Chính vì vậy người trong đại hội ai làm việc nấy, người đánh nhau cứ đánh nhau, người ẩu đả cứ ẩu đả, tất cả đều vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có duy nhất hai người không tham gia. Một người là bạch y nam nhân, khuôn mặt tuấn tú, con ngươi lại mang vẻ ủ rũ khó tả. Người còn lại là một nữ nhân vận hồng y đỏ rực như máu, xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt linh động mang theo ý cười giảo hoạt.
Hai người bọn họ ngồi trên nóc nhà nhìn xuống, y phục phiêu phiêu, những sợi tóc mềm nhẹ tung bay.
“Sư phụ, chàng xem, bọn họ lại muốn đánh nhau nữa kìa.”
“Ừ.”
“Chàng xem, tên Lục ngụy quân tử kia lại tới dự thi.”
“Ừ.”
“Sư phụ, hay là chúng ta lại xuống đó chơi một hồi giống năm năm trước? Chờ cho Lục Nhâm Bỉnh chiến thắng, chàng đánh bại hắn, sau đó lại phất tay áo chạy lấy người?”
“Ta không rảnh.”
“Sư phụ sư phụ a~~~ Thiếp ghét hắn, đồng ý đi mà ~~”
“Cần gì phải lãng phí khí lực với loại người này, hắn thích làm võ lâm minh chủ thì cứ để hắn làm đi.”
“Tô Mộ Bạch, rốt cuộc là chàng có đi hay không hả!!! Chàng không đi thì thiếp mang theo con chàng tự mình ra trận đó!”
Hắn nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng, lại nhìn phần bụng hơi nhô ra, đành bất đắc dĩ xoa đầu nàng, nói: “Được rồi, ta đi, nàng cứ ngoan ngoãn ngồi đây cùng con xem kịch vui là được.”
Nàng nghe thế mới vui vẻ ra mặt, “Sớm nói vậy có phải tốt không, đỡ phải nghe thiếp càm ràm.”
Lục Nhâm Đỉnh 5 năm trước đây đang chuẩn bị trở thành minh chủ võ lâm thì bị Tô Mộ Bạch đánh bại, đến nay vẫn còn bóng ma trong lòng. Hắn vất vả lắm mới đánh bại được hết mọi đối thủ có khả năng tranh giành vị trí đó với hắn, dưới lôi đài đã bắt đầu nghe thấy tiếng chúc mừng.
Hắn một mặt mỉm cười đáp lại, chắp tay bước lên lôi đài, bộ dáng khí độ phi phàm, một mặt lại lo lắng không yên. Mắt thấy bản thân sắp trở thành minh chủ võ lâm thống nhất giang hồ, lại lo lắng Tô Mộ Bạch Tô đại gia tâm tình vui vẻ tới đây tìm hắn lần nữa.
Giờ phút này hắn đứng trên lôi đài, những đạo ánh mắt của người khắp giang hồ, nếu không có ai tiến lên khiêu chiến thì lần này hắn sẽ trở thành võ lâm minh chủ! Tuy rằng trong lòng ẩn giấu lo lắng nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên đầy vui sướng cùng đắc ý.
Lục Nhâm Đỉnh hắn sắp trở thành minh chủ võ lâm, hắn rốt cục có thể thực hiện giấc mơ thống nhất giang hồ!
“Lục tiền bối, thỉnh chỉ giáo,”
Đúng lúc hắn đang đắc ý thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai như một ác mộng không tan.
“Hiệp…Hiệp Vấn!” Lục Nhâm Đỉnh run giọng nhìn Tô Mộ Bạch không tiếng động xuất hiện, thầm kinh hãi, hắn một chút cũng không cảm nhận được sự xuất hiện này, xem ra tu vi của Tô Mộ Bạch lại tiến một bước lớn…Đây…không phải là một trò đùa giỡn bình thường…
“Lục tiền bối, nhiều năm không gặp, dạo này ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn tốt…” Ngươi không xuất hiện thì còn tốt hơn…
Tô Oản Oản đứng trên nóc nhà nhìn biểu tình vặn vẹo khó coi của Lục Nhâm Đỉnh, không tránh khỏi nhớ đến vẻ mặt của hắn năm năm trước. Lúc Tô Mộ Bạch xuất hiện, vào thời khắc cuối cùng khiến cho hắn mất đi ngôi vị minh chủ võ lâm, hắn vừa uất lại vừa giận, nhưng vì mấy chữ “đại nhân đại nghĩa” nên không dám để lộ tâm tình, chỉ là khuôn mặt không tránh khỏi nhăn nhúm lại, nhìn thực hả dạ.
Nay hai người bọn họ diễn lại vở cũ, ai da, thực xin lỗi Lục tiền bối, ai bảo ngươi có số trở thành vật hy sinh cho người khác!
