Lục Quân Đình đồng ý ở lại cùng Lâm Hi Vũ thật không có gì không tốt, dù sao ở trong mắt người nhà Lục gia, họ yêu đương rồi kết hôn.
Thân là chồng, Lục Quân Đình ở lại chăm sóc vợ thì có gì là lạ.
Dặn dò xong Lục lão phu nhân cùng mọi người ra ngoài để lại Lục Quân Đình và Lâm Hi Vũ trong phòng.
Lâm Hi Vũ nghĩ đến lát nữa hai người ngủ cùng một chỗ liền cảm thấy không được tự nhiên, nhớ lại lúc nãy cô nôn thốc nôn tháo như thế mà anh không có ghét bỏ, còn giúp cô vén tóc, dù sao anh đồng ý ở lại chỉ để thuận tiện chăm sóc mình, cô nghĩ bản thân không nên suy nghĩ nhiều như vậy.
Lâm Hi Vũ cảm thấy hẳn là nên cảm ơn anh một tiếng: "Vừa rồi thật cảm ơn anh đã giúp em..."
"Không cần khách khí." Ngược lại với vẻ không tự nhiên của cô, Lục Quân Đình rất bình tĩnh, quan tâm hỏi: "Có muốn đi tắm qua chút không?"
Lâm Hi Vũ vừa nôn xong, hít hít trên người có mùi khó chịu, liền nói: "Vâng ạ."
Lục Quân Đình lại hỏi: "Có cần anh giúp gì không?"
Lâm Hi Vũ: "..."
Lúc anh hỏi vẻ mặt rất thản nhiên, như thể xem việc giúp cô tắm rửa là tiện tay giúp đỡ.
Mà có phải anh chưa từng giúp cô tắm rửa đâu, nhớ lại đêm kia, không phải lúc cô mê mang anh ôm cô đi tắm còn gì.
Lâm Hi Vũ cảm thấy hai má hơi nóng, cô nói: "Không cần, tự em làm được.
"
Lâm Hi Vũ gội đầu tắm rửa xong, ra khỏi phòng liền nhìn thấy Lục Quân Đình cầm khăn tắm chuẩn bị vào, Lâm Hi Vũ nói: "Anh đợi chút, để người làm dọn qua một chút rồi lại vào."
"Không có việc gì." Lục Quân Đình nói xong liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lâm Hi Vũ không khỏi kinh ngạc, Lục Quân Đình từ nhỏ có bệnh sạch sẽ, không thích có mùi lạ, với cả cô vừa gội đầu xong, trên mặt đất rơi rất nhiều tóc, không nghĩ vậy mà anh không ngại.
Lục Quân Đình từ trong buồng tắm đi ra, Lâm Hi Vũ mới uống cháo do thím Ngô đưa tới xong, cảm thấy trong bụng thoải mái hơn nhiều.
Lục Quân Đình hỏi cô: "Khá hơn chút nào không?"
"Tốt hơn nhiều."
Không biết có phải đã nhìn thấy Lâm Hi Vũ khó xử hay không, Lục Quân Đình nói ra: "Anh ở đây chăm sóc em vừa là để bà nội và mọi người yên tâm, em không cần suy nghĩ nhiều."
Lâm Hi Vũ có chút xấu hổ gật gật đầu.
Thật ra cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đối mặt anh không được tự nhiên mà thôi.
Lục Quân Đình mặc áo choàng tắm, vạt áo hơi rộng lúc cúi xuống lộ ra phần cơ ngực cường tráng, Lâm Hi Vũ ngoảnh mặt thu mình vào trong chăn, nghe giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu: "Ngủ đi".
"Ừm." Lâm Hi Vũ nhỏ giọng trả lời.
Lục Quân Đình vén chăn nằm xuống bên cạnh, sau đó vươn tay tắt đèn ngủ, căn phòng tối sầm lại.
Cảm giác Lục Quân Đình nằm bên cạnh khiến cô thấy lưng mình như cứng lại.
Mặc dù hai người từng có một đêm trời đất đảo lộn, thế nhưng hôm đó là cô uống quá nhiều rượu, đầu óc không tỉnh táo, nhưng là bây giờ là trạng thái khác nha.
Cô ngửi thấy mùi lạnh lẽo nhàn nhạt trên người anh bay vào mũi, trong phòng rất yên tĩnh, cô còn có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực.
"Lạnh không?" Thanh âm Lục Quân Đình đột nhiên vang lên, trong đêm tĩnh lặng giọng nói của anh như có lực xuyên thấu.
"Không ạ."
"Vậy ngủ sớm một chút." Hắn lại nói một câu.
"Vâng."
Lâm Hi Vũ mang thai thường xuyên cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, lại rất dễ buồn ngủ, sự căng thẳng khi nằm cùng Lục Quân Đình dần dần bị cơn buồn ngủ thay thế, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.
Lục Quân Đình lại ngủ không được, khuỷu tay cong lên gối sau đầu, ngửa đầu nhìn trần nhà, chẳng mấy chốc nghe được tiếng hít thở đều đều bên cạnh, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cô gái nhỏ kia đã ngủ.
"Ngủ chưa?" Anh hỏi.
Không ai đáp lại.
Thật đúng là ngủ rồi.
Lục Quân Đình quay đầu lại, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, bên cạnh chợt vang lên tiếng sột soạt, anh mở mắt nhìn liền thấy cô gái nhỏ kia đột nhiên cong người về phía mình, cái đầu cứ cọ tới cọ lui cho đến khi tìm được sự ấm áp trên người anh mới dừng lại, áp khuôn mặt nhỏ vào vai anh.
Cô đá chăn loạn xạ, Lục Quân Đình giúp cô dém chăn cẩn thận, mặc dù không có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ nhưng anh cũng biết phụ nữ mang thai bị ốm sẽ rất phiền phức.
Lục Quân Đình trầm mặc nhìn cô, bộ dạng cô nép vào vai anh ngủ thoải mái, ai có thể nghĩ tới cô gái này thường ngày nhìn thấy anh như thỏ trắng thấy sói xám, vậy lúc này mà chủ động ôm tay anh ngủ.
Tóc mái che đi nửa khuôn mặt khiến anh không thấy rõ đường nét trên mặt cô, anh nghĩ mình cũng thật nhàm chán, vậy mà lại muốn nhìn dáng vẻ cô lúc ngủ.
Lục Quân Đình vén mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Trong bóng tối, có thể thấy rõ đường nét tinh tế trên khuôn mặt trắng nõn kia, lúc cô ngủ trông thật nhu hòa, giống như một con vật nhỏ.
Ánh mắt Lục Quân Đình không tự chủ rơi vào khuôn miệng nhỏ nhắn đang khẽ mở kia, hơi thở ấm áp bao phủ lên ngón tay anh.
Lập tức trong đầu anh nhảy ra một đoạn hồi ức, hôm đấy chính cô dùng cái miệng nhỏ này ngậm lấy môi anh.
Đáy mắt anh dần tối lại, vô thức dùng ngón cái xoa nhẹ lên đôi môi ấm áp mà mềm mại của cô, chính là cái miệng nhỏ này quấy anh đến tâm thần đại loạn.
Bình thường anh cũng tự nhận bản thân có lực kiềm chế rất tốt, nhưng không hiểu sao hôm đấy khả năng tự kiềm chế của anh hoàn toàn không có tác dụng.
Gương mặt rõ ràng rất thuần khiết, lại có thời điểm quyến rũ đến muốn mạng người ta.
Lục Quân Đình đột nhiên có chút bứt rứt trong tâm, không phải sợ anh như sợ sói à, làm sao còn dám sát bên anh, không sợ anh sẽ làm gì cô sao?
Cũng không biết có phải ngón tay anh làm miệng cô thấy khó chịu hay không, cô đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm môi, đầu lưỡi ẩm ướt đảo qua ngón tay anh.
Lục Quân Đình: "..."
Lục Quân Đình chợt cảm thấy cổ họng phát khô, vô thức nuốt nước miếng, nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, khàn giọng: "Tiểu nha đầu, anh cũng không phải là chính nhân quân tử.".
Danh Sách Chương: