Hắn cho rằng bản thân ngay lập tức sẽ phải nghênh đón cuộc sống bị giam giữ, làm một thú cưng thực sự nghe lời.
Liêm gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau đó hắn lại nói gì đó với Băng, Băng ra ngoài, những nô lệ khác cũng đi ra theo, Liêm chỉ vào sâu rau xanh đang đứng trong góc, nhìn có chút gầy yếu, dáng vẻ suy dinh dưỡng đến cực độ nói: “Nếu như em cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì có thể nói với anh ta, anh ta là một bác sĩ tương đối nổi danh ở Thác Trạch Mộc.”
Nhạc Tử Mặc nhàn nhạt nhìn người đàn ông trùng tộc hèn yếu, khác hoàn toàn so với những trùng tộc khác kia, người trước mặt này cao ngang ngang với hắn, khuôn mặt nho nhỏ, lại có một đôi mắt thật to, trong suốt hiếm thấy, còn có một đôi con ngươi màu xanh biếc.
Lần đầu tiên nhìn, Nhạc Tử Mặc đã cảm thấy trùng tộc này không xấu.
Mặc kệ quân thượng trùng tộc này có mục đích gì, tạm thời hắn đều sẽ đón nhận.
Nhạc Tử Mặc không hề ra vẻ, vui vẻ tiếp nhận, đồng thời thành khẩn biểu đạt rằng hắn thích: “Cám ơn.”
Sâu rau xanh bị quân thượng nói thành bác sĩ rất nổi danh ở Thác Trạch Mộc, đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, thực ra là một trùng tộc vất vả lắm mới tiến hóa được, Thanh Minh hoàn toàn không biết xấu hổ là chuyện như thế nào, nhưng vào giờ khắc này hắn thật sự cảm thấy như vậy.
Giống như mặc quần thủng đít, lộ cả trứng ra ấy…
Là một người tự học thành tài, không hề có chút kinh nghiệm y học nào, hoàn toàn dựa vào bản thân tìm tòi nghiên cứu mà ra, đừng nhìn bác sĩ sâu rau xanh nhát gan đáng thương mà lầm, người này tâm lý không sợ chết vẫn rất lớn, vui mừng đồng ý, biểu thị tuyệt đối sẽ phục vụ thật tốt cho thị quân đại nhân của quân thượng.
“Đại nhân, xin ngài cứ yên tâm, đối với một chút bệnh vặt của nhân loại, Thanh Minh vẫn hiểu rõ.” – Thanh Minh vỗ ngực cam đoan, rất là kích động.
Có lời nói này của Liêm đại nhân, rút cuộc thì sau này hắn không cần phải chạy ngược chạy xuôi, đi chữa cho những trùng nhân tàn tật kia nữa, về sau có thể sống trong nhà vô cùng dễ chịu thoải mái, có đầy đủ thức ăn, còn có tinh thạch để tiêu, cuộc sống trôi qua bình thản lại đẹp đẽ đến ngây người.
Thanh Minh vô cùng thỏa mãn, việc hắn cần làm chỉ là bảo vệ tốt vị trí của hắn, những điều khác tất thảy đều không phải vấn đề.
“Được, anh ra ngoài đợi đi, lát nữa đi cùng chúng ta ra ngoài.” – Liêm phất tay, ra hiệu Thanh Minh có thể đi ra.
Thanh Minh mừng rỡ như điên, vội vàng quỳ xuống, cảm động đến rơi nước mắt.
“Cám ơn đại nhân rất nhiều.” – Sau đó lăn một vòng ra bên ngoài, đứng ngoài cửa, gương mặt đổ bừng, kích động đến mức hô hấp cũng run rẩy.
Có thể đi ra ngoài cùng với đại nhân, thế thì nở mặt nở mày biết bao nha, kiểu nhân vật lớn như quân thượng thế này, mỗi lần ra ngoài đều sẽ gây chấn động, hắn đi theo bên cạnh quân thượng, khi đó nhất định cũng sẽ được nhiều trùng nhân khác biết đến sự tồn tại của mình.
Thanh Minh chưa từng nghĩ tới có một ngày loài côn trùng sâu rau xanh cấp thấp nhất, yếu đuối đáng thương nhất như mình cũng có thể nổi danh.
Từ trước tới nay hắn đều phải nhìn ánh mắt của những trùng nhân khác mà sống sót, hiện tại, lại có khác biệt thật lớn.
Thanh Minh kích động đứng ngoài cửa, trông thấy hai nô lệ bưng quần áo giày dép sạch sẽ đi vào, sau đó nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra, suy nghĩ của hắn bay xa, cảm thấy ngày hôm nay thật sự là một ngày thần kỳ.
Rất nhanh, Nhạc Tử Mặc dưới tầm mắt của Liêm đã mặc xong quần áo, đó là một bộ quần dài áo dài trắng thuần, hơi rộng, mặc vào trông hơi giống với nhân viên nghiên cứu trong phòng làm việc, chỉ có điều ở trước ngực áo có thêu hình một con bò cạp dữ tợn màu đen, giống như một loại ký hiệu nào đó. Ở phần đùi trên quần hắn cũng nhìn thấy, con bọ cạp kia to gần bằng bàn tay, lớp vỏ trên lưng đen nhánh tỏa sáng, giống như những hạt ngũ cốc to lớn chắc mẩy, phần đuôi thật dài, cái gai trên đuôi vô cùng sắc bén, gai độc vung lên thành hình cung, trong đó còn có một hàng ký hiệu kỳ quái.
Có thể nhìn ra được quần áo được làm từ vải bông, hình vẽ bọ cạp được thêu bằng sợi tơ, chế tác vô cùng tinh xảo, không biết là do bàn tay của nhân loại hay do những trùng nhân này làm ra.
Mặc quần áo dày dép xong, đi đường vẫn ổn, chỉ là lúc mang quân áo đến dường như đã quên mất một thứ, thành ra cứ mỗi khi hắn bước một bước, biên độ hơn lớn một chút thì phía dưới lại có phần trống trống.
Liêm chú ý thấy sắc mặt Nhạc Tử Mặc có chút kỳ quái, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” – Nhạc Tử Mặc lắc đầu, đè cảm giác khó chịu xuống.
Sau đó hắn đi theo phía sau người đàn ông trùng tộc này, xuyên qua không biết bao nhiêu là hành lang, trước mắt hắn nhìn thấy đa số đều là nham thạch hoặc tầng động bằng cát, kèo dài mấy dặm. Trong những lối đi như hang động này, Nhạc Tử Mặc nhìn thấy không ít đường cống ngầm thoát nước, còn có những viên trân châu to bằng nắm đấm được treo phía trên những lối đi kia.
Hẳn là trân châu.
Mượt mà, sáng bóng, dường như tất cả những hòn đá treo khắp nơi đều là như vậy, sáng tỏ như ban ngày.
Hệ thống thông gió trong lối đi rất thông thuận, cứ cách một đoạn lại sẽ có vài lối rẽ, sau đó lại tiếp tục phân nhánh ra, vốn dĩ cảm giác về phương hướng của Nhạc Tử Mặc đã không tốt, cả đoạn đường này hoàn toàn không thể nhớ được.
Đi khoảng bảy tám phút, cuối cùng cũng ra khỏi, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Nhạc Tử Mặc dùng ánh mắt đối mặt với ánh mặt trời của thế giới này.
Ánh mặt trời vô cùng gay gắt.
Hắn vừa mới đứng dưới ánh mặt trời, làn da lộ ra bên ngoài đã bị tia nắng độc ác kia thiêu đốt đến đau nhức, nhe răng dùng bàn tay xoa xoa cánh tay, Nhạc Tử Mặc kinh ngạc phát hiện, một khối lớn da chết đã bị xoa rơi xuống.
Vội vàng lui lại đứng vào dưới mái hiên.
Lúc này Nhạc Tử Mặc mới nhìn ra, nơi ở của người đàn ông này hơi giống một cái động phủ, nói trắng ra một chút thì là giống một cái lò gạch, chẳng qua cửa của cái lò gạch này so với lò gạch của những trùng tộc khác cao hơn rất nhiều, trước cổng còn có không ít thủ vệ trùng tộc đang đứng. Những trùng tộc này không mặc quần áo, sau khi bọn họ biến thân chỉ có một chút vỏ giáp cứng rắn che khuất vị trí quan trọng.
Đứng dưới ánh mặt trời chói chang, những trùng nhân này cầm vũ khí đã huyễn hóa ra, sắc mặt mỗi người tràn đầy vẻ cương nghị, làn da bị phơi nắng biến thành màu đen, từng khối cơ thịt tràn ngập năng lượng.
Một nhóm trùng nhân đang chuẩn bị công cụ đi đường, khi Liêm cùng những trùng nhân khác nhìn thấy làn da bị mặt trời làm cho cháy khét của Nhạc Tử Mặc thì không khỏi giật mình.
Đặc biệt là Thanh Minh, giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Liêm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Minh nhìn kỹ làn da hơi đỏ lên lại còn phát sưng, trong lòng âm thầm kinh hãi: “Đại nhân, khả năng là thị quân không thể đi ra ngoài, ngài nhìn da cậu ấy kìa, hoàn toàn không thể chịu nổi ánh mặt trời.”
Liêm đưa tay túm lấy tay Nhạc Tử Mặc, nhẹ nhàng xoa nhẹ một cái, làn da hơi biến thành màu đen bị tróc ra một lượt, lại nhìn mặt Nhạc Tử Mặc, cũng như thế, sắc mặt lập tức không khỏi trầm xuống.
“Chuyện này là thế nào?”
Thanh Minh hèn nhát nói: “…Có khả năng là thị quân đại nhân quá yếu đuối, không chịu nổi sự chiếu xạ của mặt trời.”
Một đám thủ hộ, tùy tùng, cùng với một nhóm lớn thị vệ trùng tộc đang đứng hứng nắng xung quanh: “…”
Nhân loại này thật là, thật là quá mảnh mai, ngay cả mặt trời cũng không chịu nổi, thế thì chẳng phải gió thổi mạnh một cái là sẽ bay mất sao?
Ôi, thế thì sau này làm sao sinh trứng được?
Nếu cùng phòng với quân thượng đại nhân, hơi chạm nhẹ một cái đã yếu ớt mà hôn mê thì phải làm sao đây?
Đám thuộc hạ trùng tộc bọn họ tỏ vẻ rất đau đầu.
Nhân loại nhiều thịt quá nuôi cũng không tốt nha, thật là quá nguy hiểm.
Xem ra, quân thượng lại mua về một nhân loại đoản mệnh rồi.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc hiểu rõ, không phải do hắn quá yếu đuối mà là do lượng phóng xạ ở nơi này quá mạnh, ở tận thế nhân loại đã tiến hóa, thân thể cũng thay đổi, chỉ là không thể tiến hóa mạnh mẽ bằng dị tộc, mà hắn đến từ nơi có khí hậu ôn hòa của một ngàn năm về trước, ánh nắng mặt trời bình thường của nơi này đối với hắn mà nói, chính là một loại uy hiếp chí mạng.