Kalimantan là phần lãnh thổthuộc chủquyền của Indonesia trên đảo Borneo. Cái tên Kalimantan còn đồng thời là cách gọiởIndonesia dành cho đảo Borneo.
Kalimantan ở vùng duyên hải cư dân thưa thớt, nhưng bên trong so với amazon là rừng rậm nguyên thủy đứng thứ hai thế giới, nơi tứ đại bộ tộc sinh sống, chính là địa khu nằm giữa rừng rậm nguyên thủy, tiếng tăm lừng lẫy “Hutan Gelap”. Đó là địa phương mà ngay cả quân chính phủ cũng không muốn để ý tới. Cây cối rậm rạp, có độc trùng xà, cây đước đầm lầy, còn có bộ tộc trong rừng dũng mãnh thiện chiến, cũng có cây ăn thịt làm người ta nghe tới mặt biến sắc..........hết thảy đều nói lên con đường lần này gian khổ nguy hiểm thế nào.
Khải Khải kể lại theo những gì nghe được từ những du kích, rừng sâu ẩn chứa nguy hiểm, khuyên Sử Diễm Phỉ và Diệp, nếu không muốn, thật sự không cần mạo hiểm.
Diệp và Sử Diễm Phỉ lại cố ý muốn đi.
“Kalimantan đảo là nơi tập trung nhiều sinh vật sống trong tối nhất.” Diệp nói, “Ở đó có rất nhiều sinh vật mà sinh vật học chưa ghi lại, tôi nhất định phải đi xem, tôi sẽ cố gắng không gây phiền toái cho mọi người.”
Sử Diễm Phỉ lí do rất đơn giản, muốn đi xem nơi ông nội đã từng sống.
Khuyên giải thất bại, Khải Khải đánh phải mang theo, cùng nhau cố gắng thôi.
Quần áo đơn giản, tám người lên máy bay, đi từ sân bay quốc tế Giakata, Khải Khải khó hiểu nhìn Troy , “Vì sao anh lại có visa?”
Troy nhìn, kiêu ngạo nói: “ Bảo bối, thế giới này không gì không có khả năng.”
Khải Khải không nói gì, nói với hắn vô nghĩa, không bằng ngả đầu ngủ một giấc. Chính là vừa ngủ, bên tai đã tiếng thổi hơi đầy ái muội của Troy . Khải Khải không nói gì, trừng mắt hắn một cái, đã thấy Troy ngón trỏ đặt lên môi cúi đầu nói, “Bảo bối, có thứ không sạch sẽ theo chúng ta lên máy bay.”
Khải Khải nhíu mày, như là hỏi --- cái gì?
Troy đột nhiên dịu dàng xoa xoa lông mày Khải Khải, nói nhỏ, “Chỉ vài thứ linh tinh, giống như bao lâu cũng không chịu biến đi.”
Khải Khải sắc mặt hơi trắng, bỗng đẩy tay Troy ra.
Troy có chút giật mình, hành động vừa rồi của Khải Khải thể hiện cái gì?
“Cái gì vậy?” Khải Khải không chịu nổi Troy nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đó có chút đáng thương.
“À........” Troy lấy lại tinh thần, hạ giọng nói, “Có mùi hôi.”
Khải Khải sửng sốt, mũi cẩn thận hít hít, nhìn Troy , “Không có a.”
“A...........” Troy bị hành động của Khải Khải chọc cười, “Người bình thường không thấy được, bất quá quỷ hút máu rất mẫn cảm với máu, bởi vậy mới ngửi thấy được.”
Khải Khải quay sang, nhìn Safi đằng sau, đằng trước có Sam, hai người hình như đều phát hiện cái gì đó, cau mày, có chút phiền não.
“Là cái gì?” Khải Khải biểu tình khó chịu cựu điểm, tốt nhất đừng là cái gì kì quái, đây là trên máy bay, không xảy ra chuyện được.
“Một con hung khuyển tộc hút máu.” Troy khinh thường cười, “Chỉ là dã cẩu ăn bậy.”
Khải Khải cảm thấy khó hiểu, chợt nghe từ cabin phía sau truyền đến tiếng tiếp viên hàng không hét chói tai, “Nha a.......”
Các hành khách đều quay lại, thấy một tiếp viên cả người toàn máu chạy lại, vừa chạy vừa kêu, “Cứu mạng a, quái vật, quái vật!”
Nhiều hành khách đều kinh hoảng đứng lên, đồng thời, từ trong cabin, truyền ra tiếng gầm nhẹ khiến người ta lông tóc dựng ngược, có máu bắn ra.
Nhiều hành khách nữ hét thất thanh.
Troy quay lại đằng sau, nhìn Sam một cái.
Sam bĩu môi, “Tôi ghét nhất cẩu, thối chết!”
Troy trừng mắt nhìn cậu một cái, Sam không cam tâm đứng lên, đi ra cửa sau, mở cửa phòng nghỉ khép hờ, đi vào. Khi cậu mở cửa, mọi người chỉ thấy bên trong một tiếp viên nằm trên đất, cơ thể bị thứ gì đó màu đen ngồi lên, cắn đứt người, ruột rơi ra.
Sam đi vào, “Sập” đóng cửa lại, sau đó, bên trong truyền ra tiếng dã thú rống thất thanh, sau đó toàn bộ cabin đang chấn động, liền đã lặng yên không một âm thanh.
Một lát sau, cửa phòng nghỉ mở ra, Sam liếm khóe miệng đi ra, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Thối muốn chết, con chó chết tiệt.” Đi đến chỗ ngồi, tiếp tục ngồi ngủ.
Khải Khải khó hiểu nhìn Troy , Troy lại cười với anh, “Yên tâm, đã giải quyết xong.”
Lúc này, có mấy hành khách gan lớn một chút nhẹ nhàng đẩy cửa phòng nghỉ ra, mọi người nhìn vào trong, hít một hơi lạnh.......Chỉ thấy nằm trên đất là tiếp viên bị cắn chết, mà trên thi thể tiếp viên, là một con hắc cẩu lớn bị xé làm đôi, con chó thực sự rất khủng bố, còn to hơn chó ngao, nhìn có chút giống giống dorbeman, nhưng răng nanh cứng như thép, bên ngoài, bất ngờ nhất là, con chó này mặc vest.
Về chỗ ngồi, Khải Khải có chút khó hiểu hỏi Troy , “Tại sao có thể vậy?”
Troy tay chỉ ghế trước, Đông Đông đắp chăm ngủ say sưa, nói, “Mùi của Đông Đông, kích thích súc sinh này, làm cho bọn chúng hiện nguyên hình.”
Khải Khải nhíu mày, “Đông Đông trên người có mùi gì?”
Troy cười, “Em cho tôi hôn một cái, tôi nói.”
Khải Khải lạnh lùng liếc hắn một cái, “Có nói hay không.”
Troy lại cười, “Tôi cho em hôn vậy nha?”
Khải Khải trợn trắng mắt, nhìn Troy cười đến sung sướng. Cười một hồi, Troy nghiêng người qua, hạ giọng nói bên tai Khải Khải, “Em có biết không, Đông Đông kì thật không phải người.”
Khải Khải cả kinh, tuy rằng sáng sớm hôm đó Đông Đông xuất hiện vốn làm anh giật mình, nhưng vẫn không tin được nhìn Troy , hỏi, “Vậy.......Nó là cái gì?”
Troy cười cười, nói: “Đông Đông là con thú quý hiếm nhất, cũng là mãnh thú.”
“Có ý gì?” Khải Khải không hiểu.
“Bất quá nó chỉ là bán thú, cho nên có thể duy trì ý thức của mình.” Troy trả lời, “Tôi cũng không xác đinh được một nửa của nó có phải người không, cũng có khả năng, nó là trân thú hỗn huyết.”
Khải Khải có chút vô lực, nhìn Troy , “Anh có thể để người nghe hiểu được không?”
“Trên thế giới này, bình thường có hai loại thú quý hiếm nhất, một lại là nhân thú tư duy, còn lại chính là thần thú.” Troy giải thích cho Khải Khải, “Nhân thú tư duy chỉ có hai loại, một loại thú nhân cấp thấp nhất, như hầu quái đuổi theo hai người lần trước, còn một lại có trí tuệ bậc cao......nhân ngư.”
“Nhân ngư?” Khải Khải giật mình, “Nhân ngư không phải đều sống trong nước sao?”
Troy cười, “Cưng à, em thật đáng yêu.”
Khải Khải sắc mặt không tốt, thúc giục: “Tiếp tục nói.”
“Nhân ngư là một sinh vật cao hơn người, so với nhân loại là thần thú..........Em không thấy sao, giọng nói của Đông Đông rất đặc biệt?” Troy nhắc Khải Khải, “Âm cá heo có thể làm vỡ thủy tinh, Đông Đông thì gần như không cần tốn nhiều sức liền làm được.”
“Vậy.......Còn loại thần thú nữa?” Khải Khải hỏi.
Troy trầm mặc chốc lát, nói, “Thần thú, đều là thượng cổ thần thú, gần như đã tuyệt tích, là loại thú bậc cao nhất, hơn nữa chúng cực kì cao ngạo, bình thường rất ít động dục giao phối, trừ phi động tình. Thần thú động tình là chuyện ngàn năm khó thấy, hơn nữa một con thần thú bình thường chỉ động tình một lần, một khi xác định người nào đó, đời đời kiếp kiếp đều theo người đó.”
“Đông Đông là cái gì thần thú?” Khải Khải hỏi.
“Chỉ ăn chỉ ngủ.......Nó là thần thú mạnh nhất.” Troy cúi đầu nói, “Thao Thiết.”
Khải Khải vẻ mặt không tin, “Cái này........Không phải truyền thuyết đồ đằng cổ đại sao?”
Troy lắc đầu cười, “Em nói xem, vì cái gì trước thời Tiên Tần người ta lại có sức tưởng tượng đặc biệt vậy, nhưng sau thời đại đó, lại không có?”
Khải Khải không biết nói gì.
“Cổ nhân đều là tôn sùng tự nhiên.” Troy nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Chỉ có người hiện đại thích tưởng tượng nhàm chán.”
“Anh là nói, Đông Đông là hỗn huyết Nhân Ngư và Thao Thiết, cho nên mới có nhiều quái vật muốn bắt nó?” Khải khả hỏi, “Vì cái gì?”
Troy thở dài, nói, “Thao Thiết và Nhân Ngư sống vô cùng lâu, gần như có thể trường sinh bất lão, nếu tính theo tuổi Đông Đông, trân thú tuổi này mới chỉ là thú con.”
Khải Khải nghĩ nghĩ, với tính cách Đông Đông, thực rất giống trẻ con.
“Thao Thiết là nhận thức.” Troy nói, “Bình thường thời điểm sinh ra người đầu tiên nhìn thấy, sẽ coi là mẹ, cho dù bị người ta bỏ mặc.”
“Nhưng, mẹ Đông Đông đã chết.” Khải Khải nói.
“Vì thế.......Cho nên nó sẽ tìm mẹ mới cho mình.” Troy trả lời, “Em không thấy sao, Đông Đông rất bám em?”
Khải Khải nhíu mày, “Không phải đi........”
Khải Khải nhìn Troy , “Vậy, làm sao bây giờ?” Nguồn :
Troy nhún vai, “Hai người có chút liên quan sâu xa, đào hoa kiếp đều rơi vào hai người.......Tôi cũng không rõ ràng lắm là như thế nào.”
“Vậy quái vật cần Đông Đông làm gì?” Khải Khải hỏi, “Bắt về ăn?”
“Ai ăn được nó.” Troy cười lạnh, “Em đừng nghĩ nó còn nhỏ, một khi bản tính lộ ra, ai có thể ngăn được, bọn chúng muốn bắt nó về nuôi, sau đó khống chế nó.”
Khải Khải nhíu mày không nói, thật lâu sau mới nói, “Hạng Vũ hẳn cũng không phải ba Đông Đông, hắn với những kẻ đó có cũng mục đích mới nuôi nó sao?”
Troy gật đầu, nâng cằm Khải Khải, “Một cách nói khác, em là người nhóc con tự coi là mẹ, người đầu tiên quan tâm đến nó, nên nó mới có thể đi theo em.”
“Ba nó đâu?” Khải Khải hỏi Troy , “Chính là thượng cổ thần thú phi thường lợi hại?”
Troy lắc đầu, nói, “Thao Thiết thuần túy không có cảm tình, ngoại trừ người nó động tình, đều là động vật, cho dù là con mình.”
Đang nói chuyện, Đông Đông nằm ghế trên đột nhiên cựa người, thiếu chút nữa ngã, Khải Khải theo bản năng duỗi bay giữ cậu, Đông Đông ôm tay Khải Khải cọ cọ, mơ mơ màng màng nói: “Anh kia a......nấu mì........”
Khải Khải dở khóc dở cười, Mạc Ninh ngồi bên cạnh Đông Đông quay lại, nhìn Troy , nói, “Nghe nói, chỉ có thần thú mới có thể hạ kiếp.”
Troy cúi đầu không nói, Khải Khải khó hiểu, “Cái gì kiếp?”
“Đào hoa kiếp a.” Mạc Ninh mỉm cười, “Phá đào hoa kiếp, hình như chỉ có một cách.”
“Cách gì?” Khải Khải hỏi, nghĩ có biện pháp là tốt rồi.
Mạc Ninh nhướn mày, lạnh lùng nói ra hai chữ, “Giao phối.”
“Khụ khụ.....” Khải Khải bị chính nước miếng của mình làm sặc.
Troy sắc mặt khủng bố, nói, “Ai dám chạm vào em, tôi giết kẻ đó.”
Khải Khải nghĩ nghĩ, còn nghiêm túc hỏi Mạc Ninh, “Cái đó, cái gọi giao phối, có phải tôi ở trên cũng không thành vấn đề?”
“Khụ khụ......” Lần này đến lượt Mạc Ninh.
Troy túm áo Khải Khải, lạnh lùng nói, “Em dám với kẻ khác, tôi cũng sẽ giết hắn, còn đem em xxoo sau đó ooxx lại xoxo lại oxox........” Lời lẽ thô tục thu hút không ít ánh mắt.
Khải Khải vô lực nhìn trời, mình trêu chọc ai a, sớm biết đã nghe lời tiểu Ân Độ ở trong nhà một tháng, nhiều lắm chỉ mọc nấm mà thôi, cũng không phải phiền toái như hôm nay.