Bởi vì đã gần cạn hết linh lực trong người, cho nên sau khi vung dải khăn lụa đánh nát bốn món pháp khí thì Tử Thanh cũng mệt đến mức ngồi thụp xuống đất há miệng thở hổn hển.
Nhìn thấy đồng bọn đã bị thương không nhẹ, hơn nữa pháp khí còn bị đánh nát, trên mặt của tên thanh niên họ Lâu kia cũng dần xuất hiện một chút vẻ e dè lo lắng.
Đại đao trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện mấy đường nứt vỡ to nhỏ chạy dọc khắp nơi, trái tim của hắn cũng theo sự xuất hiện của những đường nứt này mà đập nhanh hơn mấy lần.
- Khốn kiếp, hôm nay là ngày gì mà lại đen đủi như vậy chứ?
Cái tên tiểu tử này khó dây thật đấy, chẳng lẽ phải bỏ qua thật sao?
Mà dải lụa kia của hắn uy lực kinh khủng như vậy rất có thể là một món thượng phẩm, không, chắc chắn phải là cực phẩm pháp khí...
Tự lẩm bẩm trong lòng mấy câu, đến khi một tia sáng mỏng màu đen tím xẹt qua trước mắt rồi đánh mạnh lên bả vai trái, lúc này tên họ Lâu kia mới vì đau mà giật mình tỉnh táo lại.
"Phập"
"Hự"
Cả người bất ngờ bị một loại năng lượng sắc lạnh đánh trúng, tên thanh niên họ Lâu cứ như là bị xe tông mà văng ngược ra sau, đến khi một hàng cây lớn bị đổ gãy hết thì hắn mới có thể dừng lại được.
Cúi người nôn ra mấy ngụm máu loãng, lại nhìn lên bả vai với một vết chém sâu hoẵm thấy được cả xương, tên thanh niên họ Lâu đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra ướt nhẹp cả tóc trên đầu mà hổn hển gào lên.
- Ngươi...!ngươi...
Khục khục...!ngươi dám đánh ta bị thương sao?
Ta...!ta...!khục khục...
Có lẽ là vì vết thương khá nặng, cho nên tên này chỉ kịp lắp bắp nói ra được mấy câu thì lại tiếp tục cúi người ho ra hai ngụm máu nữa, mà mấy tên thiếu niên khác cũng nhanh chóng chạy tới đỡ lấy hắn rồi đút cho hắn mấy viên tròn tròn gì đó.
Biết rằng nếu bản thân còn tiếp tục dây dưa với đám người này thêm nữa thì rất khó để rời đi, vì vậy sau khi dùng Hắc Nguyệt Yêu Lăng trói chặt năm người kia lại thì lúc này Tử Thanh mới bày ra dáng vẻ hùng hổ mà bắt đầu tra tấn bọn họ một phen.
Vận linh lực khiến cho dải khăn lụa siết chặt năm người kia lại một chỗ, sau đó còn cố ý để cho lớp viền màu bạc trắng sắc lạnh chậm rãi cứa lên da thịt của bọn họ.
Bị đau, hai cô gái họ Giang lập tức gào lên, ba tên thanh niên kia cũng bắt đầu cất lời uy hiếp.
- Á, ngươi còn không mau dừng tay lại.
Chờ bọn ta thoát ra được thì ngươi sẽ chết chắc...
- Đúng đấy, còn không mau thả bổn cô nương cùng ba vị đại ca ra.
Ngươi đang muốn triệt để đối địch với bọn ta à?
- Tiểu tử, mau thả bọn ta ra.
Nếu không đừng trách ông đây ra tay độc ác, dải lụa này của ngươi không giữ chân bọn ta được lâu đâu.
- Mau thả ra, ngươi có nghe không hả?
- Chỉ cần ngươi thả bọn ta, chuyện ngươi đánh nát pháp khí của bốn người kia ta có thể không truy cứu.
Suy nghĩ cho kỹ, đừng để mọi chuyện không còn cách nào cứu vãn.
Trông thấy năm người này vì bị đau mà mặt mày nhăn nhó không ngừng kêu rên, cũng biết rằng bọn họ giờ đây ngoài việc dọa nạt mình ra thì cũng chẳng còn làm được gì nữa, mà Tử Thanh cũng không định làm thật nên cậu chỉ đơn giản là điều khiển dải khăn lụa siết mạnh hơn một chút rồi mới cất giọng cảnh cáo.
- Im hết đi.
Ta vốn dĩ không muốn giết các ngươi, cũng không có ý định bẻ gãy xương của ai cả, nhưng mà đó không có nghĩa là ta sợ các ngươi...
- Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể tự mình thoát khỏi sự trói buộc của Hắc Nguyệt Yêu Lăng, nằm mơ đi.
Khôn hồn thì giao ra nội đan mà các ngươi góp nhặt được trong mấy ngày qua, nếu không thì đừng có trách.
Nghe ra được hàm ý trấn lột trong lời nói của cậu, hai cô gái kia lập tức gào lên.
- Đừng hòng, nội đan là do bọn ta cực khổ săn giết được, tại sao phải đưa cho ngươi?
- Hừ, ngươi đừng có mơ.
Chỉ là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày mà cũng dám cướp đoạt nội đan của bọn ta sao?
Còn không mau thả bọn ta ra, ngươi muốn bị bọn ta...!Á...
"Bốp, bốp"
Khẽ xoa lòng bàn tay đỏ ửng sau khi tát cho hai cái ả lắm mồm kia một phát, lông mày của Tử Thanh lúc này đã bởi vì tức giận mà xoắn hết cả vào, vừa lườm năm người kia vừa cất cao giọng mà mắng.
- Tổ sư bố hai con bánh bèo lắm mồm vô dụng này.
