Thánh Kinh Tân Ước, Matthew, 7:2
Duncan là người đầu tiên ngửi thấy mùi nguy hiểm. Hắn ra hiệu dừng lại. Binh lính sắp thành hàng ngũ sau lưng hắn mà không nói lời nào. Ngay khi mọi người xuống ngựa, một bầu không khí im lặng kỳ lạ bất ngờ tấn công khu rừng.
Nam tước Gerald ở bên phải Duncan chờ đợi, cũng như người của mình, làm theo quyết định của hắn. Danh tiếng của Duncan đã trở thành huyền thoại. Từng chiến đấu cạnh Duncan trong quá khứ nên Gerald nhận ra khả năng chiến đấu siêu việt của Duncan. Dù họ gần bằng tuổi nhau nhưng Gerald vẫn tự xem mình là học trò của Duncan.
Khi Duncan đưa tay lên, một số binh lính trải ra thành hình rẻ quạt và đi thám thính khu vực xung quanh.
“Yên tĩnh, quá yên tĩnh”, Duncan nói.
Gerald gật đầu đồng ý. “Đây không phải là nơi tôi sẽ chọn để đặt bẫy đâu, Duncan”, anh ta thừa nhận.
“Chính xác.”
“Làm sao cậu biết? Tôi chẳng thấy gì.”
“Tôi có thể cảm nhận được”, Duncan trả lời. “Chúng ở đó, bên dưới chúng ta, đang chờ.”
Một tiếng huýt sáo nhỏ vang lên từ phía trái khi rừng. Duncan lập tức lên ngựa, tách lính ra thành nhiều nhóm.
Tên lính huýt sáo quay lại để tập trung. “Bao nhiêu?” Duncan hỏi.
“Tôi không chắc, nhưng tôi phát hiện vài tấm khiên.”
“Vậy thì phải cộng thêm hơn một trăm”, Gerald nói.
“Chỗ giao nhau với đồng cỏ”, tên lính thông báo. “Chúng nấp ở đó, thưa ngài.”
Duncan gật đầu, đưa tay định rút gươm nhưng Gerald đã đặt tay lên tay hắn. “Nhớ đấy, Duncan, nếu Morcar có trong số đó…”
“Gã là của cậu”, Duncan hiểu, giọng trầm khàn, có sự kiểm soát trong đó.
“Cũng như Louddon là của cậu”, Gerald khẳng định.
Duncan lắc đầu. “Gã sẽ không có ở đó. Tên khốn ấy trốn đằng sau người của gã hoặc trong triều đình của William. Bây giờ tôi đã có câu trả lời của mình, Gerald. Lá thư giả mạo đó do Louddon gửi, không phải Đức vua. Đây là ván cờ gian dối cuối cùng tôi chơi với Louddon.”
Duncan đợi đội lính đầu tiên trải ra thành hình bán nguyệt trên con dốc phía tây. Đội thứ hai làm theo mệnh lệnh, tản ra theo hình quạt trên cây cầu phía đông. Đội cuối cùng chờ phía sau các Nam tước, được chọn để tấn công trực tiếp.
Gerald hài lòng với kế hoạch của Duncan. “Chúng ta bẫy chúng trong chính cái bẫy của chúng”, anh ta nói với giọng đầy tự hào.
“Và bây giờ chúng ta khép chặt vòng tròn thôi, Gerald. Ra lệnh đi.”
Đó là một vinh dự mà hắn trao cho bạn mình. Gerald vươn mình trên yên, vung cao gươm và hét vang xung trận.
Âm thanh vang vọng khắp thung lũng. Binh lính bắt đầu đổ xuống dốc.
Cái bẫy đóng lại. Chiến thắng thuộc về kẻ xứng đáng nhất.
Những gã đàn ông xảo quyệt ẩn nấp như đàn bà sau cây cối và đá tảng đang chờ đợi để tấn công thình lình các nạn nhân, nhưng rồi chúng sớm thấy mình bị tấn công.
Người của Duncan đã chứng tỏ sự ưu việt của mình. Họ nhận lệnh, chiến đấu với sự dũng cảm và nhanh chóng giành chiến thắng.
Họ không bắt tù nhân.
Mãi đến khi trận chiến gần kết thúc, Gerald mới nhìn thấy Morcar. Ánh mắt hai người khóa chặt vào nhau, xuyên qua thung lũng. Morcar nhếch mép cười rồi quay người leo lên lưng ngựa. Gã nghĩ mình có đủ thời gian để trốn thoát.
