Cậu đang ở trong một cái lều nhỏ đầy hoa cỏ nhưng tất cả chúng đều là loại cây có độc. Dưới chân cậu là một đám cỏ dại lớn, đối diện với nơi cậu đang nằm là một chiếc nệm được trải bằng tấm da thú và chiếc nệm ấy cũng được đặt trên một tấm thảm cỏ lớn. Cậu dùng sức lôi mạnh dây xích nhưng vô vọng, chúng quá sức so với cậu. Nhớ lại trước đây Darick từng nói, dây xích thời đại này mà mọi người thường hay sử dụng có rất nhiều loại, đặc biệt nhất có một loại mà có thể "ăn" hết tiền của một gia đình, đó là xích sắt được gia công đặc biệt chuyên giam giữ những thứ nguy hiểm. Cậu tựa vào một cái cây gần đấy rồi nghiêng đầu cười:
- Thứ nguy hiểm? Mình à?
Chợt cậu nhận ra phía ngoài đang có người bước vào, cậu nhanh chóng chỉnh lại dây xích rồi giả vờ mệt mỏi như vừa mới tỉnh dậy.
- Xin chào - Một cô gái xinh xắn bước vào.
- Xin chào - Một cô gái khác lại bước vào, vẻ ngoài giống hệt người lúc nãy chỉ là cô gái này chân có đeo một chiếc vòng lục lạc.
- Xin hân hạnh được gặp mặt. Chúng tôi xin phép được giới thiệu cho cậu. Tôi là Mia.
- Tôi là Mie. Tôi là chị song sinh của Mia.
- Chúng tôi đến đây để đưa cậu đi gặp chủ đoàn.
- Cậu còn nhớ tên mình chứ.
- Co__ - Cậu tính lên tiếng đáp
- Không! - Mie lớn tiếng đáp
- Cậu là Alden, cậu không còn tự do, cậu thuộc quyền sở hữu của Jasper, chủ đoàn xiếc Celia.
- Từ bây giờ cậu phải nhớ rõ nó, nếu không cậu sẽ bị hãm hại. Hãy nhớ thật kỹ.
- Bây giờ thì đi cùng chúng tôi.
Hai cô gái đó vừa nói vừa gỡ dây xích ra rồi nắm lấy hai bàn tay, đưa cậu ra khỏi nơi đó.
Chấp nhận bước ra khỏi đó thì cậu không còn là Corbett của nhóm Darick nữa, cũng không phải trở về lại thành vị hoàng tử Solanueva von Clander của đất nước Franis, mà cậu lại phải trở thành Alden của rạp xiếc Celia. Nhưng với sức của cậu bây giờ, việc trốn thoát ngay bây giờ chính là việc ngu ngốc nhất mà cậu có thể làm.
Từng ngọn gió lạnh buốt cuồng dã bay lên, cậu lạnh người, đứng thẳng bước về gian phòng phía trước.
==========
Hú, uuu, chương sau sẽ dài hơn...