Lúc thì bọn mày đòi đập gãy xương của tao, lúc thì lại đe dọa rồi mắng tao đủ kiểu.
Chúng mày tưởng mình là mẹ thiên hạ đấy à?
"Bốp, bốp, bốp, bốp..."
Lại giơ tay lên tát cho hai ả kia thêm mấy cái cho bõ ghét, đến khi cả hai bàn tay đều đã đỏ hết cả lên, lúc này Tử Thanh mới dừng lại rồi há miệng thổi nhẹ lên hai bàn tay bị sưng đỏ của mình mà than thở.
- Phù phù phù.
Rát hết cả tay...
Thế nào, mấy đứa chúng mày có định giao nộp nội đan ra không, hay là để tao đánh cả năm đứa nhé?
Hửm?
"Bốp, bốp, bốp..."
Cũng chẳng cần nghe ai trả lời, Tử Thanh vừa nói xong thì đã vung tay lên tát thẳng vào mặt ba tên thanh niên còn lại, lần này bởi vì có dùng linh lực để đánh người nên bàn tay của cậu cũng bớt đi cảm giác đau rát như hồi nãy.
Phải mất tầm hơn mười phút đánh đấm, nhìn vào hai bàn tay đỏ ửng cùng với năm gương mặt sưng vù trước mắt, lúc này cậu bạn Tử Thanh mới tạm coi như là hết giận mà tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi xuống.
Lại phẩy tay một cái cho dải khăn lụa siết chặt hơn nữa, đến khi cả năm người kia đau đến mức kêu rên oai oái xin được đầu hàng rồi đưa ra một cái túi trữ vật thì Tử Thanh mới chịu dừng lại.
Sau khi kiểm tra bên trong túi trữ vật, thấy rằng ở trong đó có đựng mười hai viên nội đan yêu thú, lúc này Tử Thanh mới nhếch mép cười gian một cái tỏ ra rất là vừa ý.
Sau khi trấn lột hết nội đan của năm người này, cũng chẳng định dồn chuột vào góc tường làm gì, cho nên cậu bạn Tử Thanh mới thu hồi Hắc Nguyệt Yêu Lăng lại rồi vận linh lực nhanh chóng chạy đi mất.
Khoảng năm ngày sau, trong lúc đang ngồi dưới một tán cây rộng để tránh nắng, đôi mắt cũng đã bị cơn buồn ngủ kéo đến làm cho nó díu cả vào, Tử Thanh ngáp lên ngáp xuống mấy cái rồi nằm ngả lưng lên nền cỏ xanh định bụng sẽ đánh một giấc cho đỡ mệt.
Dù sao thì từ cái hôm bị vây đánh đó đến tận ngày hôm nay cậu chỉ toàn chạy nhảy khắp nơi, cũng không có dừng lại ở chỗ nào quá lâu, nên bây giờ khi đã giữ được một khoảng cách an toàn và có thể nghỉ ngơi thoải mái thì Tử Thanh mới cảm thấy cả người mệt mỏi.
Thế nhưng, đang trong lúc mơ mơ màng màng thì bên tai lại văng vẳng tiếng la hét của một đứa con gái, cộng với tiếng yêu thú gầm vang khiến cho cậu không thể nào mà ngủ tiếp được.
- Cút đi...!Cút xa ta ra.
Không được tới đây, không được tới gần ta, nếu các ngươi dám tiến lên thì ta sẽ...
Á...
"Grào..."
Một tiếng gầm lớn nghe như là tiếng của loài Hổ bất ngờ vang lên, Tử Thanh cũng hoàn toàn bị tiếng gầm này khiến cho tỉnh giấc mà bực bội thầm mắng.
- Mẹ cha nhà nó chứ, đang định ngủ một giấc cũng không yên.
Chắc lại là một con bánh bèo vô dụng nào đấy bị yêu thú nó lùa cho chứ gì?
Ài dà, mệt thật đấy.
Tuy rằng mắng thầm là thế, nhưng dù sao thì Tử Thanh cũng không thể cứ nằm im mà vờ như không nghe thấy gì hết được, cho nên vừa dứt lời đã thấy cậu nhằm hướng la hét mà chạy ngay tới.
Xuyên qua những tán cây rậm rạp, sau khoảng năm phút chạy nhảy thì cuối cùng Tử Thanh cũng nhìn thấy một cô gái mặc áo dài màu hồng đang bị hai con Hổ lớn màu trắng vây lấy.
- Không được qua đây.
Các...!các ngươi mà qua đây thì ta sẽ...!sẽ...!sẽ đánh các ngươi...!Á...
Có lẽ bởi vì quá sợ hãi, cho nên cô gái kia mới vung cây kiếm dài trong tay chém bừa về bốn phía, nhưng vì đã quá hoảng hốt nên lại bị một trong hai con Hổ kia cào cho một cái vào tay đến tóe máu, cây kiếm dài màu xanh lam cũng bị đánh cho văng ra đến cả chục mét.
"Meo"
Bất ngờ lại có một tiếng kêu nhỏ vang lên thu hút sự chú ý của Tử Thanh, giữa cánh tay trái đang ôm chặt của cô gái áo hồng thế mà còn có một con vật nhỏ nằm cuộn mình.
Con vật này rất nhỏ, chắc chỉ lớn bằng một bàn tay của Tử Thanh là cùng, cả người nó đen bóng như mực, chỉ có hai con mắt là có chút ánh sáng màu xanh ngọc lóe lên mà thôi.
- Các ngươi không được tiến đến nữa...
Hu hu...!lần này thì xong rồi...!ta không bảo vệ ngươi được rồi...
Hu hu hu...
