Ánh nắng từ khe cửa lọt vào phòng, Triệu Tử Văn mơ màng từ từ thích ứng với ánh sáng, đầu y có chút đau nhưng tứ chi thì lại vô lực. Bỗng y nghe thấy một âm thanh quen thuộc:
"Đại thiếu gia, người mau ngồi dậy ăn một chút."
Mắt nhìn người kia tiến vào, Triệu Tử Văn liền một trận kinh sợ. Bạch ma ma? Không phải bà ấy đã mất vì bạo bệnh rồi sao? Không thể nào! Triệu Tử Văn muốn ngồi dậy nhìn thật rõ bà là người hay ma, nhưng lúc này cả người y mềm nhũn, chỉ có thể trợn to mắt nhìn bà, từ miệng y gọi lấy tên bà:
"Bạch ma ma..."
Đây là...giọng nói của y. Đáng lẽ y không thể nói mới đúng, ả đàn bà kia đã cho y uống cổ độc làm y không thể tố giác ả. Vậy thì tại sao? Lúc này Bạch ma ma lại lên tiếng:
"Ngày mai là sinh thần của tiểu thiếu gia, dù cậu không muốn cũng phải cố dậy mà tham dự, dù sao đó cũng là đệ đệ của cậu."
Nói đoạn bà thở dài:
"Phu nhân vì chuyện của cậu rất đau lòng, khóc đến nổi sinh bệnh mà cậu lại không đến thăm nàng một lần. Lão gia lại càng tức giận, nếu không phải phu nhân can ngăn, ngài ấy đã tới đây đánh cậu một trận rồi."
Bà lại im lặng còn y thì lại đang dậy sóng, từ những chuyện vừa xảy ra y có thể tin rằng mình đã trọng sinh. Ha ha ha, ông trời quả nhiên có mắt, còn cho y một cơ hội làm lại cuộc đời, kiếp này y xin thề sẽ không ngu xuẩn hại người hại mình nữa, cũng không muốn trả thù ai, y chỉ muốn bù đắp những sai lầm trong kiếp trước đối với những người thân của mình. Bà nắm lấy tay y một lúc rồi lại tiếp:
"Tử Văn à, từ nhỏ già đã chăm sóc cậu, già biết cậu không phải là một đứa hư hỏng. Rồi sau này cậu sẽ hiểu những gì lão gia phu nhân làm là vì muốn tốt cho cậu. Hôm trước ngài ấy mời phu tử đến dạy cậu vì không muốn cậu cứ lêu lỏng, cậu không nên lớn tiếng với lão gia rồi tuyệt thực như vậy được, cậu mau ngồi dậy ăn miếng cháo rồi đi xin lỗi phụ mẫu."
Triệu Tử Văn im lặng nghe Bạch ma ma kể tội, y nhớ đời trước bà cũng nói với y như vậy, kết quả y không nghe lại còn tức giận đuổi bà đi và không cho bà bước vào phòng y nữa bước. Bây giờ Triệu Tử Văn y mới biết mình ngu ngốc cỡ nào khi xua đuổi người thương yêu mình. Y ra hiệu bảo mình muốn ngồi dậy, Bạch ma ma đỡ y dựa vào vách, y nắm chặt tay Bạch ma ma nghẹn ngào:
"Bạch ma ma, con xin lỗi, từ nay về sau con sẽ không như vậy nữa, con nhất định sẽ không để mọi người phải lo lắng cho con. Con muốn ăn một chút rồi sẽ đến thăm mẫu thân."
"Được, được, nghĩ thông suốt rồi thì tốt. Mau cháo còn nóng con ăn đi rồi nghỉ ngơi một chút hãy đi thăm phu nhân, nàng nhìn con hốc hác như vậy lại càng không vui. Nào, ta đi báo cho phu nhân biết con sẽ đến."
Bạch ma ma không giấu được sự vui sướng nhanh bước ra khỏi phòng. Y nhìn bà rồi lại cúi đầu, y sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân mà rơi lệ. Hết thảy đều chưa bắt đầu. Không có Bạch Lâm, không có Lâm Phiến Phiến, chỉ có một Triệu Tử Văn vừa được trở về từ cõi chết. Bây giờ y sẽ thay đổi tất cả...
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lâm thị khi nghe Bạch ma ma nói thái độ hôm nay của Tử Văn, còn nói y sẽ đến thăm bà thì bệnh trạng đã tự lui một nửa. Đến Triệu Tử Tuấn cũng kinh ngạc khi nghe con mình thay đổi, sau đó mặt ông lại tức giận:
"Không biết có phải lại muốn dùng khổ nhục kế gì hay không hay là để không muốn ta mời phu tử đến đây dạy dỗ nó. Hừ xem nó như vậy được bao lâu."
Lâm thị không vừa lòng khi nghe phu quân nói về nhi tử của mình như vậy, bà liền gắt:
"Suốt ngày ngài cứ khó khăn với nó thì hỏi sao nó không phản nghịch, lần này thiếp thấy nó thật sự muốn hối cải rồi, chúng ta làm phụ mẫu cũng nên cho nó cơ hội chứ."
Nghe phu nhân mình nói vậy ông cũng siêu lòng:
"Được rồi, nếu lần này nó thật sự muốn sửa đổi thì ta không bắt nó học phu tử nữa, cũng không cấm cửa nó. Nhưng nếu nó chứng nào tật đó thì ta sẽ bẻ gãy chân nó."
Triệu Tử Văn đứng bên ngoài nghe vậy tâm liền ấm áp, dù y có phạm tội tày trời thì người cuối cùng cho y chỗ dựa chỉ có phụ mẫu ,họ thương yêu y như vậy y còn ngu ngốc tưởng họ đối nghịch mình. Thật sự kiếp trước y đã ngu ngốc đến mức nào.
Y đi vào phòng, xúc động nhìn phụ mẫu bằng xương bằng thịt trước mắt, tim y thắt lại. Lâm thị thấy con trai đến, liền vội xuống giường, ôm lấy y, nhìn thấy y gầy guộc như vậy, bà đau lòng muốn chết. Y đỡ bà xuống giường nhìn bà, rồi nhìn phụ thân, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ông vì sự dại dột của mình mà hộc máu chết, sau đó mẫu thân cũng tự sát theo bất giác y hoảng hốt, lùi về sau. Triệu Tử Văn cố gắng trấn tỉnh mình, y sợ mình sẽ lại phát điên. Không đúng, đó đều là ở kiếp trước, kiếp này phụ mẫu y vẫn còn cảnh tượng đó sẽ không xảy ra vào kiếp này, và bây giờ y nên làm việc cần làm.
Triệu Tử Văn quỳ xuống, đưa tay lên trời làm thành tư thế phát thệ:
"Triệu Tử Văn con xin thề, sau này con sẽ không làm điều gì sai trái cũng như không để mọi người phải lo lắng nữa. Phụ thân, mẫu thân, hài nhi bất hiếu để hai người đau lòng như vậy, hài nhi có tội. Xin hãy cho con một cơ hội để chứng minh, nếu sau này con tái phạm sẽ bị trời trừng phạt."
Triệu Tử Tuấn nghe nhi tử nói vậy liền vui vẻ, trong mắt ông liền hiện lên tia hi vọng tưởng chừng như sớm đã nguội lạnh.