Sư Tử sinh ra trong một gia đình bình thường. Từ nhỏ đã là một cô bé hoạt bát đáng yêu luôn được mọi người yêu mến và cưng chiều.
Ấy nhưng khi lớn lên ngoại hình của cô lại thay đổi vượt bậc. Bước vào tuổi dậy thì cô tăng cân liên tục, mặt nổi đầy những vết tàn nhang và mụn đỏ khiến cô trở nên xấu xí và bị các bạn trong lớp cô lập, trở thành thú vui tiêu khiển của bọn bắt nạt ở trường.
Bọn bắt nạt cô là những bọn nhà giàu có nhà trường chống lưng dù cho cô đã bao lần kiện cáo với giáo viên nhưng không thành. Ngược lại cô càng ngày càng bị bắt nạt nhiều hơn.
Cô không dám nói với gia đình vì sợ cha mẹ sẽ đau lòng và bị liên lụy vì mình. Cô đã phải chịu đựng tất cả mọi sự tổn thương này suốt cả năm cấp 2 trở đi.
Năm lớp 10 vì những việc này càng ngày càng xảy ra nhiều hơn mà tình hình học tập của cô trở nên sa sút. Cha mẹ quyết định thuê một gia sư về để dạy cho cô. Mà người trở thành gia sư của cô chính là Thiên Bình.
Lần đầu gặp, Sư Tử đã phải bất ngờ về vẻ ngoài rạng ngời của anh. Nhưng điều khiến cô yêu anh lại chính là vì sự tử tế thế mà anh dành cho cô.
Cô là một con bé béo ú với vẻ ngoài xấu xí ấy nhưng anh lại chẳng đối xử với cô như những gì mà bạn cùng lớp của cô đã làm.
Anh tinh tế, dịu dàng, mang cho cô cảm giác ấm áp. Cái cảm giác mà lần đầu tiên cô cảm nhận được sau từng ấy năm sống trong một thế giới tăm tối này.
Cô lúc trước đã từng rất nhiều lần suy nghĩ đến những việc làm tổn thương đến chính bản thân và cũng từng nghĩ rằng mình có nên chết quách đi cho xong. Nhưng anh là người đầu tiên cho cô cảm giác cô nên sống trên đời.
Cô nhớ cô từng hỏi anh rằng:
"Anh cảm thấy vẻ ngoài có quan trọng không?"
Thiên Bình đang chăm chú sửa bài cho Sư Tử nghe vậy liền ngẩng đầu lên. Những câu hỏi tương tự như này lúc nào cô bé cũng hỏi anh vậy nên anh cũng chẳng ngại mấy mà nói ra suy nghĩ của mình.
"Cái này còn tùy em ạ. Nếu người yêu thương em người ta sẽ chẳng quan tâm đến vẻ ngoài của em. Nhưng nếu muốn người ta đối tốt với em thì em nên quan tâm đến ngoại hình của mình một chút."
Thiên Bình nói xong thì cảm thấy lời mình nói có hơi thực tế quá, đối với người như cô có thể gây tổn thương nên anh mới dùng những cảm xúc chân thành nói thêm vài lời.
"Đừng suy nghĩ theo chiều hướng bi quan. Bất cứ ai trên thế giới đều có một sự đẹp đẽ riêng. Và em cũng là một phần trong đó. Được rồi, mau giải nốt bài này đi rồi nghỉ"
Cô đã tâm sự hết tất cả mọi chuyện với ba mẹ. Thay vì chịu đựng thì đã nhịn nhục thu gom hết bằng chứng bắt nạt nộp cho công an. Cuối cùng nhà trường và toàn thể bọn bắt nạt cô bị kiện cáo và phạt nặng hết. Vụ này đã từng làm rùm beng một thời trên mạng.
Cô chuyển sang một trường mới, cô chăm chỉ học tập, tập luyện, ăn kiêng, chăm sóc da để thay đổi bản thân. Cuối cùng trở thành một người con gái xinh đẹp tài giỏi.
Để tìm anh, ánh sáng dẫn đường chỉ lối cho một Sư Tử khốn khổ bước ra khỏi nơi bóng tối sâu thẳm, cô quyết định đăng kí vào cùng trường với anh.
Cứ ngỡ cô sẽ có một cuộc hội ngộ đầy tình cảm với anh. Nhưng không, anh chẳng hề nhận ra cô. Chẳng hề nhận ra cô là cô bé xấu xí khi trước anh từng dạy học.
Đúng là cô thay đổi quá, nhiều thật! Sao cô có thể hi vọng một điều viển vông rằng anh sẽ nhận ra cô chứ?
Dù vậy cũng không sao, bây giờ cô gặp anh chính là một phiên bản hoàn hảo nhất của bản thân. Chỉ có cô bây giờ mới xứng với một người tuyệt vời như anh.
Nhưng nào có như những gì cô tưởng tượng. Anh đã có người mình yêu và người đó lại không phải là cô...
Ôm hi vọng càng nhiều thì cũng bị chính những thất vọng tương tự đè nặng.
Buông bỏ có khi lại là một điều tốt nhất. Cô nào có thể níu kéo mãi một người không thuộc về mình? Anh hạnh phúc thì cô cũng vui lòng rồi.
"Dù anh không nhớ ra em cũng không sao cả. Bởi vì anh mãi mãi luôn là ánh sáng trong cuộc đời em"
Những hạt mưa tí tách rơi, bầu không khí vắng lặng làm cho tâm hồn Sư Tử cảm thấy thật cô quạnh. Nghiêng đầu dựa vào cánh cửa mà trầm mặc lắng nghe tiếng mưa rơi, Sư Tử không ngừng nhớ về chuyện quá khứ như thế đấy...
END NGOẠI TRUYỆN 2.