được rượu vang không?" Đột nhiên, chàng trai trước mắt ngẩng mặt lên.
Ánh mắt phát sáng của Chu Phạn Phạn vừa lúc chạm mắt với anh, cả hai sửng sốt một chút.
"Sao vậy?"
Chu Phạn Phạn: "...... Không có gì."
Quan Nguyên Bạch không nói gì, chỉ quay lại hỏi cô có uống được rượu vang không, Chu Phạn Phạn "thận trọng" gật đầu: "Có thể uống một chút."
"Vậy thì gọi nước ép đi."
Đối với việc xem mắt, Chu Phạn Phạn đã quen đến mức không thể quen hơn nữa, trước đây chỉ làm cho có, thẳng mình dùng bữa, thỉnh thoảng nói một vài câu đả kích đối phương.
Nhưng lần này, cô biết mình nhất định phải có hình tượng. Hôm nay cô là Chu Phạn Phạn dịu dàng hào phóng, chỉ ăn cơm thôi là không được, đả kích Quan Nguyên Bạch lại càng không thể.
Cho nên mặc dù hôm nay vui vẻ nhưng kiểu xem mắt này cô không quen.
"Cô Chu có vẻ như còn rất trẻ." Một lúc sau, người đối diện hỏi cô.
Chu Phạn Phạn nhấp một ngụm nước, nói: "Ừm, nhỏ hơn em gái anh một tuổi."
Quan Nguyên Bạch dừng lại một chút: "Xem ra cô biết rất rõ về gia đình tôi."
Chu Phạn Phạn gật đầu, mỉm cười: "Em gái anh là người nổi tiếng, tôi đương nhiên sẽ biết."
Tôi không chỉ biết mà tôi còn thích! Còn yêu!! Ôi trời ơi em gái anh là cô gái đáng yêu nhất thiên hạ đấy!!!
Quan Nguyên Bạch cũng biết sự nổi tiếng của em gái mình, không phản ứng gì, chỉ nói: "Cô còn trẻ, sao lại đồng ý với người nhà đi xem mắt."
"Bởi vì tôi biết đối phương là anh."
Ngón tay Quan Nguyên Bạch đặt trên thành cốc dừng một chút: "Hả?"
Đệch... kích động quá ăn nói hàm hồ ghê.
"Biết là tôi nên mới tới?" Quan Nguyên Bạch do dự xác nhận lại.
Chu Phạn Phạn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định phải thục nữ.
Cô không thể nói rằng bởi vì anh là anh trai của Tri Ý, bởi vì cô rất thích em gái anh. Cô mà nói thế chắc người ta nghĩ cô là biến thái mất.
Dù sao nếu lần xem mắt này vẫn không thành công, bà nội chắc sẽ tức thở ra khói không cho cô được gặp em bé Ý Ý nữa mất.
Chu Phạn Phạn không muốn nói rõ nhưng không thể nói dối, chỉ mơ hồ nói: Ừm, tôi, tôi muốn làm quen với anh."
Ánh mắt Quan Nguyên Bạch hơi động, dường như có chút ngoài ý muốn. Anh nhìn cô mấy lần mới nói: "Cô Chu, tôi còn tưởng rằng cô cũng bị ép buộc giống tôi."
Chu Phạn Phạn sửng sốt, ngước mắt nhìn anh.
Anh thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ rằng cần nói rõ ràng với cô. Tôi chỉ là nghe theo lời người lớn nên đến đây, hiện tại tôi không muốn yêu đương."
Hả? Cái gì?
Cái này còn chưa bắt đầu cô đã bị từ chối rồi à.
Chu Phạn Phạn mất mát hai giây vì không thể làm chị dâu.
Quan Nguyên Bach: "Sau khi trở về, tôi sẽ nói rõ với gia đình, cô --"
"Không sao, không cần nói rõ cũng không cần xin lỗi," Chu Phạn Phạn gấp gáp đến đỏ mặt, cụp mắt nhỏ giọng nói: "Anh không muốn yêu đương cũng không sao, tôi...tôi chỉ là muốn làm bạn với anh thôi."
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Phát 300 cái lì xì, mọi người đều là bạn của nhau.