Không biết nàng có được trao tặng danh hiệu người hùng vì trẻ em không nữa” N.Tuyết thầm nghĩ.Xin lỗi mọi người mọi người đừng đâu buồn quá vì con nhé.Khi tỉnh dậy lần nữa nàng thấy toàn thần đâu nhức cả mk ko chết sao đứng là ở hiền gặp lành mà nàng đang vui sướng bỗng cảm thấy lạ sao bên cạnh toàn cây là cây hết vậy nàng không phải đang ở trong bệnh viện hoặc là nằm trên đường phố chứ sao lại nằm trong rừng thiếu này.đang mải suy nghĩ thì ở dưới thần có gì đó đang di chuyển làm nàng sững người từ từ chuyển tầm mắt xuống.Oh my chuối nàng đang nằm đề lên một người con trai.Đẹp đẹp quá phải dùng từ yêu nghiệt để diễn tả người con trai đó đội mày kiếm sắc bén bờ môi bạc mỏng vô tình cùng với đôi mắt xanh lam lạnh băng đang nhìn chằm chằm vào nàng đang mải đánh giá thì một giọng nói buốt gia vang lên “Ngươi còn muốn ở trên người ta bảo lâu nữa” N.Tuyết giật nảy mình phát hiện nãy giờ mình vẫn đang nằm trên người hắn và còn nhìn chằm chằm vào nữa chứ thật mất mặt quá.
Thật ra Kỳ Phong cũng đang thầm giật mk khi trông thấy Ngưng Tuyết. Cô có mái làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn đến láy hớp hồn,bờ môi đỏ mọng ướt át khiến cho người ta không tự chủ được mà muốn khi dễ. Chàng còn gửi được mùi hoa lài thoáng thoảng phát ra từ trên người con gái này.Thịnh tim chàng bị lỗi mất một nhịp.Hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước khi hôn mê. Chàng đường đường la ̀ Ngọc Quân cung chủ của Ngọc Băng Cung_ tổ chức sát thủ và tình báo lớn nhất trên giang hồ khiến bất cứ ai nghe tên đã sợ mất mật được người giang hồ gọi là Điểm Vương sống vì những người khi biết thần phận của chàng đều bị giết chết chỉ môt chiều đoạt mạng.
Ngọc Băng cung cùng cái tên Ngọc Quân trở thành điều cấm kị trên giang hồ. Dồng thời là Bach Kỳ Phong chiến thần của đại Ngô vậy mà đang lúc đuổi theo tên thích khác thị bị một vật thể lạ,à nhầm,một người con gái rơi xuống người và bất tỉnh thật mất mắt quá đi mất.Nếu truyện này truyền ra ngoài thì ko biết có bao nhiêu người cười vỡ bụng nưa,Thật mất mặt quá.