Tô Mộ Bạch chưa cần đến hai mươi chiêu đã có thể thắng Lục Nhâm Đỉnh, chúng nhân sĩ giang hồ đều cúi đầu, người thở dài, kẻ cảm thán. Mà biểu tình của vị tiền bối họ Lục đã trở nên vô cùng đẹp mắt.
Lục Nhâm Đỉnh thắng được toàn bộ cao thủ ở đây, mà Tô Mộ Bạch chưa dùng đến hai mươi chiêu đã đả bại Lục Nhâm Đỉnh.
Nàng đắc ý nở nụ cười, chỉ thiếu đứng trên nóc nhà mà hát hò inh ỏi. Tô Mộ Bạch ngẩng đầu, nhìn thân hình đẫy đà của ai kia trên nóc nhà, lại nhìn nụ cười đắc ý tùy tiện của nàng, trong lòng như có một dòng nước mềm mại ấm áp chảy qua.
Hắn tà tà liếc nhìn Lục Nhâm Đỉnh, cuối cùng thì tên ngụy quân tử này cũng có một chút tác dụng.
Tô Mộ Bạch ném lại một câu “Tại hạ chỉ muốn cùng Lục tiền bối lãnh giáo mấy chiêu, không có hứng thú đối với vị trí minh chủ võ lâm”, sau đó mang theo thê tử và đứa nhỏ nhanh chóng phi thân rời khỏi. Trên đài chỉ còn một mình Lục Nhâm Đỉnh trơ trọi đứng bất động…
Trời ơi, vì sao so với Tô Mộ Bạch hắn lại yếu đuối đến như vậy chứ!!!
Trong khi ấy, Tô Mộ Bạch và Tô Oản Oản đã sớm ngồi an ổn trong một cỗ xe ngựa xa hoa, ung dung uống trà dùng điểm tâm.
Nàng tay trái một miếng, tay phải một cuốn, ăn nhanh như gió cuốn rồng leo, thế nhưng vẫn còn có thể lo lắng nói: “Sư phụ sư phụ, làm sao bây giờ, thiếp càng ngày càng ăn nhiều, nếu sau này béo tròn như quả bóng thì phải làm sao đây?”
Hắn nhìn vụn bánh trên khóe miệng nàng, chậm rãi nói: “Vậy hiện tại nàng cứ ăn nhiều một chút, ăn hết số điểm tâm trên bàn thì càng tốt hơn.”
“Hừ, rất có thể là con chàng ăn.” Nàng bĩu môi.
Hắn đưa tay lau đi vụn bánh trên khóe miệng nàng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Ta thấy tám phần là nữ nhi, một đứa con gái đáng yêu có thể ăn nhiều như nàng vậy.”
“Sinh con trai tốt hơn, sau này nó lớn lên giống chàng, có thể mê hoặc vô số nữ nhân nha!” Nàng cười, nói với vẻ chờ mong.
Hắn ôm chặt nàng, xoa xoa cái bụng nhô ra của nàng, hít hà hương vị ngọt ngào trên người nàng, nói: “Gái hay trai cũng được, nhưng ta không muốn nàng sinh đứa thứ hai.”
“Vì sao chứ?” Cục cưng trắng trắng lại mềm mềm, rất đáng yêu mà!
“Ta nói không được là không được.”
“Sao lại có người kỳ cục như chàng cơ chứ!”
“Ngoan, sinh nhiều không tốt, chúng ta có một cục cưng là đủ rồi.” Đến lúc đó nàng sẽ không thèm quan tâm ta nữa mà chỉ quan tâm đến cục cưng thôi.
“Vì sao chứ, vì sao chứ? Chàng ghét bỏ thiếp vì thiếp béo lên đúng không?”
“Không phải, như vậy ôm càng thích.” Hắn ôm nàng vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, đôi tay cũng bắt đầu không an phận.
………
Xe ngựa dừng đột ngột khiến cho bàn tay hư hỏng kia cũng phải ngưng lại. Xa phu chính là ảnh vệ Ám của Hàn Yên lâu, chính vì vậy nên Tô Oản Oản đạp đạp cửa xe, ý hỏi sao tự dưng lại dừng lại. Ám lập tức hồi báo: “Phu nhân, là kiệu quan.”
Tô Oản Oản ló đầu khỏi kiệu, thấy đối diện đúng là một đội ngũ quan sai và một chiếc kiệu lớn, hai bên giằng co, đối phương cũng đang bẩm báo với người ngồi trong kiệu.
Nàng ngồi lại chỗ cũ, nhìn Tô Mộ Bạch hỏi: “Là quan sai, nhường hay không đây?”
Hắn tà tà liếc nhìn nàng một cái, nàng lập tức im bặt.
Đối phương chọn cách tiên lễ hậu binh, mà Ám không nhận được chỉ thị của lâu chủ nên cũng án binh bất động ngồi trên xe ngựa, không nói lời nào. Đối mặt với những kẻ đang khiêu khích trước mặt cũng không thèm động tay chân.
Tô Oản Oản nhìn Tô Mộ Bạch đang nhàn nhã uống trà đọc sách, lẳng lặng nhìn hắn không tiếng động đối kháng.
Tuy rằng chuyện tứ hôn hắn vẫn chưa tính là thua nhưng từ đó về sau lại trở nên cố chấp.
Có lẽ vì tiểu binh kia mắng mỏ quá khó nghe nên người bên trong kiệu rốt cục mở miệng: “Im miệng, vị trí bản quan nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, sao có thể ức hiếp dân chúng như thế.”
Thanh âm quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, như có như không lộ ra sự uy hiếp. Tô Oản Oản và Tô Mộ Bạch nhìn nhau, trong phút chốc liền hiểu rõ. Nàng bĩu bĩu môi, trẻ con quát lớn: “Bổn cô nương không nhường đường đấy, thì sao?”
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, thật lâu sau đối phương mới lên tiếng: “Oản Oản?”
Hắn vén rèm kiệu, nàng mở cửa xe, hai bên nhìn nhau. Trong mắt hắn không giấu được vẻ áy náy, nhưng khi nhìn thấy cái bụng hơi nhô ra của nàng thì sắc mặt cứng đờ, một loại chua xót dần dần tràn ra trong lòng.
“Ôn đại nhân, nhiều năm không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”
“Nhiều năm không gặp, không bằng tìm một nơi nói chuyện được không?”
“Ta thấy không cần thiết.” Tô Mộ Bạch mở miệng nói, ôm thắt lưng Tô Oản Oản, tuy rằng vẫn mang vẻ thanh lãnh nhưng trong đáy mắt lại lộ ra tia lười biếng, một thân bạch bào mặc qua loa, lộ ra xương quai xanh quyến rũ, tóc đen mềm mượt rũ trên vai.
Bộ dáng này rõ ràng là cố tình tuyên cáo cho mọi người biết bọn họ vừa làm gì. Hắn cố ý xoa xoa bụng Tô Oản Oản, nói: “Oản Oản, dạo này thân thể không tốt, không nên lộn xộn. Nghe nói đại nhân hồi kinh báo cáo công tác, không chỉ được làm phò mã mà còn trở thành thừa tướng đại nhân, làm gì có chuyện chúng ta không nhường đường chứ. Ám, đổi con đường khác.”
Hắn đưa tay đóng cửa xe, mặc Ôn Nam Thế -vốn muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi – ở bên ngoài. Tô Oản Oản tựa vào lòng Tô Mộ Bạch, tuy không nói gì nhưng trong lòng dấy lên một nỗi phiền muộn không tên.
Hắn xoa xoa đầu nàng, “Trách hắn sao?”
Nàng lắc đầu, “Đã không còn trách hắn nữa rồi. Vốn không chung đường, gặp lại cũng như không mà thôi.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, “Sư phụ, chàng trách hắn sao? Vì chúng ta cứu hắn, mà hắn lại lừa chúng ta?”
“Quên đi, dù sao hắn cũng không lừa được ta.”
“…”
“Về sau chỉ có Hiệp Vấn cùng nàng và con tiếu ngạo giang hồ thôi, được không?”
“A, hay lắm! Ta thích tiếu ngạo giang hồ a! Về sau con chúng ta chắc chắn sẽ hoành hành ngang ngược trên giang hồ, ha ha, để rồi xem kẻ nào dám chọc giận nó!”
Nàng hớn hở vui vẻ nói đủ thứ chuyện, trở về là một Tô Oản Oản vô lo vô nghĩ, tùy hứng hành động. Hắn lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên đối đáp một hai câu, vẫn như trước yêu thương, sủng nịch nàng. Điều khác biệt duy nhất chính là, bọn họ đã trở thành một gia đình ba người hạnh phúc ấm áp.
Ôn Nam Thế đứng yên tại chỗ, trầm mặc nhìn cỗ xe ngựa khuất dần, không nói điều gì. Trong lòng có vạn lời muốn nói, nhưng khi gặp mặt, một lời cũng không thốt ra được. Mặc kệ, dù sao thì, lời giải thích kia cũng chỉ gói gọn trong hai chữ “Xin lỗi”.
Hắn biết nàng sẽ hiểu cho nỗi khổ trong lòng hắn, cũng biết nàng sẽ không trách hắn.
Chỉ là, một phần tình cảm này, từ nay về sau chỉ có thể chôn chặt nơi đáy lòng.
Oản Oản, xin lỗi. Rất xin lỗi…