Tâm trí Gerald như gầm lên. Anh ta muốn đến chỗ Morcar trước khi gã trốn thoát. Duncan bảo vệ phía sau Gerald vài lần, quát bạn phải lấy lại kiểm soát.
Duncan giận điên lên. Hắn là người vô cùng kỷ luật và nghiêm khắc. Nhưng kẻ ngang hàng với hắn, Nam tước Gerald, lại vứt bỏ hết các nguyên tắc đã được huấn luyện. Bạn hắn đã không thể kiểm soát được bản thân.
Gerald đang ở bờ vực của sự kiểm soát, không nghe thấy bất cứ cảnh cáo nào. Đôi mắt sẫm lại giận dữ. Cơn thịnh nộ nguyên thủy và dữ dội thống trị tâm trí và cơ thể anh ta lúc này.
Morcar ngồi trên lưng ngựa và nhìn Gerald cố gắng đến bắt mình. Gã đã phí phạm những giây phút quý báu, nhưng vẫn cảm thấy đủ an toàn vì Nam tước Gerald đang chạy bộ.
Nụ cười tự mãn của gã trở thành tiếng cười phá lên khi Gerald vấp ngã và quỳ gối. Morcar chụp lấy cơ hội, thúc ngựa xuống con dốc. Nghiêng người sang một bên, gã vung thanh gươm cong của mình về phía Gerald.
Gerald vờ lâm vào tình thế bất lợi. Đầu cúi xuống và quỳ một chân, đợi kẻ thù đến đủ gần.
Morcar lao tới với thanh gươm đúng lúc Gerald nhảy sang bên.
Gerald dùng vũ khí của mình đánh Morcar ngã lăn ra đất.
Morcar rơi xuống lăn tròn, nghĩ cách lấy lại vũ khí và đứng dậy.
Gã không có cơ hội bởi chân Gerald giẫm lên tay gã. Morcar nhìn lên, thấy Nam tước đứng trước mặt gã với đầu mũi gươm chĩa thẳng vào cổ gã. Khi lưỡi gươm thọc vào da gã, Morcar nhắm nghiền mắt, rên rỉ trong kinh hoàng.
“Dưới địa ngục có người phụ nữ nào để ngươi cưỡng bức không, Morcar?” Gerald hỏi.
Morcar chợt mở mắt. Trong những giây cuối cùng trước khi chết, gã biết Gerald đã biết được sự thật từ Adela.
Duncan không được chứng kiến trận đấu ấy. Khi trận chiến kết thúc, hắn đi giữa binh lính, kiểm tra con số thương vong và cũng nhận ra vết thương của mình.
Vài giờ sau, khi mặt trời dần nhạt màu trên cao, hắn đi tìm Gerald và thấy bạn đang ngồi trên một tảng đá mòn bạc. Duncan hỏi Gerald, nhưng không nhận được câu trả lời.
Duncan lắc đầu. “Chuyện quái gì xảy ra với cậu thế?”, hắn hỏi. “Gươm của cậu đâu, Gerald?”
Gerald cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn Duncan. Mắt sưng đỏ. Dù không bình luận gì về điều đó, Duncan có thể nói rằng bạn hắn đang khóc. “Ở đúng chỗ của nó”, Gerald nói, giọng trống rỗng không cảm xúc và vô cảm như vẻ mặt.
Duncan không hiểu Gerald nói gì cho đến khi tìm thấy thi thể của Morcar. Thanh gươm của Gerald cắm ngay giữa háng Morcar.
Họ dựng trại trên dải đất hẹp bên chiến trường. Gerald và Duncan ăn uống qua loa, không nói chuyện với nhau cho đến khi bóng tối len đến gần.
Gerald dùng thời gian để thoát khỏi cơn thịnh nộ.
Duncan dùng thời gian để thổi bùng cơn giận dữ.
Khi bắt đầu nói, Gerald trút ra sự đau khổ của mình. “Tôi đã vờ như không có gì trong khoảng thời gian này với Adela. Tôi cứ tưởng mình chịu được tất cả những gì đã xảy ra với cô ấy. Khi tôi thề giết Morcar, đó là một quyết định hợp lý. Cho đến khi tôi thấy hắn, Duncan. Có cái gì đó vỡ ra trong tôi. Tên khốn khiếp ấy đã cười.”