Tuy rằng cánh tay phải vẫn đang chảy máu, nhưng cô gái này lại ôm chặt con thú nhỏ kia không chịu buông ra, điều này đã khiến cho Tử Thanh cảm thấy rất là khó hiểu.
Đến khi nhìn kỹ khuôn mặt của cô gái kia thì lúc này cậu bạn Tử Thanh mới lè lười tự mình lẩm bẩm.
- Ẹc, cái con ranh con này ở đâu chui ra thế này?
Ai lại để cho một đứa con nít mới mười hai mười ba tuổi chạy vào đây làm gì hả trời, tính cho nó đi cắm trại à?
Thôi vậy, để chú...!à quên anh đây cứu mày vậy.
Vung tay ném dải khăn lụa về phía một trong hai con Hổ trắng, sau khi nhìn thấy con Hổ vốn là yêu thú cấp ba trung kỳ bị chém chết, lại tiếp tục dùng dải lụa cuốn lấy viên nội đan rồi moi nó ra, lúc này cậu bạn Tử Thanh vừa đi từ trong lùm cây đi ra vừa cất tiếng mắng.
- Ê cái con nhỏ kia, mày cứ đứng im ở đó mà chịu chết thôi à?
Đã vào đến đây rồi còn ngây thơ như thế nữa, hay là mày đang chờ ai đến cứu hả?
Bị tiếng mắng của Tử Thanh dọa cho giật mình, cô gái mặc áo hồng lập tức cảnh giác mà run người quay đầu lại để nhìn.
Chỉ thấy ở sau lùm cây có một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi đi ra, người này mặc áo đen viền đỏ, tóc dài mắt to, tuy nhìn thì có chút hiền lành nhưng với dải khăn lụa màu đen trên tay cùng với xác chết của con Hổ trắng đã khiến cho cô gái này càng thêm phần e sợ.
- Ngươi...!ngươi là ai?
Là ngươi đã giết con Bạch Nha Ma Hổ kia sao?
Đa tạ ngươi nhé...
Như thể là bị nét ngây thơ của cô gái này khiến cho buồn cười, chỉ thấy Tử Thanh vung dải lụa lên giết chết con Hổ còn lại rồi thu lấy nội đan của nó, sau đó mới nghe cậu phì cười một cái đáp.
- Xì, cái con nhóc này, ai dạy ngươi cái kiểu tin người quá đáng như thế hả?
Nếu ta mà có ý xấu với ngươi thì ngươi định làm sao, chẳng lẽ lại ngồi im chờ chết à?
Ngơ ngác mở to mắt hai nhìn chằm chằm Tử Thanh, câu nói tiếp theo của cô gái này lại càng khiến cho Tử Thanh cảm thấy buồn cười với bất lực hơn.
- Ngươi muốn giết ta sao?
Nhưng ở đây đâu được giết người, với lại ta cũng chưa có thu được nội đan yêu thú, trong tay chỉ có cây Thủy Lam Kiếm kia là pháp khí trung phẩm có giá trị một chút thôi...
- Nếu ngươi muốn lấy thì cứ lấy đi, dù sao thì ta cũng chỉ bị ép đi vào đây thôi.
Cùng lắm thì chết trong miệng yêu thú là cùng, cũng còn hơn là phải quay về ngôi nhà đó...
Nghe thấy sự chán nản và bất cần trong lời nói của cô gái, lại thấy cánh tay phải vẫn còn đang chảy ra máu tươi không được băng bó, Tử Thanh ngứa mắt đến mức nghiến răng mà mắng.
- Ô hay cái con bé này, thế mày định để cho mất máu đến chết đấy à?
Qua đây, để tao xem vết thương cho.
Cũng chẳng biết tại sao bị Tử Thanh mắng cho mấy lần như thế mà cô gái này vẫn rất nghe lời bước tới.
Kéo cô gái ngồi xổm xuống, sau một lúc dùng nước rửa sạch vết thương, rồi bôi lên đó một ít thuốc cầm máu mà bản thân đã mua trước khi đi vào bí cảnh.
Đến khi Tử Thanh băng bó xong vết thương trên tay cho cô gái thì đã bị cảnh tượng cô gái gục đầu ngủ gật khiến cho hạn hán lời luôn rồi.
Vươn tay gõ mạnh một cái lên đầu cô gái khiến cho người ta bị đau mà giật mình tỉnh dậy, Tử Thanh nghiến răng mắng.
- Cái con bé này, tao giúp mày băng bó vết thương mà mày lại dám ngủ gật à?
Muốn chết hả?
Xoa xoa cục u trên đầu, cô gái cau mày ngơ ngác nhìn Tử Thanh rồi hỏi.
- Ngươi đang giúp ta băng bó vết thương mà, như vậy thì ngươi đâu có định hại ta đâu.
Với lại mấy ngày này ta đều không được ăn no hay ngủ đủ giấc, nên ta mới ngủ gật thôi.
- Ẹc...
Như là nghẹn họng mãi cũng không nói được gì, nên cũng kệ cho cô gái kia ôm con vật nhỏ đen thui tựa vào xác của một con Hổ trắng mà tiếp tục ngủ, còn cậu bạn Tử Thanh thì lại đi ra một góc khác nhóm bếp rồi lôi các loại đồ khô ra nướng lại, sẵn tiện mang luôn mấy miếng thịt của Hắc Vũ Ưng xẻo được lúc trước ra nướng chín.
"Xèo xèo xèo"
- Ừm, thơm quá đi.
Ngươi đang làm gì đó?
Nghe thấy tiếng nước mỡ chảy xuống than nóng cùng với mùi thơm của đồ ăn đang được nướng chín, cho dù đang ngủ thì cô gái áo hồng kia cũng bị đánh thức mà lồm cồm bò sang.
Dùng một cái đĩa bằng đồng đựng thịt chim đã được nướng chín, lại đặt vào đĩa ít cá nướng và mấy loại thịt khô khác rồi đưa cho cô gái, sau đó mới nghe Tử Thanh trả lời.
- Ừm.
Này, ăn đi.
Ăn xong rồi thì nói cho ta biết ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi, rồi là đệ tử của môn phái nào?
Vui vẻ mà dùng hai tay đón lấy đĩa thức ăn Tử Thanh đưa cho, cô gái sau khi bốc vội mấy miếng thịt nướng cho vào miệng nhai thử thì chợt mỉm cười tít mắt lại rồi đáp.
- Ứm, ngon quá đi.
Ta sao, ta tên là Bích Dao, năm nay mười ba tuổi, cũng không phải là đệ tử của môn phái nào...
Thế là, dưới tình trạng vừa ăn vừa trả lời của cô gái thì sau một lúc lâu Tử Thanh cũng biết, hóa ra cô nàng tên Bích Dao này vốn là trẻ mồ côi, sau đó được bán cho nhà họ Từ là một trong bát đại gia tộc làm người hầu.
Bởi vì chỉ là người hầu, cho nên không được coi là thành viên trong gia tộc, cuộc sống cũng chịu đủ mọi loại khinh khi tủi nhục.
May mắn là, trong một lần vô tình thì Bích Dao đã bộc lộ ra bản chất linh căn thượng phẩm của mình, hơn nữa lại còn là Kim Hỏa hai loại thuộc tính khá mạnh, cho nên địa vị ở trong nhà họ Từ cũng có chút thay đổi.
Nhưng vì xuất thân thấp kém, nên dù là có linh căn thượng phẩm cũng không được nhà họ Từ chú tâm bồi dưỡng, nên tu vi mãi mới chỉ là Bàn Huyết Cảnh sơ kỳ, mà quá trình bàn huyết này cũng chỉ là do cô tự vượt qua mà thôi.
Lần này, vốn dĩ phải vào không gian bí cảnh thật ra là do gia chủ Từ gia phái cô đi theo để hầu hạ cho một vị tiểu thư nhà họ.
Nhưng ai mà biết được vị tiểu thư kia lại căm ghét cô từ rất lâu rồi, cho nên vừa vào là đã tìm cách khiến cho cô bị yêu thú truy đuổi mà lạc đường gặp hiểm cảnh.
Cây Thủy Lam Kiếm kia tuy có thể coi là một thứ trung phẩm pháp khí, nhưng thực chất thì nó đã bị hư tổn nên chỉ mạnh hơn pháp khí hạ phẩm một chút mà thôi, điều này lại càng chứng tỏ sự chèn ép của nhà họ Từ đối với Bích Dao.
Nhưng dù gì thì bản chất con người của Bích Dao cũng rất tốt, chẳng hề ghét ai hay là ghi thù gì nhà họ Từ cả, cô nàng chỉ cảm thấy rằng mình là một đứa trẻ không đáng xuất hiện nên trên thế gian này, cho nên mới bị người ta khinh ghét và không chấp nhận mà thôi.
Cũng bởi vì tồn tại loại suy nghĩ đó trong đầu, thế nên Bích Dao mới có những hành động và sự buông bỏ như vậy, mặc cho mình có rơi vào hiểm cảnh hay là phải đối mặt với yêu thú đi chăng nữa thì cũng chẳng oán trách ai lấy nửa lời.
Nhìn cô gái nhỏ đã ăn hết đĩa thức ăn và đang thòm thèm liếc miếng thịt lớn gác trên bếp than nướng, Tử Thanh cũng chẳng hiểu sao lại thấy mềm lòng rồi cắt thêm thịt bỏ vào đĩa cho cô, sau đó thì mỉm cười nói.
- Hoàn cảnh của ngươi cũng đáng thương thật đấy.
Nhưng mà ta thì cũng có khác gì ngươi là mấy đâu...
Thế là, cho đến khi ánh trăng treo cao trên ngọn cây thì Bích Dao cũng được nghe hết những câu chuyện xảy ra trong suốt nhiều năm qua của Tử Thanh, mà vô hình chung, sau khi cả hai biết được câu chuyện của đối phương thì một mối liên hệ kỳ lạ lại đột ngột được hình thành.
Những ngày sau đó, chỉ thấy Bích Dao vác theo cây Thủy Lam Kiếm mà lẽo đẽo chạy theo sau Tử Thanh như một cái đuôi, lúc thì giúp cậu nhóm bếp nướng thịt, lúc thì lại trốn ở một bên âm thầm đánh lén yêu thú giúp Tử Thanh thuận lợi thu được nội đan.
Cái loại quan hệ này nó có gì đó rất giống với tình cảm bạn bè, nhưng nếu xem xét kỹ lại thì cũng có phần giống với tình cảm của anh chị em trong nhà giành cho nhau hơn.
Lâu dần, thời gian trôi qua cũng đã được mười mấy ngày, Bích Dao dưới sự đe dọa của Tử Thanh cũng phải ngậm ngùi gọi một tiếng anh Thanh.
Đúng ra thì Tử Thanh định bắt Bích Dao gọi mình là đại ca cho nó giống với những người ở đây, thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại như nào đó thì lại muốn cô gọi mình là anh Thanh, như vậy vừa có chút hoài niệm về thế giới trước đây, mà cũng vừa có cái để nhớ về truyền thống và cách xưng hô của người Việt Nam.
Ném một viên nội đan yêu thú màu xanh ngọc cho Bích Dao đang đứng ở sau lưng, Tử Thanh vặn vặn khớp lưng rồi đấm đấm lên hai vai mỏi nhừ mà than thở.
- Ài.
Đáng ra thì anh mày chỉ cần thu thập đủ ba mươi viên nội đan thôi, giờ đây độp một cái lại phải nhân đôi lên thành sáu mươi viên.
Như này thì trong vòng hai tháng ở đây tao sẽ bị hành chết mất...
Rất là biết điều mà chạy tới đấm vai bóp tay cho Tử Thanh, Bích Dao vừa cười trừ cho qua vừa có ý lấy lòng nói.
- Hì hì.
Anh Thanh yên tâm đi, đợi mấy hôm nữa ta luyện được chiêu thức trong bộ Vô Ảnh Kiếm Quyết rồi thì ta sẽ giúp anh đi đánh yêu thú, chắc chắn không làm kẻ bám đuôi đâu.
Khẽ vuốt lên dải khăn lụa mềm mịn trong lòng bàn tay, đầu óc lại chợt nghĩ đến cây roi dài Thanh Ngư Tiên ngày trước bị đám người Ngô Tầm cướp mất mà thấy tiếc, Tử Thanh cũng lười nghe Bích Dao nịnh hót mà thở dài nói.
- Thôi khỏi đi.
Tao đợi mày luyện được mới đi đánh giúp thì tao cũng sớm hẹo sừ nó mất rồi.
Cố mà tu luyện cho tốt vào, tuy anh mày cũng không sợ ai đến gây rối, nhưng mà tu vi của mày tăng lên thì tao với mày mới có thể hoàn thành việc thu gom nội đan được.
Cũng đã quen với cách xưng hô kỳ lạ của Tử Thanh, nên khi nghe cậu nói vậy thì Bích Dao rất tự giác mà vâng dạ cho cậu khỏi bắt bẻ.
Bởi vì cây kiếm của Bích Dao là đồ hư hỏng, cho nên lực tấn công không mạnh lắm, trong lúc truy tìm yêu thú thì cậu bạn Tử Thanh cũng âm thầm tìm kiếm thử các loại nguyên liệu quý để luyện chế pháp khí mới cho Bích Dao.
Dù sao thì trong vòng hai tháng này bọn họ không chỉ phải đối mặt với yêu thú, mà đám tu giả xấu tính chuyên đi chặn đường cướp của cũng không ít, nên vẫn phải chuẩn bị tinh thần cho thật tốt.
Sau khi giết chết một con Kim Xà cấp ba hậu kỳ rồi moi lấy nội đan của nó, lúc này lại thấy Tử Thanh hùng hục đào từ dưới đất lên một gốc cây béo mập màu vàng ròng, sau đó ném nó sang cho Bích Dao rồi nói.
- Phù phù, mệt chết tao rồi.
Này, lát mày luyện hóa nó đi nhá, đây là linh dược cấp ba Kim Tích Sâm.
Mày là Kim Hỏa song linh căn, thế nên sau khi luyện hóa loại linh dược này thì sẽ giúp cho tu vi của mày tăng lên một bậc đấy.
Ngoan ngoan nghe theo sự sắp xếp của Tử Thanh, mà đúng thật là sau khi Bích Dao luyện hóa Kim Tích Sâm thì tu vi cũng tăng lên đến Bàn Huyết Cảnh trung kỳ, quá trình hấp thu linh khí cũng nhanh hơn đến cả chục lần.
Giờ đây, trong hai người, ngoại trừ Tử Thanh sớm đã luyện tới Bàn Huyết Cảnh hậu kỳ thì Bích Dao cũng đã thành công đột phá cánh cửa Bàn Huyết trung kỳ.
Với năng lực của hai người thì chạy qua chạy lại trong bí cảnh cũng đã an toàn hơn nhiều rồi, thậm chí Tử Thanh còn nảy ra ý định táo bạo hơn là thử đi trấn lột nội đan của mấy người khác xem sao.
Tuy là Tử Thanh chỉ trấn lột những kẻ có ý định chặn đường cướp bóc của cậu, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đã đủ để tăng lên thu hoạch cho cậu rồi.
Nhìn chiếc túi gấm đã có hơn ba mươi viên nội đan, Tử Thanh rất thỏa mãn mà ngả lưng trên bãi cỏ xanh mướt rồi nói.
- Mới có gần một tháng thôi mà đã thu được hơn nửa số nội đan cần có rồi.
Cứ đà này thì chúng ta vừa đi săn yêu thú, mặt khác lại vừa đi trấn lột lại từ tay của những kẻ chuyên đi cướp bóc thì chắc cũng đủ thôi.
Lim dim ngủ gật một lúc, bất ngờ lại bị tiếng quát của Bích Dao làm cho giật mình tỉnh giấc, Tử Thanh rất không thoải mái mà liếc mắt nhìn về phía cánh rừng rậm cách đó một khoảng không xa.
- Các ngươi là ai?
Tại sao lại trốn ở một bên lén theo dõi bọn ta?
Nhìn một nhóm hơn mười người đang từ trong rừng cây đi ra, mà điểm đáng chú ý là ai nấy trong số bọn họ cũng có tu vi Bàn Huyết Cảnh từ trung kỳ trở lên, thậm chí còn có ba người có tu vi Ngưng Luân Cảnh sơ kỳ nữa.
Cơn buồn ngủ ngay lập tức biến mất, Tử Thanh rất nhanh đã lấy lại tinh thần mà bước lên đứng trước mặt Bích Dao thay cô lên tiếng.
- Sao nào?
Mấy người các ngươi cùng đồng loạt xuất hiện là muốn ra tay cướp bóc hay là đánh nhau đây?
Nghe thấy cậu thiếu niên trước mắt này vậy mà không bị đội hình của mình dọa sợ, một tên thanh niên có tu vi Ngưng Luân Cảnh sơ kỳ chợt cười lớn rồi cất tiếng trả lời.
- Cướp bóc?
Ha ha ha ha, nực cười.
Chúng ta có tu vi bậc này mà lại đi làm mấy trò đó sao?
Chỉ là ở trong không gian bí cảnh này càng đi về cuối thì càng khó khăn và nguy hiểm, cho nên chúng ta mới muốn mời các ngươi tham gia cùng thôi...
- Mà nếu các ngươi muốn tham gia cùng chúng ta thì cũng không phải là điều gì quá khó khăn, chỉ cần các ngươi giao ra mười viên nội đan là được.
Chúng ta...
- Thôi thôi ngươi im mồm đi.
Lên tiếng ngăn lại cái miệng đang nói liên thanh của tên thanh niên kia, hai tay của Tử Thanh chống nạnh lên hông rồi hít sâu một hơi mà mắng.
- Êy, tao nhịn hơi bị lâu rồi nhé.
Từ ba ngày trước các ngươi đã đi theo bọn ta rồi, cho dù là ăn uống ngủ nghỉ hay là lúc đi tắm đi ẻ thì cũng bị các ngươi theo dõi.
Mà mồm thì nói hay lắm cơ, mời chào gia nhập đồ.
Xí, cái quần què, tóm lại vẫn không phải là đòi nội đan yêu thú đấy à?
Xàm ứ ừ...!ngôn.
Bị mắng cho nghẹn họng, đám người kia lập tức nổi giận mà nắm chặt lấy pháp khí trong tay định xông lên đánh cho Tử Thanh một trận.
Vội ngăn lại đám người sau lưng, một tên khác có vẻ như là người dẫn đầu chợt tiến lên rồi mỉm cười tự nói.
- Tiểu huynh đệ, bọn ta biết ngươi không đơn giản, nhưng mà muốn thông qua bài kiểm tra của tu giả tại đại thế giới thì không hề dễ đâu.
Chưa kể đến đám người vẫn luôn tìm kiếm những thế lực mỏng như các ngươi để cướp đoạt nội đan nữa, các ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ.
Cũng chẳng muốn ở lại đôi co với đám người này làm gì, nên là Tử Thanh lại giơ tay lên ngăn hắn nói tiếp rồi lắc đầu tỏ vẻ bất cần đáp.
- Ừm, thôi được rồi.
Ta đã rất hiểu ý của các ngươi, nhưng mà ta tự thấy mình không có yếu đuối đến mức phải đi bám càng ai cả.
Nội đan yêu thú ta cũng rất cần, nên không thể lấy ra cho các ngươi được.
Nên...!không cần nói thêm gì nữa nhé.
Dứt lời liền muốn dẫn theo Bích Dao rời đi, nhưng còn chưa bước được mấy bước thì đã bị nhóm người này vây lại, rõ ràng là không muốn tha cho hai người rồi.
- Ha ha ha.
Ta nói này, còn trẻ thì tính cách có thể kiêu ngạo một chút, nhưng cũng phải cân nhắc xem là chút kiêu ngạo đó có giúp ngươi giữ được mạng không đã.
- Các ngươi còn không mau giúp Tào sư huynh dạy lại hai tên này đi, định để bọn ta cùng Tào sư huynh đích thân ra tay à?
Nghe một tên thanh niên có tu vi Ngưng Luân Cảnh sơ kỳ quát, cả đám người ngay lập tức "Dạ" một tiếng rồi vung pháp khí trong tay lên chuẩn bị xông vào hai người Tử Thanh.
Trên tay cũng sớm xuất hiện Hắc Nguyệt Yêu Lăng, lại ném cho Bích Dao thêm mấy loại pháp khí hạ phẩm khác, Tử Thanh hít sâu một hơi cố nén cơn giận trong lòng mà mỉm cười nói.
- Này, tao nói lại một lần nữa cho chúng mày nghe nhá.
Tao không có cần ai bảo vệ cả, mà tao cũng không có dư thừa nội đan để ném cho ai.
Với lại, tao tuyệt đối không phải mấy loại người nhu nhược yếu đuối đâu mà bị người ta đánh thì không biết đường đánh lại.
Nhìn thấy thiếu niên này nóng tính như vậy cũng khiến cho đám người kia có chút chần chừ, nhưng vì ở đây còn có ba tên nữa có tu vi Ngưng Luân Cảnh cho nên bọn họ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe theo.
Những quầng sáng đủ loại màu sắc lóe lên, các loại pháp khí đủ mọi hình dạng cũng xé gió lao tới.
Tuy rằng Tử Thanh có pháp khí mạnh hơn rất nhiều những người ở đây, thế nhưng cô nàng Bích Dao thì lại chỉ có vài món pháp khí hạ phẩm cùng một cây kiếm so với pháp khí hạ phẩm cũng không mạnh hơn là mấy.
Cho nên hai cảnh tượng đối lập là Tử Thanh không mấy khó khăn để ngăn cản đòn công kích của đám người kia, và Bích Dao cực khổ né tránh mới được diễn ra cùng một lúc.
Trông thấy cả người Bích Dao đã dính đầy máu tươi, linh lực cũng loạn hết cả lên, nhưng cô nàng vẫn cắn răng vung đủ loại pháp khí trong tay lên đánh cho đám người kia phải lui trở lại, điều này khiến cho cậu bạn Tử Thanh phải âm thầm mà khen đến vài chục câu.
"Keng"
Chắn giúp Tử Thanh một chiếc phi đao đánh lén, sắc mặt của Bích Dao giờ đây đã trắng bệch vội la lên.
- Anh Thanh, mau chạy đi, để ta ở lại chặn hậu cho.
Cùng lắm thì ta bị đánh cho thoi thóp thôi, bọn chúng cũng không dám trực tiếp giết người đâu.
Hai mắt trợn tròn, Tử Thanh đang định cất giọng mắng người thì lại nghe cô nàng nói tiếp.
- Ta không có hứng thú với đại thế giới mấy, nhưng ngươi thì khác.
Cho nên nghe ta đi, để ta ở lại, ngươi mau chạy đi.
- Hừ, đừng có mơ, hôm nay hai người các ngươi ai cũng không chạy được.
Lên hết cho ta.
Ba tên tu giả Ngưng Luân Cảnh sau khi nhìn thấy tính cảnh không ổn thì cũng đã nhập cuộc, dải khăn lụa trên tay Tử Thanh cũng vì chủ nhân của nó tức giận mà bị nắm đến nhăn cả lại, cậu cắn răng quát lớn.
- Bà cố nội cha nhà chúng mày chứ, muốn ăn tao á?
Để xem tao đập nát mặt lợn của chúng mày ra như nào đây này.
Bóng lụa liên tục vụt qua, ba tên thanh niên vừa mới nhập cuộc bất ngờ bị Tử Thanh chủ động công kích mà thoáng khựng lại.
"Keng keng keng"
Mũi đao sắc nhọn chém lên pháp khí của ba tên thanh niên đến mức tóe lửa, mà bọn hắn cũng rất nhanh đã nhận thấy mấy vết rạn nứt nho nhỏ chằng chịt ở bên trên pháp khí của mình.
- Không thể nào.
Ngọc Lục Kiếm của ta là thượng phẩm pháp khí, sao lại bị mũi đao kia đánh nứt được?
- Cây Tuyết Ảnh Đao của ta cũng bị nứt rồi.
Mũi đao kia...!không phải...!cả dải lụa kia của hắn đều là pháp khí cực phẩm.
- Từ khi nào mà pháp khí cực phẩm ở tiểu thế giới lại dễ dàng nhìn thấy như vậy?
Không...!không thể nào...
- Hừm.
Cực phẩm thì sao chứ, chỉ cần chúng ta chế ngự được hắn thì dải lụa này còn không thuộc về chúng ta à?
- Đúng đấy...
Nghe ba tên thanh niên kia bàn luận về việc đánh mình rồi còn muốn cướp đi dải khăn lụa Hắc Nguyệt Yêu Lăng, khóe môi của Tử Thanh bất chợt treo lên, sau đó mới nghe cậu nhỏ giọng nói.
- Hừ, muốn cướp của tao á?
Để xem nhá, xem xem đến cuối cùng là ai mất đồ nhá.
Ngón tay khẽ vẽ những hình kỳ lạ, mà dải khăn lụa bay lượn trên không trung cũng uốn mình theo nhìn cứ như là hai con rắn nước đang lượn mình, trông cực kỳ khó đề phòng.
Một kiếm một đao đã bị dải khăn lụa cuốn chặt, ngay khi Tử Thanh định bụng sẽ cướp lấy thì chợt thấy sau lưng lạnh toát, rồi một cái gì đó khá nặng chợt đè lên làm cho cậu suýt chút nữa thì ngã cắm mặt xuống đất.
"Phập"
- Á...
Nhìn Bích Dao ngã nhoài trên đất, lại thấy trên lưng cô nàng là một vết chém dài tóe máu, ấy vậy mà cô nàng lại nhe răng hằm hằm quát lên khiến cho Tử Thanh ngớ người chẳng biết phải nói gì.
- Anh Thanh, ta nói này, ngươi có ham chiến thì cũng phải để ý trước sau chứ.
Nếu ta không đỡ cho ngươi một đao này thì ngươi tính để im vậy mà chịu đòn chắc, còn không mau đỡ ta dậy?
Vội dìu Bích Dao đứng lên, sau khi nhét vội cho cô ít đan dược trị thương cầm máu thì chợt thấy từ trên người Tử Thanh tràn ra một làn khói đen kỳ dị, khói đen ngay lập tức bao phủ khắp cả phạm vi hơn trăm mét vuông.
Trong làn khói đen kỳ bí, đám người kia cũng không dám làm loạn, bởi vì ở đây linh thức đã bị ngăn chặn nên không thể dò xét ra gì cả.
Mà trong làn khói đen u tối, cậu bạn Tử Thanh lại giống như là một cái bóng mờ ảo có thể liên tục biến mất tùy thích.
"Keng keng keng...!phập..."
- Á...!cái gì đây?
- Pháp khí của ta mất rồi...!là ai đã cướp mất pháp khí của ta?
- Có kẻ đánh lén.
Là tên kia...!mọi người cẩn thận...
Xen kẽ với tiếng la hét hỗn loạn là những tiếng vang leng keng của pháp khí va chạm vào nhau, không một ai trong số đám thiếu niên kia có thể nhìn thấy bóng dáng của Tử Thanh, tất cả cứ như là đang mò mẫm trong đêm tối mà không có lấy một chút ánh sáng nào vậy.
Khoảng tầm mười phút sau, làn khói đen u ám dần dần tan đi, lúc này, ở giữa bãi đất trống mới được ánh sáng mặt trời chiếu tới.
Nâng trên tay một đống những loại pháp khí kỳ lạ, Tử Thanh khẽ thở dốc vài cái rồi nhếch mép cười lạnh nói.
- Phù.
Muốn đánh tao, muốn cướp đồ của tao á?
Mơ đi, giờ thì tao xem chúng mày làm kiểu gì mà đánh được tao nữa?
Hứ, Bích Dao, cầm lấy này.
Cũng chẳng vừa mắt cái nào, cho nên sau khi nắm được số pháp khí kia thì Tử Thanh lại đem ném hết cho Bích Dao, coi như là bù lại cho cây kiếm đã bị đánh nát lúc nãy.
Bởi vì pháp khí đã bị cướp đi gần hết, cho nên hơn mười người kia cũng không thể nào gây nên sức ép gì cho Tử Thanh nữa cả.
Vì vậy, kết quả chính là bọn họ bị cậu bạn Tử Thanh đánh cho nằm lăn nằm bò trên đất, mà ba tên thanh niên có tu vi Ngưng Luân Cảnh cũng biết rằng lần này gặp trúng một kẻ khó chơi như Tử Thanh thì chắc chắn bọn hắn sẽ bị lỗ vốn một trận.
Cắn răng ném ra một lá bùa màu vàng đỏ, tên thanh niên cầm đầu họ Tào vội la lên với hai tên sau lưng rồi mặc kệ đám người bị đánh ngã nằm bò dưới đất mà gằn giọng quát.
- Mau giúp ta đánh chết tên này đi, đừng tiếc của nữa.
Viêm Thần Cổ Phù, bạo.
"Ầm ầm ầm..."
Từng tiếng nổ lớn vang lên, một bức tranh khói lửa ngập trời ngay lập tức được vẽ nên, mà hai tên thanh niên Ngưng Luân Cảnh khác cũng vung tay ném ra hai món pháp khí trung phẩm, ý định dùng chúng để làm nổ tan xác hai người Tử Thanh.
Giữa đám mây lửa đỏ rực, cậu bạn Tử Thanh nhờ có sự bảo vệ của Tâm Ma Kính nên không bị tổn thương gì nhiều, ánh mắt rất nhanh đã nhìn thấy hai món pháp khí bị ném tới.
Linh cảm rằng lá bùa kia sẽ không chỉ đơn giản là tạo ra mây lửa nóng rực như vậy, nên Tử Thanh rất nhanh đã nghĩ ra một cách xử lý cực kỳ có tác dụng.
Vội ném dải khăn lụa ra cuốn lấy hai món pháp khí hình kiếm và chuông đồng trước khi chúng nó bị hòa vào trong đám mây lửa, Tử Thanh vừa cười vừa ném cho Bích Dao.
Sau đó chỉ thấy bóng đen lóe lên, Tử Thanh nháy mắt đã biến mất, đến khi cậu quay trở về thì trên tay đã cầm ba chiếc túi trữ vật lớn rồi kéo tay Bích Dao bay vào giữa không trung.
"Đùng đùng đùng đùng..."
Lá bùa màu vàng lúc này mới hoàn toàn phát nổ, năng lượng cuồng bạo của nó ngay lập tức quét sạch xung quanh khiến cho vô vàn cây cối và núi đá bị hủy diệt.
May mà hơn mười tên tu giả bị đánh lăn lóc hồi nãy nhân lúc tên họ Tào kia ném ra lá phù đã nhanh chân bỏ chạy, cho nên mới không bị nổ chết.
Chỉ là ba tên tu giả Ngưng Luân Cảnh kia thì khác, bởi vì ở gần trung tâm vụ nổ nhất nên đã bị luồng năng lượng kia khiến cho máu me đầy người, may là còn có mấy món pháp khí thượng phẩm chắn giúp, không thì đã tự mình nổ chết mình rồi.
Khói bụi dần tan đi, đập vào mắt Tử Thanh đầu tiên chính là mấy viên đá màu vàng đỏ đang lập lòe phát sáng, hơn nữa mấy viên đá này còn đang không ngừng hút lấy những ngọn lửa nhỏ tan tác ở xung quanh.
Biết rằng đây có lẽ là đồ tốt, cho nên Hắc Nguyệt Yêu Lăng lại lần nữa ra trận, sau đó cuốn lấy mấy viên đá kia rồi quay trở về bên trong tay áo của Tử Thanh.
Nhìn một nhóm hơn mười người giờ đây đã tan rã, Tử Thanh vội lấy ba cái túi trữ vật ra cưỡng ép dùng linh thức kiểm tra xem bên trong có bao nhiêu viên nội đan yêu thú.
Sau khi đếm hết số nội đan trong cả ba chiếc túi, lại nhìn vào cái túi đựng nội đan của mình, cậu bạn Tử Thanh dứt khoát móc từ trong ba cái túi kia ra mỗi bên sáu viên nội đan.
Bởi vì không có ý định cướp sạch thành quả của người ta, cho nên cậu chỉ chọn ra mười tám viên nội đan mà thôi.
Giờ thì số nội đan mà Tử Thanh có cũng đã là năm mươi viên rồi, trong hơn một tháng tới cậu chỉ cần gom đủ mười viên nội đan nữa là đã đủ chỉ tiêu cần có để tiến vào đại thế giới rồi.
Ném ba cái túi trữ vật về phía ba tên thanh niên đang nằm lăn lóc dưới đất, Tử Thanh chợt trợn mắt lườm cái tên thanh niên họ Tào kia một cái rồi mới vận linh lực truyền vào chiếc áo lụa mỏng trên người.
Sau đó, từ trong đan điền của Tử Thanh lại tràn ra một làn khói màu đen u ám khác, thế rồi cả cậu và Bích Dao rất nhanh đã hóa thành một vệt sáng nhỏ màu đen lao vút ra khỏi khu vực thung lũng đổ nát.
Trước ánh mắt ngơ ngẩn của tên tu giả họ Tào, trong không gian cũng chỉ còn vọng lại giọng nói đầy vẻ châm chọc của Tử Thanh mà thôi.
- Ha ha ha.
Cảm ơn hai món pháp khí trung phẩm này nhé, chúc các ngươi may mắn lần sau.
Ha ha ha ha...
Danh Sách Chương: