• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng thứ bảy, Hàn Ninh dưới con mắt của Hàn phu nhân không tình nguyện mà dậy sớm thay quần áo, chuẩn bị đi xem mắt, đã thế cô còn bị soi mói kĩ càng:

“Đi xem mắt chứ có phải đến công ti đâu” - Bà nhíu mày không hài lòng - “Con ăn mặc nghiêm túc vậy để làm gì?”

“Có sao đâu” - Cô lơ đễnh - “Con quen rồi”.

“Không được!” - Hàn phu nhân nhíu mày thật chặt, sau đó kéo cô lên phòng - “Mẹ thừa biết cô cố ý như thế nhé, bà già này không dễ lừa đâu”.

Mẹ cũng biết mình già rồi cơ à, cô thầm nghĩ, trời hôm nay thế nào cũng có bão cho xem.

Sau đó Hàn Ninh không nói gì nhìn mình trong gương, cô mặc một chiếc váy không tay màu kem ngắn ngang đùi, cổ chữ V, eo bó chặt, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ rủ xuống vai, đôi xăng-đan cao gót không màu. Nhìn cách ăn mặc kiểu này càng tôn lên màu da trắng nõn cùng vẻ nữ tính trong người cô. Không quá cứng nhắc, không quá nhu nhược, cũng không có vẻ tiểu thư được nuông chiều sinh hư, trang điểm nhẹ nhàng mà vẫn nổi bật.

“Như thế này mới giống con” - Hàn phu nhân thỏa mãn gật gù.

Hàn Ninh không cảm xúc xem đồng hồ, không cảm xúc đi xuống lầu:

“Muộn giờ rồi, nếu đối phương là người đúng hẹn thì cuộc gặp mặt này thất bại cũng không phải do con”

“Này, nhớ bảo tài xế đưa con đi đấy, thục nữ là không được tự lái xe”.

Hàn Ninh hết nói nổi, cô nhìn trời thở dài.

Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng năm sao cao cấp, lúc cô đến thì đã vượt qua giờ hẹn 10 phút đồng hồ. Hàn Ninh theo chỉ dẫn của phục vụ nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục ở một góc, trên tay là tách cà phê nóng hổi.

Cô bước lại gần:

“Xin hỏi, ngài là Phương tiên sinh?”

Người đàn ông thong thả ngẩng đầu lên, nhìn cô mỉm cười:

“Đúng vậy, Hàn tiểu thư, mời ngồi”.

Hàn Ninh ngồi xuống ghế, gọi cà phê uống rồi im lặng đánh giá đối tượng. Đó là một người thành đạt, chắc tầm tuổi của Giang tổng, mỗi cử chỉ, ánh mắt đều hiện lên vẻ thành thục, hoàn mĩ.

“Xin lỗi đã đến muộn” - Hàn Ninh rũ mắt xuống, đánh giá xong.

“Không có gì” - Phương Dật mỉm cười, không thừa một lời.

Hai người tiếp tục chìm trong im lặng, Phương Dật không có vẻ gì giống như là đi xem mắt, anh ta đưa tầm mắt ra ngoài, nhìn hòn non bộ được thiết kế y như thật, thỉnh thoảng còn uống một ngụm cà phê.

Hàn Ninh rốt cuộc hiểu ra ý tứ của người đàn ông này, nhưng cô có chút không hiểu, người như thế không giống như là sẽ bị áp chế bởi người nhà, vậy anh ta ngồi ở đây để làm gì?

Cô tưởng tưởng đến những tình huống cẩu huyết trong phim, nam chính vì bị người nhà uy hiếp phải lấy một đối tượng môn đăng hộ đối, sau đó hai người trải qua một đêm gieo giống để sinh ra người thừa kế cho gia đình rồi nam chính ra ngoài ở riêng, sống bên nữ chính.

Hàn Ninh tuôn ra mồ hôi lạnh, cô suy nghĩ cái gì thế này, chắc không phải sự thật đâu. Nghĩ vậy nhưng miệng vẫn nói ra:

“Tôi bị vô sinh”

“...”

“...”

Bầu không khí rơi vào tình trạng xấu hổ. Hàn Ninh cũng không biết phải nói gì để cứu vãn tình thế. Ai ngờ người đàn ông lại nói, giọng uy hiếp:

“Làm sao cô biết?”

Cái gì?