“Tại sao cậu lại giải thích mấy chuyện này với tôi?” Duncan nhẹ nhàng hỏi.
Gerald lắc đầu và cười mơ hồ. “Bởi vì tôi có cảm giác cậu muốn đâm xuyên gươm qua người tôi.”
“Cậu chiến đấu như một tên ngốc, Gerald. Nếu tôi không ở đó, cậu sẽ không bao giờ lên được cái đồi đó. Và giờ cậu đã chết. Khao khát trả thù suýt chút nữa đã hủy diệt cậu.”
Duncan dừng lại một chút để Gerald có thời gian suy nghĩ về những gì hắn vừa nói. Cơn giận dữ do tính vô kỷ luật của bạn hắn đã bị thổi bùng lên. Bây giờ Duncan đã nhận ra. Hắn giận dữ với Gerald vì thấy được nhược điểm trong tính cách của bạn và giờ hắn cũng phải thừa nhận mình cũng có cùng biểu hiện đó.
“Tôi đã hành động ngu ngốc. Tôi sẽ không xin lỗi cậu thêm nữa đâu.”
Duncan biết thú nhận là một việc khó khăn với bạn. “Tôi không yêu cầu xin lỗi. Hãy rút ra bài học từ chuyện này, Gerald. Tôi cũng chẳng khá hơn cậu là bao. Tôi cũng đã bị khao khát trả thù cai trị. Madelyne bị thương trong cuộc chiến vì tôi đã bắt cô ấy làm tù nhân. Cô ấy có thể đã bị giết. Chúng ta đều đã từng hành động ngu ngốc.”
“Phải”, Gerald lặp lại. “Dù tôi không định thừa nhận điều đó trước mặt ai khác ngoài cậu, Duncan. Cậu nói với tôi là cậu suýt nữa mất Madelyne. Cậu có thể không thừa nhận ma thuật của cô ấy và không bao giờ biết đến mất mát của chính mình.”
“Ma thuật của cô ấy?” Duncan cười vì lời bình luận hoa mỹ. Thật không bình thường khi Gerald nói những lời như vậy.
“Tôi không thể giải thích được”, Gerald lên tiếng và đỏ mặt, rõ ràng bối rối bởi những gì vừa nói. “Cô ấy quá trong sáng. Dù giờ cậu hối tiếc vì đã bắt cô ấy thì tôi lại lấy làm biết ơn. Cô ấy là người duy nhất có thể đưa Adela quay lại với tôi.”
“Tôi không bao giờ hối tiếc vì đã bắt Madelyne. Tôi chỉ tiếc là cô ấy đã dính vào trận chiến của tôi với Louddon.”
“À, Adela dễ thương của tôi”, Gerald nói. “Tôi có thể đã bị giết hôm nay. Adela cũng có thể vĩnh viễn mất đi hạnh phúc mà chỉ tôi mới có thể mang lại cho cô ấy.”
Duncan mỉm cười. “Tôi vẫn chưa quyết định được, Gerald, liệu Adela sẽ than khóc cho sự ra đi của cậu hay sẽ ăn mừng trước cái chết của cậu.”
Gerald bật cười. “Tôi sẽ nói cho cậu biết một chuyện, nếu cậu lặp lại nó, tôi sẽ cắt cổ cậu. Tôi phải lập một lời hứa với Adela trước khi cô ấy đồng ý lấy tôi.”
Duncan tò mò cực độ. Gerald lại có vẻ bối rối lần nữa.
“Tôi đã thề là tôi sẽ không lên giường với cô ấy.”
Duncan lắc đầu. “Cậu sẽ bị trừng phạt, Gerald. Nói tôi biết, cậu có định tôn trọng lời thề của mình không?” Hắn hỏi, cố gắng không phá ra cười.
“Tôi sẽ tôn trọng nó”, anh ta tuyên bố, làm Duncan ngạc nhiên.
“Cậu dự định sống như một thầy tu trong chính ngôi nhà của mình à?” Duncan hơi thất kinh.
“Không, nhưng tôi đã học từ cậu, Duncan.”
“Cậu đang nói về chuyện gì vậy?” Duncan hỏi.
“Cậu bảo Adela có thể sống với cậu suốt quãng đời còn lại, nhớ không? Rồi cậu đề nghị tôi chuyển đến pháo đài nhà Wexton và làm cô ấy đổi ý. Đó là một thủ đoạn thông minh và tôi đang lặp lại như vẹt.”
“Tôi biết”, Duncan nói với một cái gật đầu.
Gerald cười lớn. “Không, cậu không biết”, anh ta nói. “Tôi hứa với Adela là tôi sẽ không lên giường với cô ấy. Cô ấy, tuy nhiên, có thể lên giường với tôi bất cứ lúc nào cô ấy muốn.”
Duncan mỉm cười, rốt cuộc cũng hiểu ra.
“Nó sẽ mất thời gian”, Gerald thừa nhận. “Cô ấy yêu tôi, nhưng vẫn chưa tin tưởng tôi. Tôi chấp nhận các điều kiện, vì tôi biết cô ấy sẽ không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tôi mãi được.”
Duncan cười sằng sặc.
“Tốt nhất là chúng ta nên nghỉ ngơi một chút. Mai chúng ta sẽ đi Luân Đôn à?” Gerald hỏi.
“Không, chúng ta đến chỗ Nam tước Rhinehold. Pháo đài của ông ấy là điểm chính trong kế hoạch của tôi.”
“Thế kế hoạch của cậu là gì?”
“Tập hợp đồng minh, Gerald. Trò chơi đã kết thúc rồi. Tôi sẽ gửi thư từ nhà Rhinehold cho những người khác. Nếu tất cả diễn ra tốt đẹp, chúng ta sẽ tập trung tại Luân Đôn trong vòng hai, tối đa là ba tuần.”
“Cậu cũng hỏi thêm một số người của họ chứ?” Gerald hỏi, nghĩ về đội quân khổng lồ Duncan có thể dễ dàng triệu tập. Dù các Nam tước có khuynh hướng đối đầu với nhau và thường xuyên cạnh tranh nhau trong các vị trí có nhiều quyền lực hơn, thì tất cả họ đều khá ngang bằng nhau trong việc tôn trọng và ngưỡng mộ Nam tước Wexton. Mỗi người họ gửi các hiệp sĩ thích hợp nhất của mình đến huấn luyện dưới sự hướng dẫn của Duncan. Và không một ai bỏ đi.
Các Nam tước đều làm theo quyết định của Duncan. Hắn chưa từng đòi hỏi sự ủng hộ của họ trước đây. Nhưng chắc chắn không ai trong số của họ sẽ quay lưng lại với Duncan.
“Tôi không muốn đội quân của họ ở bên mà chỉ ngang bằng với tôi thôi. Tôi sẽ không thách thức người lãnh đạo của chúng ta mà chỉ đương đầu đối chất với ông ấy thôi. Đó là sự khác biệt, Gerald.”
“Tôi sẽ đứng cạnh cậu, dù tôi chắc là cậu biết rồi”, Gerald tuyên bố.
“Louddon đã chơi trận đấu lừa dối cuối cùng của hắn rồi. Tôi tin Đức vua không biết gì về trò lừa đảo của Louddon. Song tôi định làm sáng tỏ cho ông ấy. Ông ấy không thể tiếp tục lờ đi vấn đề này. Công lý sẽ được thực thi.”
“Cậu sẽ làm sáng tỏ cho người lãnh đạo của chúng ta trước mặt các Nam tước khác sao?”
“Tôi sẽ làm thế. Tất cả họ đều biết chuyện về Adela, Họ cũng phải được nghe sự thật.”
“Tại sao?” Khuôn mặt Gerald đầy thống khổ. “Adela sẽ phải đứng trước…”
“Không, con bé sẽ ở nhà. Không cần đặt con bé vào thử thách đó.”
Gerald lập tức có vẻ dịu xuống. “Vậy thì tại sao cậu…”
“Tôi sẽ đưa ra sự thật với Đức vua, trước mặt các Nam tước.”
“Và người lãnh đạo của chúng ta sẽ phải tôn trọng vấn đề này?” Gerald hỏi.
“Chúng ta sẽ tìm ra sớm thôi. Có rất nhiều người tin Đức vua không có khả năng đó. Tôi không phải là một trong số họ”, Duncan nhấn mạnh. “Ông ấy luôn tôn trọng tôi, Gerald. Tôi sẽ không phán xét ông ấy một cách quá dễ dãi.”
Gerald gật đầu. “Madelyne sẽ phải đi cùng chúng ta, phải không?”
“Điều đó là cần thiết”, Duncan trả lời.
Từ vẻ mặt Duncan, Gerald có thể thấy bạn mình không muốn Madelyne đến triều đình cũng như anh ta không muốn Adela phải đối mặt với điều đó.
“Madelyne sẽ phải thuật lại chi tiết những chuyện đã xảy ra. Mặt khác thì đó cũng sẽ là lời của Louddon chống lại tôi.”
“Vậy là kết quả phụ thuộc vào Madelyne rồi?” Geral nhíu mày nói Duncan.
“Tất nhiên không. Nhưng cô ấy là con tốt thí trong tất cả chuyện này. Louddon và tôi đều đã sử dụng cô ấy. Tôi không dễ dàng thừa nhận điều đó đâu, Gerald.”
“Cậu đã cứu cô ấy khỏi những đối xử tàn tệ của Louddon khi đưa cô ấy đi cùng”, Gerald chỉ ra. “Adela đã kể tôi nghe một chút về quá khứ của Madelyne.”
Duncan gật đầu. Hắn chán ghét xung đột. Vì đã tìm được niềm vui trong tình yêu với Madelyne, hắn muốn dành từng phút một cho nàng. Hắn mỉm cười khi nhận ra mình đang bắt chước vị anh hùng không có thực của Madelyne, Odysseus. Nàng đã kể cho hắn nghe tất cả về người chiến binh buộc phải chịu thử thách suốt mười năm dài ròng rã trước khi có thể quay về nhà sum họp với người yêu dấu của mình.
Sẽ mất thêm hai tuần nữa trước khi hắn có thể lại ôm nàng trong vòng tay. Thở dài lần nữa, hắn đang bắt đầu hành động ủy mị. “Ít nhất là phải có thời gian trước khi chúng ta đặt chân đến Luân Đôn…”
“Thời gian cho chuyện gì?” Gerald hỏi.
Duncan đã không nhận ra mình đang nói ra suy nghĩ bản thân cho đến khi Gerald chất vấn. “Kết hôn với Madelyne.”
Gerald tròn mắt. Duncan quay người và đi ra chỗ khác, để Gerald ở lại tự hỏi hắn đang nói về chuyện gì.
Tòa nhà của Duncan phải trải qua một vài thay đổi nho nhỏ khi hắn đi xa. Đó là những biện pháp phòng ngừa cần thiết, và cái nào cũng là vì Nam tước phu nhân.
Giờ đây sân pháo đài luôn vắng vẻ vào buổi sáng. Dù trời nóng vẫy gọi những người hầu ra ngoài để thực hiện công việc thường nhật của họ như giặt đồ, phơi phóng cho khô thì mọi người vẫn muốn làm việc trong nhà. Họ đợi đến chiều muộn mới ra ngoài và tranh thủ một vài phút hít thở không khí mát mẻ, trong lành.
Cụ thể hơn đó là họ chờ Madelyne kết thúc buổi tập luyện.
Madelyne quyết tâm đạt được sự chính xác với bộ cung tên mới, và đến cuối ngày thì nàng khiến Anthony phát điên lên. Anh ta hướng dẫn nàng, nhưng không thể hiểu tại sao nữa chủ nhân lại không thể tiến bộ hơn. Quyết tâm của nàng thì thật đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên độ chính xác của nàng lại là chuyện khác. Nàng luôn cách mục tiêu ba bước chân tính lên trên, Anthony cứ nói mãi, nhưng Madelyne dường như không thể nhắm mục tiêu cho chính xác.
Ned giữ các mũi tên mới cho Madelyne. Nàng đã dùng hết năm mươi mũi tên trước khi nhắm lại mục tiêu đủ để giữ các mũi tên nằm bên dưới đỉnh bức tường. Sau đó nàng có thể lấy các mũi tên để dùng lại, những mũi tên đã cắm phập vào cây cối, lều bạt và đồ đạc bằng vải treo trong sân.
Anthony rất kiên nhẫn với nữ chủ nhân của mình. Anh ta hiểu mục đích của nàng. Thực tế nàng muốn học cách tự phòng vệ nhưng cũng muốn chồng tự hào về mình. Anthony không đoán ra động cơ thứ hai của Madelyne. Không, nàng kể cho anh ta việc truy tìm của mình vài lần trong ngày.
Anthony biết tại sao nàng tự tập luyện. Nam tước phu nhân lo anh ta sẽ phát chán vì sự yếu kém và ngừng hướng dẫn nàng. Tất nhiên người thuộc hạ sẽ không từ chối Madelyne bất cứ điều gì.
Sứ giả của Đức vua đến pháo đài Wexton vào một buổi trưa muộn. Anthony gặp anh ta ở đại sảnh, hoàn toàn mong chờ một thông điệp bằng lời nói. Người phụng sự Đức vua trao cho Anthony một cuộn giấy da. Anh ta gọi Maude, bảo cô mang đồ ăn và thức uống cho sứ giả.
Madelyne bước vào phòng ngay khi tên lính theo Maude vào bếp và để ý ngay tới cuộn giấy. “Tin gì vậy Anthony? Có phải Duncan gửi thư cho chúng ta không?”, nàng hỏi.
“Thông điệp đến từ Đức vua”, Anthony nói và đi đến chỗ cái rương nhỏ đặt trên bức tường đối diện nhà bếp. Một cái hộp được chạm trổ tinh vi ở trên cái rương. Madelyne nghĩ nó chỉ là một vật trang trí, đến khi Anthony mở nắp ra và đặt cuộn giấy vào trong hộp.
Nàng đứng đủ gần để nhìn thấy những mảnh giấy da khác trong hộp. Chiếc hộp này rõ ràng là nơi Duncan cất giữ giấy tờ quan trọng. “Anh không đọc nó bây giờ sao?”, nàng hỏi khi Anthony quay về phía mình.
“Phải đợi đến khi Nam tước Wexton quay về”, Anthony tuyên bố.
Trông nét mặt Anthony, Madelyne có thể thấy anh ta chẳng muốn chờ đợi. “Tôi có thể gửi một trong những thầy tu ở…”
“Tôi sẽ đọc nó cho anh”, Madelyne ngắt lời.
Anthony ngạc nhiên tột độ trước lời đề nghị ấy. Madelyne cảm thấy má mình nóng bừng, biết mình đang đỏ mặt. “Thật đấy, tôi có thể đọc, dù hiểu rõ giá trị của việc đó, Anthony, thì tôi vẫn mong anh đừng nói với ai hết. Tôi không muốn trở thành đề tài bàn tán giễu cợt”, nàng nói thêm.
Anthony gật đầu. “Duncan đã đi hơn ba tuần rồi”, Madelyne nhắc. “Và anh nói anh ấy có thể đi hơn một tháng. Anh định đợi lâu như vậy để đem một linh mục đến đọc thông điệp sao?”
“Không, dĩ nhiên không”, Anthony lập lại rồi mở hộp và trao cuộn giấy cho Madelyne. Rồi anh ta tựa vào mép bàn. khoanh tay trước ngực và lắng nghe thông điệp từ người lãnh đạo tối cao.
Lá thư được viết bằng tiếng Latin, một ngôn ngữ được ưa chuộng hơn.
Madelyne không mất nhiều thời gian để dịch. Giọng không hề run rẩy nhưng đôi tay nàng run lên vì sợ khi đọc xong lá thư.
Đức vua không chào mừng Nam tước Wexton. Cơn giận dữ của ông ta hiện rành rành như lời lẽ trong thư. Ông ta yêu cầu từ lời đầu tiên đến lời cuối cùng rằng Madelyne phải xuất hiện trước mặt ông ta.
Nàng không khó chịu với mệnh lệnh bằng tuyên bố của Đức vua William rằng ông ta sẽ gửi lính riêng tới để đưa nàng đi.
“Vậy là Đức vua của chúng ta cho người tới đưa cô đi”, Anthony lên tiếng khi nàng kết thúc. Anh ta có vẻ sửng sốt trước thông tin này.
Anthony bị kẹt ở giữa, Madelyne nghĩ vậy. Lòng trung thành của anh ta thuộc về Duncan. Đúng, anh ta đã thề trung thành với hắn. Nhưng Anthony và Duncan đều là thuộc hạ của Đức vua. Mệnh lệnh của William sẽ phải được ưu tiên hơn tất cả.
“Còn gì nữa không, Madelyne?”
Nàng chầm chậm gật đầu rồi mỉm cười với Anthony. “Tôi hy vọng là anh không hỏi”, nàng thì thầm. “Có vẻ như, Anthony, trong suy nghĩ của Đức vua, có hai người em gái, hai Nam tước. William muốn mâu thuẫn chấm dứt, đề nghị… phải, ông ấy chỉ dùng từ đó, mỗi em gái phải được trả lại cho người anh trai đích thực.”
Mắt Madelyne ngập nước. “Giải pháp thay thế khác là cho Duncan kết hôn với tôi”, nàng thì thào.
“Đức vua rõ ràng không biết cô đã kết hôn”, Anthony chen vào. Cái cau mày dữ dội hơn, vì anh ta biết Madelyne chưa biết sự thật là nàng chưa thực sự kết hôn với Duncan.
“Và nếu Duncan lấy tôi thì Adela sẽ trở thành cô dâu của Louddon.”
“Cầu Chúa phù hộ cho chúng ta”, Anthony lẩm bẩm với vẻ kinh tởm.
“Adela không nên biết chuyện này, Anthony”, Madelyne vội vã nói. “Tôi sẽ chỉ nói với cô ấy rằng Đức vua yêu cầu tôi đến triều đình.”
Anthony gật đầu. “Cô có thể viết không?”, anh ta đột ngột hỏi.
Khi Madelyne gật đầu, anh ta nói tiếp, “Vậy thì có lẽ, nếu Đức vua chưa gửi lính tới, chúng ta có thể có thêm ít thời gian”.
“Thời gian để làm gì?”
“Thời gian để chồng cô quay về với cô”, Anthony bảo nàng.
Anthony đến chỗ cái rương, cầm hộp gỗ chạm trổ và mang nó đến cho Madelyne. “Trong đó có giấy da và mực nhuộm.”
Madelyne ngồi xuống và nhanh chóng chuẩn bị cho nhiệm vụ trước mắt. Anthony quay lưng lại, bắt đầu đi tới đi lui suy nghĩ nên nói gì với Đức vua.
Madelyne để ý đến bức thư trên bàn, bên cạnh bình hoa dại. Dấu niêm phong bị rách là của tu viện Roanne.
Không thoát khỏi tò mò, nàng đọc lá thư đến từ tu viện của Cha Laurance.
Anthony quay lại ngay lúc Madelyne đọc xong bức thư và biết bí mật đã lộ. “Anh ấy không muốn cô lo lắng”, Anthony nói và đặt tay lên vai nàng như thể đang an ủi.
Madelyne không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu lên nhìn. Anthony sững người trước thay đổi đáng ngạc nhiên của nàng. Trông nàng hoàn thoàn bình thản. Anh biết nàng thực sự kinh hoàng thế nào. Phải, đó là vẻ mặt nàng đã mang trong những tuần lễ đầu tiên khi trở thành tù nhân của Duncan.
Anthony không biết giúp thế nào. Nếu cố giải thích rằng Duncan có ý định kết hôn với nàng ngay khi quay về, có lẽ tình huống này sẽ chỉ tệ hơn. Họ đều biết Nam tước đã nói dối Madelyne. “Madelyne, chồng cô yêu cô”, anh ta nói, hối tiếc vì không đẩy được sự gay gắt ra khỏi giọng nói.
“Anh ấy không phải là chồng tôi, đúng không, Anthony?”
Nàng không cho Anthony thời gian để trả lời và quay lưng lại. “Anh muốn tôi viết gì cho Đức vua?”, nàng hỏi, giọng thật nhẹ, gần như dịu dàng.
Anthony thừa nhận mình đã thua, việc giải thích phải để mặc cho Duncan thôi, giờ là lúc chú tâm đến thông điệp của mình.
Cuối cùng, đó là một thông điệp đơn giản, chỉ thông báo rằng Nam tước Wexton chưa quay về pháo đài, vì vậy không biết gì về yêu cầu của Đức vua.
Anthony đòi Madelyne đọc thông điệp hai lần. Khi anh ta hài lòng, nàng quạt cho mảnh giấy da khô mực, rồi bôi dầu vào mặt sau cho nó đủ mềm để cuộn lại.
Anthony trao thông điệp cho lính của Đức vua và yêu cầu anh ta phải nhanh chóng đem về cho chủ nhân của anh ta.
Madelyne về phòng thu xếp lại quần áo. Đó là một sự đề phòng, vì Madelyne biết người của Đức vua có thể đến bất cứ lúc nào.
Nàng đi giải thích cho Adela chuyện xảy ra, dùng hầu hết buổi chiều với bạn. Nàng không kể chính xác thông điệp của Đức vua. Không, Madelyne cố tình bỏ qua chuyện Adela có thể phải đến với Louddon.
Madelyne sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Nàng cũng sẽ không đặt Duncan vào tình thế phải lựa chọn.
Không ăn tối hôm đó, Madelyne lên căn phòng trên đỉnh tháp, đứng trước khung cửa sổ hơn một giờ liền, để mặc cho cảm xúc kiểm soát tâm trí mình.
Đáng lẽ phải phát hiện ra việc của Laurance sớm hơn. Madelyne trách mình vì bận đến mức không thể nhận thấy bất cứ điều kỳ lạ nào. Sau đó nàng trách Duncan. Nếu hắn không làm cho nàng quá hoảng sợ trong lễ cưới, có lẽ nàng đã phát giác trò lừa gạt của Laurance.
Nàng không cân nhắc đến khả năng Duncan biết chuyện này từ đầu. Không, nàng tin chắc hắn nghĩ Laurance thật sự là một linh mục nhưng vẫn giận dữ. Hắn đã nói dối nàng về nội dung của lá thư từ tu viện Roanne, Duncan biết nàng coi trọng sự thật đến mức nào. Nàng chưa bao giờ nói dối hắn. “Cứ đợi cho đến khi em tìm được chàng”, nàng lẩm bẩm. “Adela không phải là người duy nhất biết cách la hét.”
Cơn giận dữ bùng nổ không giúp cho tâm trạng Madelyne tốt lên mấy. Nàng lại bắt đầu khóc.
Đến nửa đêm thì nàng đã khiến mình kiệt sức. Nàng tựa người vào cửa số. Mặt trăng chiếu sáng. Madelyne tự hỏi không biết nó có chiếu sáng xuống Duncan giờ này? Hắn ngủ ở bên ngoài đêm nay hay nằm êm ái ở một trong những căn phòng ngủ của Đức vua?
Sự chú ý của Madelyne hướng về đỉnh đồi bên ngoài bức tường. Một chuyển động đã khiến nàng chú ý, và con sói của nàng đã leo lên đỉnh đồi.
Nó thực sự là một con sói, phải không? Có lẽ là con nàng đã thấy nhiều tháng trước. Con vật trông khá to.
Nàng ước Duncan có ở đây, đứng bên cạnh, để có thể chứng minh cho hắn biết con sói là có thật. Nàng dõi theo con vật ngoạm lấy khúc xương to nàng để đó cho nó, quay đầu và biến mất ở phía bên kia ngọn đồi.
Madelyne hoàn toàn kiệt sức, cho là mình đang tưởng tượng. Đó có lẽ chỉ là một con chó hoang, thậm chí không phải là con nàng đã thấy trước đây.
Duncan là sói của nàng. Hắn yêu nàng, Madelyne chưa bao giờ nghi ngờ hắn về chuyện đó. Phải, hắn nói dối nàng về lá thư, nhưng bản năng mách bảo hắn không nói dối về tình yêu hắn dành cho nàng.
Đó là một tiếp nhận dễ chịu. Duncan đáng trọng đến mức không thể lừa nàng theo cách như vậy được.
Nàng cố ngủ. Dù nỗi sợ hãi làm cho việc đó là bất khả thi. Thật toại nguyện làm sao khi để Duncan chăm lo tương lai của nàng. Nàng cảm thấy an toàn vì đã mang tên của hắn. Phải, nàng đã ràng buộc với hắn.
Cho đến hôm nay.
Giờ Madelyne lại cảm thấy khiếp sợ. Đức vua yêu cầu nàng phải có mặt tại triều đình, Nàng sẽ phải quay về với Louddon.
Madelyne bắt đầu cầu nguyện, xin Chúa bảo vệ Duncan an toàn và cầu xin ân huệ cho tương lai Adela, cả Gerald nữa, thận chí cầu nguyện cho Edmond và Gilard.
Rồi nàng thầm thì một lời cầu nguyện cho bản thân. Nàng cầu xin lòng cam đảm.
Lòng can đảm để đối mặt với quỷ dữ.