Có bóng người đứng bên song cửa sổ quay lưng về phía cô, ánh trăng sáng khẽ lay động chiếu vào, làm cô mơ hồ có thể trông thấy chàng trai trẻ tuổi kia, mặc bộ vest chỉnh tề, hai tay nhét túi quần, lặng lẽ đứng đó, dáng vẻ ấy hòa vào ánh trăng toát lên vẻ ưu sầu cô độc còn hơn cả ánh trăng.
Cô khẽ động đậy, giơ một tay ra, muốn nói gì đó nhưng ngủ đã quá lâu nên cổ họng khô khốc, cố gắng rất lâu mới thốt được tiếng “ưm ưm” như người nằm mộng nói mơ.
Người kia nghe thấy động tĩnh lập tức quay đầu lại, vội vã bước trong bóng tối đến bên cạnh cô, cúi người vừa vui mừng vừa dè dặt cẩn thận hỏi: “Em cần gì? Cảm thấy trong người không thoải mái chỗ nào?”.
Giọng anh vừa mát lành vừa ấm áp, vấn vít quanh tai, cảm giác hạnh phúc quý giá vô cùng mà đã rất lâu rồi trong trái tim cô chưa cảm nhận được này xuất hiện, không kiềm chế được khóe mắt ươn ướt, cô hít thở một hơi, nói: “Nước, em muốn uống nước.”
Người kia lập tức rót nước đưa đến, lại cẩn thận đỡ gối đầu, dè dặt từng chút kê gối sau lưng cô, để cô uống nước thoải mái hơn. Khi anh thay gối cho cô, hai tay vòng qua vai cô, động tác như đang ôm cô vào lòng khiến cô chợt hoảng hốt, đến khi định thần lại người kia đã đứng trở lại bên giường, chỉ còn lại gương mặt mờ mờ không nhìn rõ đường nét.
Nguyên Phi Ngư uống một ngụm nước, đặt cốc trở lại, nửa nằm trên giường bệnh, mắt nhìn chằm chằm vào người kia, chầm chậm giơ tay ra, rồi lại dùng giọng như nói mơ: “Quan Nhã Dương, anh là Quan Nhã Dương ư?”.
Người kia im lặng không nói, chỉ đưa một tay ra nắm chặt tay cô, tay anh rất lớn rất ấm áp, có thể ôm trọn bàn tay cô, khiến cô có cảm giác vững chắc, an lòng.
Cô duỗi tay ra như thế, rồi mơ màng nhìn thấy đường nét của anh, rồi lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Quan Nhã Dương nắm chặt bàn tay thon dài nhỏ gầy ấy, im lặng bất động, nhìn chằm chằm vào luồng sáng chập chờn ngoài cửa sổ, lúc này anh mới nhẹ nhàng đặt tay cô vào trong chăn, khẽ khàng rời khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa phòng bệnh lại, bên ngoài cửa sổ hành lang phía sau anh là luồng sáng mờ tối, ánh sáng mặt trời bị mây đen che phủ đang cố gắng phát ra từng tia sáng le lói, anh đi xuống lầu, luồng sáng như màu trắng bạc ấy chiếu thẳng lên mặt anh, khiến ngũ quan tao nhã của anh toát lên đường nét lành lạnh và căng cứng, anh đi đến bãi đỗ xe ở tầng hầm của bệnh viện, đúng lúc đó tài xế đang ngủ gà ngủ gật trên xe chợt trông thấy anh, vội vã mở cửa xe ta đón.
“Quan tổng, đưa ngài về nhà phải không?”.
“Cậu về nghỉ ngơi đi, để tôi tự lái xe.” Quan Nhã Dương một tay nhét túi quần, tay kia nhận lấy chìa khóa từ tài xế, sắc mặt lạnh tanh, nơi đầu mày toát lên vẻ mệt mỏi không thể nói thành lời được.
“Nhưng Quan tổng, cả đêm ngài không ngủ…”
Tài xế do dự không dám bỏ đi, Quan Nhã Dương đã chui vào xe, gục lên vô lăng, xua xua tay về phía tài xế, “Về đi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Tài xế liền rời khỏi, cả bãi đỗ xe rộng lớn từng này chỉ còn lại một mình anh, anh gục đầu xuống vô lăng chợp mắt giây lát, thấy bên ngoài có một chiếc xe Benz màu đỏ đang tiến vào, Tần Lạc và Tô Hiểu Bách bước ra khỏi xe đi đến thang máy của bệnh viện, anh mới chầm chậm khởi động xe, lao ra cổng lướn bệnh viện.
Trời mới tờ mờ sáng, trên đường không có nhiều người, không gian lặng lẽ tĩnh mịch có chút trống trải, anh lái xe một tay, giữa vô lăng có một điểm hình tròn, bao quanh hình tròn đó là ba chữ BMW, BMW… Đọc đi đọc lại ba chữ này, khóe miệng anh bất giác mỉm cười, tiếng cười nói vui vẻ đã từng lặp lại vô số lần trong hồi ức chợt vang lên:
“Chiếc xe mà em thích nhất chính là BMW, B - - M - - W, Be My Wife, làm vợ của anh, Quan Nhã Dương, anh không thấy lãng mạn sao?”.
…
Chiếc xe đột nhiên dừng lại giữa đường, Quan Nhã Dương quay đầu sang nhìn, đôi mắt đen thẳm nhìn về hướng bệnh viện, trong ánh mắt có một nỗi bi thương đang xoay chuyển.
Có một vài chuyện quả nhiên không thể nào quên được, giống như có một vài người, bất luận khi chia tay hận đến mức nào, sau nhiều năm gặp lại cũng không thể chọn ai khác ngoài người ấy.
Cho nên, Nguyên Phi Ngư, không phải anh không thể buông tay, mà là em nợ anh một lời giải thích.
* * *
Ngay sao đó Nguyên Phi Ngư cũng nhanh chóng xuất viện, ngày hôm sau đã đến trung tâm thủy cung làm việc bình thường, bề ngoài trông có vẻ rất bình thường, cũng không hề vì cái chết của Tháp Tháp mà tỏ vẻ buồn đau. Chỉ có điều hành động của cô càng lúc càng kỳ lạ, bình thường cứ ngồi thẫn thờ mấy tiếng đồng hồ chẳng nói chẳng rằng chỗ bãi cát mà Tháp Tháp và Đại Lỗ từng chơi đùa, lúc cho ăn chỉ cần nhìn thấy cá nhỏ và tảo biển mà Tháp Tháp thích ăn liền muốn bằm nát nó ra, kỳ lạ nhất là, có lần khi Chu Uy cùng cô làm nhiệm vụ quét dọn bể cá, cô lại chẳng thèm đeo cả bình thở, phi thân thẳng xuống nước.
Hành động chẳng khác nào tự sát đó khiến Chu Uy bị một phen khiếp vía, hoảng loạn gọi mấy thợ lặn khác nhảy vào trong bể kéo cô lên, còn cô vẻ mặt vẫn thẫn thờ như đang mộng du vậy, giống như căn bản chẳng biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Một vài lần như thế, giám đốc cũng nhận ra sự bất thường của cô, liền gọi cô vào phòng làm việc nói chuyện.
“Phi Ngư à, cũng rất lâu rồi cô chưa nghỉ ngơi phải không?”. Giám đốc trung tâm nhấp một hớp trà, hòa nhã nói với Nguyên Phi Ngư, “Ngoài việc mấy ngày trước cô bị ốm phải vào viện ra, ba năm nay hình như chưa có lần nào cô xin nghỉ, ngay cả những ngày nghỉ bình thường theo quy định cô cũng nhất quyết không nghỉ, Phi Ngư à, cô tuổi còn trẻ, đừng gắng gượng như thế, tôi cho cô nghỉ nửa tháng, cô nên đi du lịch hay đi chơi đâu đó xem sao?”.
“Giám đốc…”, Nguyên Phi Ngư nhấp nhổm trên sofa, một tay bấu chặt ngón tay cái của tay kia, giống như chẳng biết đau đớn là gì vậy, “Tôi biết dạo gần đây tâm trạng tôi không tốt lắm, tôi xin lỗi.”
“Phi Ngư, cô yêu quý cá như thế nào, mọi người ở đây đều biết, nhưng mọi người còn lo lắng cho cô hơn, có hiểu không?”. Giám đốc buông tách trà xuống, đi đến bên cạnh, vỗ vỗ lên vai cô, “Cái chết của Tháp Tháp không phải là lỗi của cô, không cần phải đem chuyện này đổ hết lên đầu mình như thế.”
Làm việc cùng nhau ba năm trời, thực ra không chỉ có riêng giám đốc, mà mỗi nhân viên làm việc trong trung tâm thủy cung này đều hiểu rõ cá tính của Nguyên Phi Ngư, cô ấy là người bướng bỉnh đến mức tự làm khổ chính mình, tóm lại luôn có thói quen xem tất cả mọi chuyện tất cả lỗi lầm đều là do bản thân mình, nhìn bên ngoài có thể không cảm thấy gì, thực ra nội tâm sau kín bên trong sớm đã tự khoét sâu vết thương, lần này chuyện Tháp Tháp cũng không phải là ngoại lệ, chắc chắn cô đang lặng lẽ tự trách mình tại sao lại để cho nó sinh bệnh, tại sao không thể ở bên cạnh chăm sóc Tháp Tháp.
Thông tin Nguyên Phi Ngư nghỉ, Tần Lạc biết đầu tiên, cô vui mừng phấn khởi lập tức lái xe chạy thẳng đến nhà Nguyên Phi Ngư, sau đó ném lại cho cô một đống sổ tay du lịch, dường như muốn ép buộc cô đi du lịch cùng mình.
“Cậu đâu có được nghỉ, đi du lịch gì chứ?”. Nguyên Phi Ngư nhìn Tần Lạc vẻ kỳ quái, chẳng biết sự nhiệt tình của cô ấy đến từ đâu, ánh mắt đột nhiên liếc nhìn lên cuốn sổ tay du lịch, nhân tiện cầm một cuốn lên.
Hokkaido vào tháng Năm, hoa anh đào rực rỡ đẹ vô cùng…
“Không được nghỉ thì không thể xin nghỉ được ư? Dù sao dạo này giám đốc công ty tớ về nước rồi, ngày nào tớ cũng phải dịch tài liệu của công ty nhàm chán muốn chết.” Tần Lạc làu bàu, nhanh chóng cướp cuốn sổ tay du lịch trên tay Nguyên Phi Ngư, lập tức hét lên: “Lễ hội hoa anh đào ở Hokkaido vào tháng 5, vừa hay sắp đến rồi, chúng ta mau đi thôi, chắc chắn sẽ rất đẹp rất lãng mạn đây.”
Miệng Nguyên Phi Ngư giật giật, hoàn toàn không hiểu phản ứng của Tần Lạc là như thế nào: “Năm nào cậu cũng bay đi bay lại Nhật Bản biết bao nhiêu chuyến, ngắm hoa anh đào có gì mà phải hét lên thế?”.
“Nhưng hoa anh đào ở Hokkaido tớ vẫn chưa ngắm, chúng mình đi đi, đi thôi, rọi Hiểu Bách nữa, nếu thời gian nộp bản thảo tháng này có thể kéo dài hơn được chút, còn ở trường chắc cũng không bận lắm…”. Tần Lạc nắm chặt tay Nguyên Phi Ngư vung vung vẩy vẩy cứ như một đứa trẻ, “Chúng mình quen nhau nhiều năm như thế mà chưa từng đi du lịch cùng nhau, đi đi mà, đi nhé.”
“Thôi được rồi, đi thì đi, thật sợ cậu quá đi.” Nguyên Phi Ngư giằng thoát khỏi tay Tần Lạc, cười phá lên, thật sự bái phục cô ấy, từ mười tám tuổi đến hai mươi sáu tuổi, tâm tính hình như vẫn chẳng lớn hơn chút nào thì phải, ngược lại cứ như càng ngày càng nhỏ lại vậy?
Tần Lạc hú lên một tiếng sảng khoái rồi lập tức nhảy lên ghế sofa, đầu tiên là rút điện thoại ra gọi cho Tô Hiểu Bách: “Hiểu Bách, Phi Ngư nói muốn đi Hokkaido ngắm hoa anh đào, em cùng đi đi nhé… ừm ừm… tốt quá rồi…”.
Nguyên Phi Ngư cuộn người trên sofa, nhìn Tần Lạc đang vui mừng nhảy chân sáo mặt mày hớn hở, không kìm nén được thở một hơi dài, Tần Lạc vốn chỉ muốn đi du lịch cùng Hiểu Bách mà thôi, nên mới cố gắng khích lệ, thỉnh cầu cô như thế, mục đích cũng chỉ là để Hiểu Bách có thể đi cùng. Tần Lạc ngốc nghếch này, vứt bỏ cơ hội xuất ngoại, cự tuyệt không biết bao nhiêu lời cầu hôn của công tử đại gia phú quý giàu sang, bao nhiêu năm cứ một lòng một dạ bám theo Hiểu Bách, tâm ý đáng quý trọng này, Hiểu Bách ơi là Hiểu Bách, em phải lấy cái gì để đáp trả người ta đây?