“Cô điều tra tôi?” Phương Dật nguy hiểm nói.

Cái quái gì đang xảy ra thế? Hàn Ninh không hiểu hỏi lại:

“Anh nói cái gì?”

“Hàn tiểu thư đừng giả vờ như không biết gì, cô thừa biết chúng tôi không sinh được con nên muốn uy hiếp tôi. Hả?”

“Chúng tôi?” - Cô không xác định hỏi lại.

Có vẻ như Phương Dật giận quá hóa cười, nói thật bình tĩnh:

“Cô biết tôi thích Liễu An, nên muốn uy hiếp tôi? Mặc dù nghĩ Hàn tiểu thư không đơn giản, nhưng không ngời cô lại lợi hại như thế, còn tra ra được quan hệ của tôi với Liễu An nữa”

Hàn Ninh im lặng suy nghĩ xem là chuyện gì, người đàn ông lại coi sự im lặng là nói trúng tim đen.

“Nói đi, cô muốn gì?”

Hàn Ninh lại im lặng suy nghĩ, Phương Dật, Liễu An, không thể sinh con, biết đến sự tồn tại, điều tra...

Hàn Ninh mỉm cười hiểu ra. Nụ cười đó lại bị hiểu lầm.

“Tôi không cần gì cả” - giọng nói có một chút tiếc nuối, xem ra người tên Liễu An này chính là điểm yếu của Phương Dật, nếu không tại sao cô chỉ nói một vấn đề không liên quan mà người đàn ông này lại mẫn cảm suy nghĩ sâu xa như thế. Chắc chắn là phải đề phòng dữ lắm.

“Thì ra vẫn chưa ai biết” Hàn Ninh thăm dò. - “Phương tiên sinh dấu cũng kĩ thật”.

Tất nhiên rồi, mẹ cô điều tra mà còn không biết chuyện thì đúng là rất tốt.

“Kĩ cũng không lợi hại bằng Hàn Tiểu thư” - hắn cười lạnh.

“Tôi không có ý gì cả” - cô nói, không có ý định giải trừ hiểu lầm - “Chỉ không muốn lấy người không yêu mình thôi”

Phương Dật im lặng. Phải nói đây là một sự hiểu lầm rất buồn cười, Hàn Ninh vì suy nghĩ lung tung mà lỡ miệng, đối phương lại nghĩ mỗi lời nói của cô đều có thâm ý mà suy nghĩ sâu sa.

Thật ra cũng không thể trách Phương Dật lộ tẩy, hắn và Liễu An bí mật ở bên nhau 5 năm rồi mà không một ai biết. Vậy mà mẹ hắn lại đột ngột nói muốn đi xem mặt, Phương Dật đã có chút thấp thỏm, khi biết đối tượng xem mắt là Hàn Ninh thì đã điều tra về cô, một giám đốc thiết kế trẻ đạt được nhiều thành tựu, tài năng, quyết đoán, rất nhiều người thua dưới trướng của cô. Phải nói là Hoa thị mở rộng lĩnh vực nội thất thành công như bây giờ công lao của Hàn Ninh chiếm một phần không nhỏ.

Ngay từ đầu cô đến muộn 10 phút Phương Dật đã cảm thấy kì quái, bây giờ hiểu lầm cô cũng phải trách hắn quá đề phòng. Hơn nữa mọi người cũng đánh giá quá cao vẻ nghiêm túc của Hàn Ninh.

“Nhưng tôi có một việc muốn Phương tiên sinh gúp đỡ” - Hàn Ninh vẫn không quên mục đích của mình.

“Chuyện gì” - Phương Dật nhíu mày

“Trước hết anh cứ về suy nghĩ và hỏi ý kiến người kia của anh trước”.

Thấy đối phương thẳng lưng lại như đối địch với kẻ thù, Hàn Ninh lại được dịp mở mang kiến thức. Ấn tượng ban đầu và hiện tại của Phương Dật cách nhau khá xa nha.

Chẳng nhìn thấy vẻ trầm ổn đâu hết.

“Thật ra tôi chỉ muốn anh giả đồng ý...” - Cô bắt đầu tìm từ.

“Hàn Ninh!” - Một giọng nói quen thuộc vang lên, kèm theo sự phẫn nộ.

Cô giật mình quay đầu lại, sau đó run người.

Hứa Mặc vì sao lại xuất hiện ở đây???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK