Ngôi trường này tọa lạc ở trước một ngọn núi Tự Kiêm rất nổi tiếng tại thành phố, ta có thể đi qua khuôn viên sau của sân trường là đến ngọn núi này, tháng ba mọi năm nhà trường luôn tổ chức một cuộc cắm trại dã ngoại tại núi Tự Kiêm trong vòng hai ngày để cho học sinh vui chơi thư giãn.
Châu Minh Tiến cũng không ngoại lệ cậu là một học sinh cuối cấp của trường X học lớp 12A4, là một trong những gương mặt xuất sắc trong học tập. Nhưng tại đây cậu không chỉ là một học sinh mà còn là một đối tượng bị bắt nạt do gia cảnh khác với bạn bè trang lứa.
Sáng sớm, cậu tập trung tại sân trường cùng lớp, mỗi học sinh đều đeo chiếc cặp mang theo các vật dụng cá nhân để dùng cho hai ngày tiếp theo. Tập hợp đủ người chủ nhiệm lớp là một thầy giáo trung niên dẫn theo đoàn học sinh lên núi theo địa điểm cắm trại đã phân sẵn từ trước.
Trên đường đi luôn có những đôi bạn, đám học sinh tụ lại trò chuyện rôm rả nhưng chỉ có mình Châu Minh Tiến lại im lặng đi một mình, các bạn trong lớp cũng chẳng có ai bắt chuyện với cậu. Đột nhiên có một thanh niên tiến lại gần cậu hắn ta nở một nụ cười ranh mãnh khi nhìn thấy bộ dạng không ai muốn chơi cùng của cậu thì rất khoái chí.
'' Này, tên mọt sách kia sao không có ai nói chuyện cùng mày thế, trong mày tội nghiệp thật đấy nhỉ, haha...''
Nhìn khuôn mặt vặn vẹo cười cợt của Dạ Chiến, cậu cũng chẳng nói gì bởi hoàn cảnh của cậu lúc này tốt nhất là nên nhẫn nhịn một chút nếu không thì sẽ có chuyện không hay xảy ra.
'' Thôi đi Dạ Chiến, chắc là cậu ta đang ngại về cái mùi cá tanh tưởi trên người nên mới không chơi với chúng ta đó mà, haha...'' Đào Song vừa nói vừa cười cợt với lũ bạn nhà giàu của cô ta
Châu Minh Tiến nhìn người bạn mình đã từng thân thiết chơi cùng giờ đây lại bỏ mặc mình tham gia chọc ghẹo hắn cùng lũ nhà giàu đó, lúc này cậu chỉ muốn tát cho mình một cái thật đau tại sao mình lại quen biết với con người như thế, và con người này trong tương lai cũng là người mà cậu vừa hận vừa áy náy.
__________________________________
Tại phía sau ngọn núi Tự Kiêm xe cảnh sát phát ra tiếng còi vang cả một khu rừng dọa cho lũ chim bày tán loạn trên nền trời xanh, Trần Linh cùng nhóm pháp y vẫn đang trên đường tới hiện trường vụ án. Trong lúc đó, Trần Linh cùng cả nhóm pháp y đang nghe Minh Thừa Trạch nói một vài chi tiết về vụ án lần này.
''Vụ án lần này có tính nghiêm trọng rất lớn, có một nhóm du lịch trong lúc chơi trên núi đã phát hiện một cỗ thi thể dưới lớp tuyết nên họ đã nhanh chóng báo cảnh sát, đến hiện tại đã phát hiện được mười thi thể khác nhau trong tình trạng bị thương trầm trọng nhưng do bão tuyết mấy ngày qua nên xác được bảo quản vẫn còn tốt do tuyết bao phủ, bọn họ đã được xác minh danh tính là học sinh của trường X đặc biệt là họ còn học chung lớp của trường này. Bọn họ đa phần đều là con cháu của gia đình có điều kiện không thì cũng là gia đình trung lưu, lần này vụ việc lớn như vậy xảy ra bố mẹ của họ rất phẫn nộ yêu cầu chúng ta giải quyết càng nhanh càng tốt.''
Nghe vậy Mã Ý An liền đáp: '' Vụ việc này có tính nghiêm trọng rất cao, có lẽ sẽ xử lý rất lâu đấy, chắc chắn trong thời gian tới chúng ta sẽ rất phiền hà bởi các gia đình bọn họ nếu như không đáp ứng yêu cầu của họ. ''
'' Đúng vậy, mấy năm trước bọn chị cũng xử lý vụ án phức tạp như thế này, cũng bị các gia đình nhà giàu tới uy hiếp, thời gian đấy rất kinh khủng đến nỗi bọn chị còn không dám nhớ lại, cho nên Trần Linh em nên cẩn thận một chút dù sao thì em cũng là tay mơ mới vào nghề này.'' Thẩm Điệp nói tiếp
''Vâng, em biết rồi ạ! '' Trần Linh gật đầu tán thành. Chỉ cần nghe thôi cô cũng biết vụ án này kinh khủng tới mức nào, số người tử vong nhiều như vậy cũng có thể nói đây là một vụ án giết người hàng loạt rồi, hung thủ có lẽ là một người rất cao thâm, giết nhiều người như vậy mà vẫn có thể trốn thoát được. Những người mới vào ngành như cô đúng là nên cẩn thận thì tốt hơn, cô cũng đã nghe nhiều vụ công tố viên bị hung thủ đe dọa thậm chí là đến các gia đình có người thân bị hại cũng khủng bố tính mạng lẫn tinh thần rất nhiều tới người trong ngành này.