• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mèo

Anh chàng lính canh dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ nhìn Lâm Thanh An, đặc biệt nóng lòng giúp Lâm Thanh An đi gọi Bạc Tông.

Dù sao loại người như tiểu đoàn trưởng của bọn họ, không phải ai cũng có can đảm theo đuổi.

Lâm Thanh An buồn chán chờ đợi, dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên đất, vẽ đến vòng thứ sáu cô ngẩng đầu.

Người đàn ông với hào quang sau lưng đi về phía cô, Lâm Thanh An hơi híp mắt nhìn anh, trái tim đang rạo rực từ từ lắng xuống.

Nhìn thấy Bạc Tông, cô lại có cảm giác không chân thật, móng tay khẽ cào lòng bàn tay, cảm thấy đau, cô nhìn anh mỉm cười. Thật may, không phải là mơ.

Bạc Tông, chắc anh vừa mới huấn luyện xong, quân phục ướt đẫm, sợi tóc cũng mang theo chút mồ hôi.

Nhìn Bạc Tông đi từng bước về phía cô, Lâm Thanh An xúc động muốn rơi nước mắt.

Nỗi nhớ đến phát điên, gặp anh lại cuộn trào mãnh liệt.Cho đến bây giờ, Lâm Thanh An không phải là một người có thể tự kiềm chế bản thân mình, cô tuân theo đáy lòng, ôm chặt lấy Bạc Tông.

Anh chàng canh gác nọ ngẩn người: "Cô nương này có lá gan thật lớn! Thần tượng, thần tượng!"

Thấy Lâm Thanh An trước ngực mình, Bạc Tông cứng đờ, ngay sau đó một phen đẩy ra, thanh âm trầm thấp mang chút tức giận: "Cô gái này, xin hãy tự trọng!"

Xùy, Lâm Thanh An bật cười, đúng là chết vẫn bộ dạng này, một chút cũng không đổi.

"Chào anh! Trước tiên em giới thiệu về mình một chút, tên em là Lâm Thanh An, học tại trường đại học y khoa Z, năm nay là năm thứ hai." Lâm Thanh An nháy mắt mấy cái, cười híp mắt tiếp tục nói: "Ngoài ra...em là người theo đuổi anh."

Bạc Tông nhăn mày: "Tôi không thích tiểu nha đầu chưa mọc đủ lông đủ cánh." Anh trực tiếp nói thẳng như vậy rồi xoay người rời đi.

"Đừng mà, Bạc đội trưởng, anh nhìn em giống tiểu cô nương chưa mọc lông cánh sao?" Lâm Thanh An ưỡn thẳng người.

Bạc Tông khựng bước, thuận theo tầm mắt nhìn, nhướng mày phản ứng: "Cô gái nào cũng không biết xấu hổ."

Xùy, Lâm Thanh An cười ra tiếng, Bạc Tông nhíu mày bước nhanh rời đi, nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ giống như bỏ chạy mất dạng.

Nhìn lỗ tai anh có chút đỏ, Lâm Thanh An huýt sáo, tâm tình không tồi.

Bạc Tông, thật tốt.

Anh còn sống, thật tốt.

Còn có thể gặp được anh, thật tốt.

Lâm Thanh An rời doanh trại quay lại trường học, bấy giờ đã tan học, cô trực tiếp trở về kí túc xá.

Trong kí túc xá chỉ có một mình Lý Ngọc đang đọc sách, Lam Tịch cùng Lưu Giai Hiểu đi ra ngoài ăn cơm.

Nghe tiếng động có người mở cửa, cô quay đầu nhìn một chút, mặt không cảm xúc, quay lại tiếp tục đọc sách.

Lâm Thanh An biểu cảm phức tạp, liếc mắt nhìn Lý Ngọc, bên ngoài rất điềm tĩnh, nhưng bên trong thì "Có nên ôm đùi hay không đây!*" Trong lòng giãy giụa một phen, hay là từ bỏ chí hướng ôm đùi.

(*Hán Việt: "Yếu bất yếu bão đại thối, lão nương yếu bất yếu bão đại thối!")

Lý Ngọc bình thường là người rất cô độc, dường như chưa thấy cô giao lưu với người khác, vốn dĩ cũng không có gì, mỗi người một tính cách, có thể làm gì được. Lý Ngọc có khuôn mặt tựa nữ thần, còn là một học bá. Đợt kiểm tra lần trước cô đứng hạng nhất không nói, còn bỏ xa hạng nhì mấy chục phân. Đặc biệt hơn là nam thần của trường còn theo đuổi cô, cô cũng không quan tâm.

Cái này không phải làm mọi người tức giận sao, nữ nhân mà ghen tỵ thì đáng sợ dường nào.

Tin đồn thất thiệt nổi lên bốn phía, khắp nơi trong sân tường đều có thể nghe được âm thanh cay nghiệt, chanh chua. Họ nói mẹ Lý Ngọc là kỹ nữ, ba cũng không biết là ai. Mặc dù Lâm Thanh An cảm thấy những lời này có phần quá đáng.

Lâm Thanh An không biết cô đã trải qua những gì, chỉ nhớ có lần cô trở về với áo quần tả tơi, nằm sấp ở trên giường khóc lớn một trận, đó là lần duy nhất Lâm Thanh An thấy cô khóc.

Từ đó về sau cô càng trở nên cô độc, thầy cô giáo có nói qua một lần, sau đó không để ý tới nữa.

Năm mà Lâm Thanh An chết, cô đã nghe qua rất nhiều chuyện liên quan tới Lý Ngọc.

Nghe nói cô đã trở thành một thiên tài về y học, lại có quyền có thế, muốn mời cô chữa bệnh cũng không phải chuyện dễ dàng. Lại nghe rằng cô kết hôn với một người có tiếng trong giới kinh doanh, nghe nói anh ta đã ức hiếp, làm nhục cô ấy.

Lâm Thanh An sờ mũi, không biết kiếp trước cùng cô tiếp xúc như thế nào, kiếp này cũng thuận theo tự nhiên đi.

Lâm Thanh An đứng lên đi mua đồ ăn, đi tới cửa do dự một chút vẫn nói ra: "Lý Ngọc, cần tớ giúp cậu mua đồ ăn không?"

Lý Ngọc nhìn Lâm Thanh An một chút, mấy giây sau mới mở miệng: "Cậu ăn gì thì tớ ăn cái đó."

Trong nháy mắt, Lâm Thanh đóng cửa định đi, nghe thấy được một tiếng tưởng chừng không thể nghe thấy: "Cảm ơn"

Cô mua hai phần lẩu cay*, lại sợ Lý Ngọc không thích ăn, mua thêm một phần mì xào*.

Đi tới sạp trái cây, mua một ít trái cây rồi trở về.

Trở về kí túc xá, Lâm Thanh An và Lý Ngọc ngồi một chỗ ăn lẩu cay còn nóng, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, trèo lên giường lấy xuống một ít bia, đi tới trước cửa khóa trái, xoay người về phía Lý Ngọc cười hì hì, lắc lư bia trong tay:" Lâm Thanh An tự mình cất giấu kỹ báu vậy quý giá."

Nhìn cô gái hoạt bát cười, Lý Ngọc có chút không thích ứng, gương mặt lạnh lùng như cũ nhưng vẫn đưa tay nhận lấy bia, mở ra hai bình.

Lâm Thanh An kích động huýt sáo:"Thật sảng khoái!"

Hai cô gái ăn lẩu, uống bia. Ăn xong thấy vẫn còn một phần mì xào, Lâm Thanh An leo lên giường, tay trái lại cầm hai bình. Lý Ngọc đã chạy vào nhà vệ sinh nôn.

Sau khi nôn xong, hai người lại uống hai chai bia, ăn mì xào.

Lâm Thanh An cho rằng dạ dày đã muốn nổ. Uống bia xong, tủi thân, oan ức bình thường được kìm nén cũng trào ra.

Lý Ngọc leo lên giường, kéo tấm rèm, núp mình trong không gian nhỏ. Lâm Thanh An nghe thấy tiếng cô khóc thút thít.

Lâm Thanh An nghĩ mình khó chịu như thế, Bạc Tông ở trong quân đội cái gì cũng không biết. Anh không biết cô yêu anh nhiều như thế nào, trong đời anh bây giờ còn không có cô.

Lâm Thanh An ủ rũ gọi điện thoại cho doanh trại Bạc Tông.

"A lô, xin chào. Xin hỏi cô tìm ai?"

"Tôi tìm tên Bạc Tông khốn kiếp...!" Lâm Thanh An ợ.

"... Cô chờ một chút."

"Ai vậy?" Âm thanh trầm thấp truyền tới.

(*麻辣烫: Malatang là món bình dân truyền thống đặc sắc ở vùng Tứ Xuyên và Trung Khánh. Tiếng anh: lẩu cay)



炒河粉: Mì gạo chiên là một món ăn nhẹ truyền thống nổi tiếng ở Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông. Nó thuộc về đồ ăn nhẹ Quảng Châu và sau đó lan rộng ra tất cả các vùng của Quảng Đông. Nguyên liệu thô là bột sông, thịt lợn, trứng và các loại rau khác nhau. Tên tiếng Trung là mì gạo chiên, tiếng anh là mì xào)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK