- Mộc Linh.
Mộc Lâm Khang chạy lại ở phía sau Mộc Linh, có lẽ khi nhìn đứa con gái cưng của mình rơi lệ như vậy, Mộc Lâm Khang cũng thấy yếu lòng. Nhưng phía sau ông lại có thêm hai mẹ con kia, ông cũng là một người có lòng tự tôn cao nên đã không quan tâm con gái Mộc Linh của mình trước mặt ai khác.
- Hôm nay là sinh nhật con, con đừng có ương bộ mặt nhõng nhẽo, tiểu thư đó ra. 18 tuổi là tuổi trưởng thành rồi, đừng trẻ con nữa.
Mộc Lâm Khang vẫn có vẻ đang trách mắng con gái của mình. Mộc Linh đang quay lưng về ba của mình, nước mắt thì vẫn rơi rơi vì ba không còn như xưa nữa.
- Con đã làm gì sai mà ba lớn tiếng với con, chỉ vì hai người xa lạ ba mang từ đâu về rồi đổ hết lỗi lên đầu con à.
Mộc Linh uất ức, tay lau đi vệt lệ rơi trên má của mình. Giọt lệ đó óng ánh chứa đầy nổi đau quá khứ cộng với hiện tại, chứa thêm nhiều nổi uất ức đang giữ trong lòng rơi xuống.
- Từ khi mẹ mất ba đau lòng, ba đau lòng được bao lâu? Rồi dẫn người đàn bà này về, ba yêu thương bả rồi bỏ mặt con trong căn nhà này, rồi con nhỏ này ra đời ba đã đặt hết lòng yêu thương đến nó... Ba có còn coi con là người trong nhà này, là con của ba nữa hay không?
Mộc Linh oà khóc và nói trong nước mắt, bao nhiêu nổi niềm từ trước đến giờ mang trong người Mộc Linh đã dồn nén hết cỡ đến hôm nay cũng vì hai mẹ con nhà đó đã khiến cô bộc phát chính mình.
Mộc Lâm Khang nghe thấy thế cũng trố mắt nhìn Mộc Linh nổi loạn.
- Sinh nhật lần thứ 12 của con cũng vậy, chính con nhỏ đó cũng giành bánh của con, cũng giành ba của con, để con chụp hình một mình với chiếc bánh vô tri vô giác đó.
- Sinh nhật lần thứ 13 của con, nó đã làm gì? Nó giành quà của ba tặng cho con, một con búp bê bệt bằng vải rồi ba cũng chấp nhận đưa cho nó. Rồi vài ngày sau con búp bê đó được con thấy nằm ở trong sọt rác.
- Rồi đến sinh nhật 14, 15 tuổi của con... tại sao đều là trong ngày sinh nhật của con thế???
Mộc Linh không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, hiện tại cô như một cô bé đang nổi loạn. Người ngoài nhìn vào nghe được câu chuyện này có thể sẽ nói cô ích kỉ, chỉ có vài món đồ nhỏ nhặt như thế cũng làm lớn câu chuyện lên. Nhưng đối với Mộc Linh, một con búp bê hay một chiếc váy đó không quan trọng, quan trọng là người tặng nó chính là ba của mình, người thân duy nhất bên cạnh của cô ở hiện tại.
- Mộc Linh à, Mộc An nó còn nhỏ nó chưa hiểu chuyện, mẹ sẽ dạy dỗ nó lại.
Bà Tố Cẩm lại giở trò như người mẹ hiền đang chăm dạy con thơ của mình, đâu ai ngờ đứng đằng sau Mộc An còn nhỏ như thế là bà mẹ đầy âm mưu tính kế này.
- Bà không phải là mẹ của tôi, mẹ tôi đã chết từ lâu rồi.
Gân máu trong mắt Mộc Linh dần dần hiện lên hoà cùng những giọt nước mắt, đó là biểu hiện cho sự tức giận tột cùng trong lòng của con người.
- Không được vô lễ.
Lúc này ông Mộc Lâm Khang mới lên tiếng, nhưng câu nói đầu tiên vẫn không giành cho cô.
- Con nói gì sai à, mẹ đoản mệnh mất sớm bỏ lại hai ba con mình ở trên đời tưởng chừng ba sẽ yêu thương con thay phần cho mẹ, nhưng tại sao ba lại có người phụ nữ khác ở bên ngoài trong khi mẹ mới mất? Hả, ba nói đi. Ba đi ra ngoài từ sáng đến tối thậm chí còn không về nhà chỉ vì đi theo mụ đàn bà này, ba không còn nhẫn nại nữa nên cũng đã rướt bà ấy về nhà. Khi ba đi làm bỏ lại con ở nhà một mình với mụ đàn bà đáng ghét này, những chuyện sau đó mụ làm với con ba đâu có hay biết.
Nghe đến đây Mộc Lâm Khang quay lại nhìn bà Tố Cẩm, nhưng sự diễn xuất thần sầu của bà ấy chỉ một ánh mắt vô tội đã làm sự tội lỗi bên trong người của bà ấy tan biến đi mất.
- Nói bậy.
Mộc Lâm Khang không tin vào những gì Mộc Linh nói, điều đó càng làm cho sự giận dữ, uất hận trong người Mộc Linh càng dâng cao.
- Con nói bậy? (cười khinh) Ba chả bao giờ tin con cả, ngay cả khi con nói sự thật. Sau khi con khốn Mộc An sinh ra đời, ba đã hoàn toàn bỏ mặt con. Chỉ tại nó.
Mộc Linh chỉ tay thẳng mặt vào Mộc An. Mộc An hoảng sợ đứng núp sau lưng mẹ của nó, thấy được ánh mắt chai lì của Mộc An, Mộc Linh càng thêm giận dữ nên đã vồ tới muốn đánh cho nó một cái. Nhưng...
Chát
Mộc Linh ôm mặt của mình... Căn phòng trở nên im bặc.
Mộc Lâm Khang đã tán Mộc Linh, con gái của mình. Mộc Linh vẫn không thể tin nổi, người ba người yêu thương lại ra tay với mình. Mộc Linh trơ mắt nhìn ông. Mộc Lâm Khang hiện tại cũng khá bất ngờ trước quyết định của chính mình, đây là lần đầu tiên ông ra tay với con gái mình.
Bà Tố Cẩm đứng phía sau vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy hả dạ trước cảnh tượng này.
Mộc Linh cảm thấy đây không còn là nhà của mình nữa nên đã chạy ra khỏi nhà. Cô lấy chiếc xe hơi yêu thích của mình, chạy trên con đường đông đút. Bên vệ đường cảnh những gia đình đang sung túc bên nhau làm tim cô như xé toang.
Chiếc xe chạy vào căn nhà cổ xưa, hàng cây trắc bách diệp được bệt thành hàng rào cao cao kia. Căn nhà dần dần được xuất hiện.
Có người đàn bà tóc trắng, khuôn mặt hiền từ trong thấy. Mộc Linh từ trên xe chạy xuống, ào vào lòng người đàn bà ấy và khóc lớn như một đứa trẻ con.
- Bà nội...
P/s: Đây là quá khứ của Mộc Linh, lý do uẩn khuất việc cô không muốn có quan hệ với ba của mình Mộc Lâm Khang.